Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần đa lễ"
Lâm Hiên cười mỉm, gặp lại cố nhân trong lòng hắn có chút vui mừng cùng Chu Thiến Như hàn huyên mấy câu.
Chợt trên mặt Lâm Hiên ẩn hiện sát khí, quay sang nhìn mấy tên tu sĩ đang quỳ trên mặt đất.
"Các ngươi có thể đi tìm chết."
Không cần để ý lời cầu xin tha thứ của bọn này Lâm Hiên phất tay áo một cái, mấy đạo kiếm quang chói mắt bay vút ra hung hăng bổ xuống đỉnh đầu mấy người.
"Tiền bối tha mạng..!"
Bọn Lữ Vô Nghĩa muốn bỏ chạy song linh áp của Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ quá đáng sợ, khiến chúng không thể động đậy.
Chỉ thấy những tiếng la thảm thiết vang lên, huyết tinh bắn ra đầy trời như hoa.
Kiếm quang khẽ quấn đem mấy thủ cấp tháo xuống mặt đất, sau đó Lâm Hiên cong mấy ngón tay thành trảo vẫy về hướng mấy thi thể.
Giữa không trung xuất hiện mấy quang đoàn cỡ nắm tay hài nhi.
Đã nói trừu hồn luyện phách thì Lâm Hiên sẽ không nuốt lời với Nguyệt Nhi. Hắn đưa tay vỗ vào túi trữ vật đem một bình ngọc bay vút ra. Từ miệng bình phát ra một đạo hào quang đem mấy nguyên thần thu vào bên trong.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, đám tu tiên chung quanh đều câm như hến, bắt đầu sợ tai bay vạ gió mà lẳng lặng rời đi.
Đúng lúc này tại chân trời phương xa xuất hiện một đạo kinh hồng sắc màu hồng rực rỡ, mi mắt Lâm Hiên khẽ nheo. Linh áp Nguyên Anh hậu kỳ có chút quen thuộc, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghĩ ngợi.
"Thì ra là có cao nhân giá lâm Thiên Nhai Hải Các ta, Cơ Nguyệt Như đón tiếp chậm chễ rồi."
Thanh âm lạnh lùng thanh thúy vào truyền vào tai, sau đó kia hồng quang thu liễm hiện ra một xinh đẹp cung trang nữ tử. Tuy niên kỷ nàng hơi lớn một chút nhưng phong vận thật bức người.
"Tham kiến cơ sư bá."
Chu Thiến Như cung kính cúi người thi lễ, Sư tôn của nàng không thể so được với hậu kỳ đại tu sĩ này. Về phần mấy thiếu nữ Trúc Cơ kỳ phía sau ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Miễn!"
Cơ Nguyệt Như khoát tay áo trên mặt có chút tức giận, lời của nàng tuy khách khí nhưng trong lòng bất mãn tới cực điểm, đối phương tới Tĩnh Nguyệt đảo mà dám sát nhân chính là không coi Thiên Nhai Hải Các vào đâu. Có điều lại là hậu kỳ tu tiên giả nên nàng không vội phát tác.
Cơ Nguyệt Như đưa ánh mắt nhìn qua đối phương thì vẻ bất mãn trên gương mặt đẹp biến mất, có chút kinh ngạc:
" Là.. Người?"
"Không sai, Cơ đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Ha ha, hoan nghênh Lâm tiền bối quang lâm Thiên Nhai Hải Các, sao người không thông tri sớm cho vãn bối. Lại ở Tĩnh Nguyệt đảo nho nhỏ này làm gì, nếu biết người đã tới thì thiếp nhất định dẫn dắt chư vị sư tỷ ra nghênh đón." Cơ Nguyệt Như khẽ uốn lưng, lấy lễ vãn bối đối với Lâm Hiên khiến đám nữ tu trong môn há to miệng kinh ngạc.
"Nguyệt Như tiên tử cần gì khách khí như thế, không phải chúng ta đã nói qua vấn đề này rồi sao."
"Ha ha, Lâm tiền bối nói giỡn, chưa kể thần thông bất phàm của người thì mối quan hệ với Như Yên sư thúc cũng đủ để thiếp kêu người một tiếng tiền bối" Cơ Nguyệt Như khẽ cười mở miệng.


Lâm Hiên nghe nhướng mày, không biết đối phương vô tình hay hữu ý mà lời nói có chút mập mờ. Nguyệt Nhi bên cạnh lập tức như ăn phải dấm chun cái miệng nhỏ nhắn nguýt một tiếng.
Thanh âm Lâm Hiên nhàn nhạt: "Nói như vậy, Cơ sư điệt đã biết chuyện ta kết nghĩa kim lan cùng Như Yên tỷ?"
"Vâng, vãn bối đã được Mộng sư thúc triệu kiến và kể lại, biết người tới Thiên Nhai Hải Các, sư thúc lão nhân gia nhất định cao hứng vô cùng." Cơ Nguyệt Như khéo cười tươi đẹp mở miệng.
"Ừm, Cơ cô nương…" Lâm Hiên gật đầu trên mặt bất động thanh sắc,.
"Không dám, xin sư thúc phân phó." Thần thái Cơ Nguyệt Như cung kính mở miệng.
"Lâm mỗ đi tới đây đúng là có việc muốn thương nghị cùng tỷ tỷ, hiện tại phiền đến tiên tử dẫn đường." Lâm Hiên vô kinh vô hỉ mở miệng.
"Dạ." Cơ Nguyệt Như gật đầu thì đột nhiên một thanh âm yếu ớt của nữ tử truyền vào tai.
"Hai... Hai vị tiền bối... Có thể đợi một chút không?"
Từ nãy giờ Lý Chi Lan vô cùng kinh ngạc về thân phận của Lâm Hiên, không ngờ thiếu niên này lại là tiền bối cao cao tại thượng như vây. Đối mặt hai đại tu tiên giả, con tim nhỏ nhoi của nàng muốn nhảy ra lồng ngực.
Vị nữ tu tiền bối trước mắt lại là Cơ Nguyệt Như! Không phải là sư tôn trong miệng mẫu thân sao?
Lần này nàng tới Thiên Nhai Hải Các, ở một phương diện khác là muốn hoàn thành tâm nguyện mẫu thân.
Cho dù có nguy hiểm vì bất kính song cơ hội trước mắt vĩnh viễn sẽ không có lần thứ hai.
Trong mắt Lý Chi Lan hiện vẻ kiên định. Tuy là chỉ là tiểu tu sĩ nhưng tâm trí nàng vô cùng bền bỉ có phần tương tự cùng Lâm Hiên.
"Ơ, thiếu chút nữa đã quên ngươi." Lâm Hiên quay sang, vẻ mặt ôn hoà mở miệng.
"Tiền bối biết vị tiểu đạo hữu này?" Cơ Nguyệt Như ngẩn ngơ, trên mặt có chút ngạc nhiên.
Lâm Hiên gật đầu: "Ta vốn có giao dịch cùng nàng song có thể để lát nữa, còn cần Cơ tiên tử chiếu cố cho nàng."
"Ha ha, tiền bối có phân phó sư điệt nhất định làm theo, nếu có người dám đụng đến nàng chính là muốn gây sự với bổn môn."
Lúc này Cơ Như Nguyệt cũng có chút tò mò, Lâm tiền bối sao lại có giao dịch thiếu nữ Linh Động kỳ này?
"Đa tạ tiền bối" Lý Chi Lan chỉnh đốn trang phục thi lễ với Lâm Hiên. Sau đó nàng thân hướng về phía Cơ Nguyệt Như quỳ xuống làm đại lễ ba quỳ chín bái.
"Cô nương sao lại làm vậy?" Trên mặt Cơ Nguyệt Như lộ vẻ ngạc nhiên.
"Nữ cô nhi Lý Chi Lan tham kiến sư tổ, không biết người còn nhận ra vật này?" Lý Chi Lan vừa nói vừa vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật, tế ra một khối ngọc bội cỡ bàn tay lơ lửng trước người. Sau đó nàng cầm lấy giơ cao khỏi đầu, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ cung kính.
"Cái này. . . ."
Ánh mắt Cơ Nguyệt tiên tử đảo qua trên ngọc bội, vẻ mặt thoáng chút thê lương. Ngọc thủ phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra đem ngọc bội thu về trong lòng bàn tay.
"Vật này là Thanh Ngưng giao cho ngươi?" Quan sát một hồi thì trên mặt Cơ Như Nguyệt mơ hồ vẻ phức tạp.
"Dạ" Lý Chi Lan cúi đầu, thanh âm đã trở nên nghẹn ngào.
"Thanh Ngưng. . . Nó thế nào rồi?" Cơ Như Nguyệt có bảy đệ tử nhập thất song mẫu thân Lý Chi Lan là có tư chất cùng tâm cơ cao nhất. Đáng tiếc bởi vì chữ tình mà hủy đi tiền đồ, nếu không lúc này cũng đã tới cảnh giới Ngưng Đan hậu kỳ.
"Mẫu thân, người đã ..ngã xuống." Đôi mi của Lý Chi Lan rươm rướm, hiện vẻ bi thương.
Cơ Nguyệt Như thở nhẹ, nhìn thấy ngọc bội thì nàng đã đoán được kết cục bi thảm này. Thanh Ngưng cái gì cũng tốt, song tính cách quá bướng bỉnh lại gả cho một tán tu Trúc Cơ kỳ.
"Ngươi tìm đến ta là. . . ."
"Mẫu thân hi vọng sư tổ có thể cho Lan nhi trở về Thiên Nhai Hải Các."
"Điều này. . ." Trên mặt Cơ Nguyệt Như lộ tia do dự.
"Thứ cho Lâm mỗ đa sự. Tiểu cô nương có chút quan hệ này cùng đạo hữu, ta nghĩ nàng gia nhập quý phái thì không có vấn đề gì." Đột nhiên Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Nếu tiền bối đã nói như vậy, Như Nguyệt cung kính không bằng tuân mệnh."
"Đa tạ sư tổ, đa tạ Lâm tiền bối."
Lý Chi Lan gạt nước mắt mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống bái lại hai người.
Sau đó theo sự dẫn đường của Cơ Nguyệt Như, các đạo kinh hồng biến mất trong không trung.
***
Tịnh Nguyệt Đàm, Cấm địa thần bí nhất của Vạn Phật Tông.
Dù là chủ trì bổn phái cùng với thủ tọa đại sư, không có lệnh thái thượng trưởng lão cũng không được phép đặt chân tới.
Đầm này rộng khoảng trăm trượng vuông, ngoài trừ một gốc cây đại thụ nhìn có vẻ tầm thường thì không còn gì khác.
Song cây bồ đề này chính là một trong tam bảo Vạn Phật Tông. Nghe nói chính là linh thụ đã có từ trăm vạn năm trước.
Dưới gốc cây có một lão tăng toàn thân cà sa đỏ thẫm đang ngồi nhập định. Mi từ mục thiện bảo tướng trang nghiêm, sau lưng mơ hồ phát ra phật quang khiến người có cảm giác thành tâm quỳ bái.
Tuệ Thông ngã xuống, người này là Thái thượng trưởng lão duy nhất còn lại trong môn, tu vị thần thông hơn sư đệ nửa bậc, đã đến Ly Hợp sơ kỳ đỉnh giai.
Giờ khắc này bên đầm còn bảy tám tu tiên giả đang đứng hầu, cảnh giới thấp nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ.
"Cái gì, đã phát hiện Lâm Hiên đang ở Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa còn tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ?" Tuệ Huyền khép hờ hai mắt thanh âm trầm thấp mở miệng.
"Vâng sư thúc, khi trước chúng ta đã phái ra không ít thám tử đi hải ngoại, trước tương thân đại hội thì Lâm Hiên đã xuất hiện tại Tĩnh Nguyệt đảo." Vừa lên tiếng là một hắc bào tăng lữ tay cầm một chuỗi tràng hạt, tu vị Nguyên Anh hậu kỳ.
"Hiện tại chúng lại tổ chức tương thân đại điển?"
Trên mặt Tuệ Huyền lộ chút kinh ngạc. Mộng Như Yên làm như vậy để làm gì, cho dù mượn chút lực tông môn gia tộc thì cũng chỉ là thế thân, căn bản không thể thay đổi đại cục, rốt cuộc là đối phương đang muốn làm gì?
Còn về Lâm Hiên thì Tuệ Huyền không để vào trong mắt, dù sao lão chỉ biết chuyện Lâm Hiên sát diệt Không Huyễn mà thôi.
"Khởi bẩm sư thúc, còn có tin tức nói Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên đã kết nghĩa kim lan, thậm chí thực lực của hắn có thể so với Ly Hợp kỳ" Hắc bào tăng nhân cẩn thận mở miệng.
"Ồ?" Tuệ Huyền sửng sốt, sau đó khóe miệng lộ vẻ chê cười: "Lời này mà ngươi cũng tin được sao?"
"Dĩ nhiên sư điệt không tin."
"Nguyên Anh làm sao có thể vượ Ly Hợp, đây là Thiên Nhai Hải Các tung hỏa mù nên không cần để tâm. Hừ, Lâm tiểu tử quả nhiên cấu kết cùng tiện tỳ Thiên Nhai Hải Các. Lần này chúng ta đưa một mẻ lưới bắt hết bọn chúng."
"Nhưng sư thúc. . ." Hắc bào tăng nhân lại lộ chút do dự.
"Có lời gì ngươi cứ nói, thân là thủ tọa Giới Luật Viện mà hành sự ấp úng thế sao?"
"Sư thúc, thực lực chúng ta mạnh hơn Thiên Nhai Hải Các nhưng đối phương cũng không yếu. Nếu chúng ta tấn công thì bọn họ thì đối phương sẽ chiếm địa lợi cùng nhân hòa, hộ phái đại trận cũng không dễ dàng công phá" Hắc bào tăng nhân cẩn thận mở miệng.
"Lời này không sai nhưng nếu có thêm Lệ Hồn Cốc, sư điệt nghĩ như thế nào?"
"Lệ Hồn Cốc, bọn họ đã đồng ý liên thủ cùng chúng ta?" Hắc bào tăng nhân ngẩn ngơ sau đó vẻ mừng như điên.
"Không sai, hai lão quái Lệ Hồn Cốc đã thông tri cho ta, hiện Vọng Đình Lâu đang thất tung mà bọn họ vốn có khúc mắc với Mộng Như Yên. Cơ hội tốt như vậy đương nhiên sẽ phối hợp cùng chúng ta. Song phương đã định vào đầu tháng chín"
Lâm Hiên theo Cơ Nguyệt Như tới tổng đàn Thiên Nhai Hải Các. Nửa canh giờ sau một hòn đảo vô cùng rộng lớn hiện vào mắt. Hắn đem thần thức thả ra, lát sau trên mặt lộ vẻ cảm thán.
Trong cổ thư có nói, hải ngoại có ba thần sơn là Bồng Lai, Phương Trượng cùng Doanh Châu.
Dĩ nhiên này Doanh Châu đảo này không phải là Doanh Châu Sơn trong truyền thuyết, nhưng linh mạch nơi đây cực tốt nên cổ tu sĩ dùng cái tên này để đặt cho đảo.
Đảo này diện tích rộng lớn hàng đầu trong hải ngoại, khoảng chừng trăm vạn dặm, có thể sánh cùng Duyện châu khi xưa.
Có điều Doanh Châu đảo này hoàn toàn bị Thiên Nhai Hải Các chiếm cứ. Theo quy định thì nam tử không thể đặt tới song cũng có ngoại lệ.
Ngàn năm nay Lâm Hiên là người thứ hai. Còn người thứ nhất chính là Vân Châu đệ nhất cao thủ Vọng Đình Lâu. Tám trăm năm trước khi lão tới đây thì Mộng Như Yên còn là Nguyên Anh kỳ, khi đó tỷ tỷ của nàng chấp chưởng Thiên Nhai Hải Các.
Vừa bay chốc lát cảnh vật càng trở nên rõ ràng. Hộ phái đại trận chưa mở mà các đạo kinh hồng đủ mọi màu sắc hiện ra.
Rất nhanh mấy thiếu nữ xinh đẹp đập vào mi mắt. Xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ mà đều là nữ tu Ngưng Đan Kỳ.
Các thiếu nữ này hiện đang tuần tra cảnh giới bên ngoài. Dẫn đầu là một thiếu nữ áo tím tu vị đã đến Ngưng Đan trung kỳ đỉnh giai.
"Tham kiến sư bá." Mắt thấy Cơ Nguyệt Như các nàng vội cung kính hành lễ.
Cơ Nguyệt Như khoát tay áo, nữ tu Ngưng Đan Kỳ trong bổn môn có tới hơn vạn, với thân phận nàng cũng không cần để ý.
"Lâm tiền bối, chúng ta đi"
"Sư bá, xin chờ một chút." Khuôn mặt thiếu nữ áo tím thấp thỏm bất an mở miệng.
"Sao?" Âm thanh Cơ Nguyệt Như có chút không vui.
"Sư bá thứ tội, dựa theo môn quy thì nam tử không được bước vào Doanh Châu đảo"
"Ừm, ta đương nhiên rõ điều này, song Lâm tiền bối chính là quý khách của sư thúc lão nhân gia nên mới phá lệ" Cơ Nguyệt Như không chút để ý mở miệng.
"Cái gì, khách quý của sư thúc tổ?"
Không chỉ thiếu nữ áo tím còn lại mấy nữ tu còn lại trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Ở Thiên Nhai Hải Cá, trong mắt bọn họ thì Như Yên tiên tử dường như là thiên tiên chứ nào phải người trần.
Cơ sư bá lại gọi là tiền bối, chẳng lẽ nam tử trẻ tuổi kia lại là lão quái vật Ly Hợp Kỳ trong truyền thuyết?
Lúc này chúng nữ cung kính khoanh tay. Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang theo Cơ Nguyệt Như bay vào.
Xuyên qua một hồi sương mù, rốt cục đặt chân lên Doanh Châu đảo.
Chỉ thấy đình đài lầu các hoa lệ nối tiếp mọc lên san sát, khắp nơi kỳ hoa dị thảo xanh tươi tựa như gấm lụa, khác nào tiên cảnh chốn nhân gian. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cơ Nguyệt Như dẫn Lâm Hiên tới một sơn cốc thanh nhã. Lúc này đang là tiết đông song trong cốc bách hoa khoe sắc, dào dạt xuân ý.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, linh khí chung quanh đậm đặc vô cùng, có thể sánh ngang với hành cung Tu La Vương trong Vô Định Hà. Ở Nhân giới, linh mạch này là có lẽ là bậc nhất.
Ngoài sơn cốc chỉ một đám sương chỉ có bao phủ. Cơ Nguyệt Như không dám vào mà đưa tay phất một cái, từ ngón giữa bắn ra một đạo hỏa quang mỹ lệ.
Nửa tuần trà sau sương mù cuồn cuộn, từ trong trong cốc mơ hồ truyền ra tiên nhạc thánh thót du dương rồi một lối mòn nhỏ rải đầy sỏi hiện ra.
Mộng Như Yên không xuất cốc mà thanh âm dễ nghe truyền ra mang theo chút áy náy.
"Tiểu đệ cứ vào đi, tỷ tỷ đang đả tọa, lát nữa sẽ gặp ngươi"
"Ừm"
Lâm Hiên gật đầu đang muốn cất bước vào thì thanh âm nhè nhẹ của một thiếu nữ truyền đến:
"Lâm... Lâm tiền bối "
Hắn quay lại thì thấy trên mặt Lý Chi Lan đầy vẻ thấp thỏm:
"Đa tạ tiền bối, nếu không có người Chi Lan không thể thuận lợi gia nhập Thiên Nhai Hải Các, vật khi trước coi như là chút tâm ý của vãn bối, kính xin người ngàn vạn lần không nên ghét bỏ."
Nói xong hai tay nàng cầm một cái túi màu vàng nhạt cung kính đưa qua Lâm Hiên.
"Tiểu cô nương thật có lòng"
Lâm Hiên khẽ mỉm cười nhận lấy thu vào túi trữ vật, lại tùy tiện lấy ra mấy thanh tiểu kiếm tỏa ra hàn quang lóng lánh: "Đây là âm dương Tử Mẫu Kiếm uy lực không nhỏ, tiểu cô nương nhận đi."
"Đa tạ tiền bối. "
Lý Chi Lan nhẹ nhàng thi lễ sau đó mới cung kính đón lấy, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ bắt đầu đánh giá Tử Mẫu Kiếm một hồi.
"Đã làm phiền Cơ cô nương dẫn đường " Lâm Hiên gật đầu với cung trang nữ tu sau đó mới chầm chậm tiến vào sơn cốc.
Cốc này không lớn nhưng lại hết sức ưu nhã, kỳ hoa dị thảo nhiều đếm không xuể, trân cầm dị thú bay lượn dạo chơi khắp nơi. Ở cuối sơn cốc có một cái đầm nhỏ u tĩnh rộng chừng gần một mẫu, nước trong hồ trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Thanh âm vi vu truyền vào tai, từng làn gió nhẹ lướt qua. Có một rừng trúc bên cạnh khẽ đung đưa tạo thành một điệp khúc vô cùng êm tai.
Chỉ thấy ở giữa trúc lâm có mấy gian phòng cổ nhã được kết bằng thanh trúc, chính là nơi thanh tu của Mộng Như Yên cả ngàn năm qua.
Lâm Hiên chậm rãi rảo bước trên con đường đầy sỏi vụn tới Tiểu Thanh Trúc Lâu u tĩnh nọ.
Hắn ở chỗ này quan sát cảnh vật một hồi, tuy hai người đã kết bái tỷ đệ song tùy tiện xông vào thì thật thất lễ.
Đảo mắt một tuần trà trôi qua, có tiếng bước chân khẽ khàng của một thục nữ yểu điệu vang lên, một làn hương thoang thoảng mà say đắm lòng người theo gió lan tới, rồi một bàn tay trắng nõn như tuyết khẽ vén mành trúc nơi cửa vào, khuôn mặt một nữ tử xinh đẹp hiện ra trong tầm mắt. Chỉ thấy làn môi đỏ như son phối hợp với làn da trắng như tuyết, mắt hạnh mày liễu, phong thái cử chỉ không nhiễm chút bụi trần.
"Tỷ." Thanh âm ngắn gọn mà thân thiết của Lâm Hiên truyền ra.
"Ưm, vào đi."
Như Yên tiên tử mỉm cười, hai người không phải người ngoài nên không cần khách sáo nhiều.
Trong phòng bài biện đơn giản, tất cả gia cụ tất cả đều là dùng lục trúc mà chế thành, nhìn có vẻ đơn điệu nhưng lại có ý nhị kỳ diệu huyền ảo ở trong.
Mộng Như Yên ở một mình trong cốc không có thị nữ, nàng tự tay pha cho Lâm Hiên một chén thượng phẩm linh trà.
Tuy chỉ là cử chỉ nho nhỏ nhưng với tính cách cao ngạo của Mộng Như Yên, cho dù là với lão quái vật Ly Hợp Kỳ nàng cũng không dùng đại lễ thế này.
Từ điểm này có thể thấy vị trí Lâm Hiên ở trong lòng nàng thực không nhỏ.
"Một thời gian không gặp, tu vị của đệ lại tiến triển khiến người tỷ tỷ như ta thật tò mò, chẳng lẽ lúc nào ngươi cũng gặp cơ duyên nghịch thiên hay sao?" Thần thức của Mộng Như Yên đảo qua trên người Lâm Hiên thì cười cười tò mò mở miệng.
"Hà, cũng là nhờ hồng phúc của tỷ tỷ." Tâm tình vô cùng Lâm Hiên cao hứng, nhân tiện thi triển công phu vuốt mông nàng.
"Miệng lưỡi trơn tru." Mộng Như Yên liếc hắn một cái rồi cười khanh khách.
Lâm Hiên lại nhấp một ngụm trà, chỉ thấy trong miệng lưu lại hương thơm ngọt nồng, đan điền cũng tỏa ra luồng nhiệt khí ấm áp khiến toàn thân sảng khoái vô cùng.
"Tiểu đệ thấy thế nào, linh trà này là của Vạn Giao Vương năm đó đánh cuộc thua tỷ mà giao ra đó."
Mộng Như Yên mỉm cười mở miệng song như nhớ lại điều gì, trong đáy đôi mắt trong suốt như pha lê hiện một tia ảm đạm.
Năm đó tỷ tỷ nếu không ngã xuống hiện tại ít nhất cũng là Ly Hợp trung kỳ, đám lừa trọc Vạn Phật Tông sao dám lớn mật như thế.
"Vạn Giao Vương?"
Lâm Hiên ngẩn ngơ sau đó trên mặt lộ vẻ ngưng trọng: "Chẳng lẽ là yêu tộc Ly Hợp trung kỳ?"
Hắn tới Vân Châu đã hơn mười năm nhưng chưa rõ ràng về thực lực yêu tộc.
Ngoài Cửu Đầu lão tổ đã ngã xuống tại Vô Định Hà thì hắn không nghe tới những kẻ khác.
Có điều qua trận chiến Hiên Viên thành có thể thấy rõ thế lực Yêu tộc và Nhân tộc vốn ngang nhau. Như vậy phải còn khá nhiều Ly Hợp Kỳ yêu tộc chưa lộ danh.
Vạn Giao Vương? Cái tên lớn lối này đương nhiên cảnh giới cũng không nhỏ.
Lâm Hiên suy đoán song muốn nghe từ chính miệng của Mộng Như Yên.
"Ha ha, đệ đệ suy đoán rất đúng, Vạn Giao Vương đúng là ngũ cấp yêu tộc song còn lợi hại hơn nhiều. Hiện hắn đã là Ly Hợp hậu kỳ yêu tộc" Mộng Như Yên chậm rãi nói.
"Ly Hợp hậu kỳ!"Lâm Hiên kinh ngạc cùng có chút hoảng sợ: "Yêu tộc còn có lão quái vật cỡ này ngưng lại ở Nhân giới sao, thần thông của hắn so với Vọng Đình Lâu thì thế nào?"
Mộng Như Yên thở nhẹ, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ chán ghét: "Vọng Đình Lâu dù háo sắc nhưng một thân thần thông quả là nhất đẳng, hơn trăm năm trước từng đấu qua cùng Vạn Giao Vương. Thực lực hắn trên đối phương một bậc, nếu không sao được xưng tụng là Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ "
Nói tới đây Mộng Như Yên không nhịn được dùng ánh mắt cười mà như không phải cười liếc sang Lâm Hiên:
"Ta dù bất mãn Đình Lâu song vẫn bộ phục thực lực của hắn. Có điều tốc độ tu luyện của đệ đệ quá mức kinh người, trăm năm sau muốn vượt hắn cũng không phải không thể."
"Ha ha, tỷ tỷ ngươi khen sai rồi. Tỷ à, trừ Vạn Giao Vương yêu tộc còn có những Ly Hợp Kỳ lão quái vật nào khác?"
"Đương nhiên là có, Cửu Đầu lão tổ thì không nhắc nhưng vẫn còn mấy lão Ly Hợp trung kỳ yêu tộc khác gồm..."
Lâm Hiên lại hỏi thêm về quan hệ giữa yêu tộc và tu sĩ, Mộng Như Yên lại tận tình giải đáp khiến hắn thu được thêm không ít thông tin.
Bất tri bất giác đã qua một canh giờ.
"Tỷ, hiện ngoại giới có lời đồn Vạn Phật Tông sẽ đến tấn công Doanh Châu đảo, tỷ tỷ có tính toán gì chưa?"
"Đệ đệ nghĩ như thế nào?" Mộng Như Yên mỉm cười nói.
"Điều này thật là làm khó ta, tiểu đệ vốn chưa tham gia vào đại chiến môn phái nên không rõ, tỷ tỷ cứ quyết định là được, dù sao tiểu đệ sẽ hết sức ủng hộ ngươi"
Trong đôi mắt đẹp Mộng Như Yên hiện vẻ tán thưởng, người đệ đệ này thật là biết tiến biết thoái, tài cao mà không chút kiêu ngạo.
"Được rồi, Tuệ Thông mặc dù ngã xuống, Vạn Phật Tông cũng mất hai Nguyên Anh hậu kỳ nhưng thực lực vẫn nhỉnh hơn Thiên Nhai Hải Các một chút. Ngay cả Vọng Đình Lâu cùng Tùng Phong thư viện bí ẩn như vậy mà thực lực cũng không bằng bọn chúng." Mộng Như Yên chậm rãi mở miệng.
Lâm Hiên nghe thì hai hàng lông mi nhíu chặt, lời đồn Vạn Phật Tông là cường đại nhất trong thất phái xem ra không ngoa chút nào.
"Nếu như thế, tỷ tỷ tính dựa vào hộ phái đại trận liều mạng cùng bọn họ sao?"

Dài thì mạnh mà ngắn thì hiểm, đơn đả độc đấu thì kinh nghiệm Lâm Hiên phong phú vô cùng song bàn về chỉ huy môn phái đại chiến, chỉ sợ rằng hắn còn không bằng nha đầu Lục Doanh Nhi.

"Không." "Dựa vào cấm chế trận pháp có thể chiếm địa lợi, nhưng bằng điểm này không đủ để đánh bại Vạn Phật Tông. Mà cho dù có thắng thì cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Khi đó thực lực Thiên Nhai Hải Các giảm mạnh không thể sánh với các đại phái còn lại, nếu một đại phái khác ngư ông đắc lợi nhân cơ hội này mà đánh tới thì Thiên Nhai Hải Các sẽ lâm nguy"

Nghe đến đây trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười khổ: "Tỷ tỷ suy tính không sai, song đối mặt cường địch. Nếu quá tính hơn thiệt thì chỉ e đối phương chiếm tiên cơ"

Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên hơi nhíu đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn nhẹ, trầm ngâm không nói.

"Nhìn bộ dáng của tỷ tỷ rõ ràng có ý đồ khác song còn có điểm chưa chắc chắn, với tiểu đệ ngoan ngoãn này mà ngươi còn giữ bí mật sao?" "Tiểu tử thúi này, lưỡi ngươi thật là trơn quá!" "Ta đã tính qua, hai phái giao chiến trừ thực lực của bản thân cũng cần mượn thêm ngoại lực"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK