Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mảnh thiên thạch từ xa xa bay tới. Thánh thể Nhân tộc trảm đạo, trời giáng dị tượng, lúc này đã lộ ra chút manh mối.

Đây là một vùng sao băng chừng mấy trăm viên, phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu ra luồng sáng xuyên qua thiên cổ, lao tới va chạm.

ít nhất mỗi khối đều dài tới mấy trăm trượng, khối lớn nhất có thể bằng một tiểu tinh cầu, có uy lực của lôi đình, lay động cái đuôi thật dài rực rỡ, tràn ngập lực lượng diệt thế.

Diệp Phàm biến sắc. Hắn trảm đạo có lẽ có dị tượng như không thể ngờ là mới đầu tiên đã thấy mấy trăm ngôi sao băng. Đây là một cảnh tượng thật khủng bố.

Chúng đều vọt tới từ sâu trong vũ trụ, tràn ngập một loại lực lượng huyền bí, lớn tới khôn cùng. Mỗi viên đều là một thiên thạch chói mắt như thái dương vậy.

- Không phải do ma sát phát sáng mà bên trong nó ẩn chứa sức mạnh quá to lớn.

Diệp Phàm vung nắm tay, di động trong thiên kiếp, đánh về phía trước. Lập tức thánh quang ngập trời phát ra. Bời lúc này thân thể hắn mỗi một tấc đều bị lôi quang bao phủ.

Thiên kiếp cùng đi động cùng hắn, va chạm với đám thiên thạch. Cánh tay hắn vung lên, đánh vào đám thiên thạch. Đây đúng là cảnh tượng đại hủy diệt, tỏa ra vạn đạo ánh sáng. Thế lôi đình vạn quân khiến toàn bộ thiên thạch bị đánh thành bột mịn.

Mặc dù chi một tia kiếp quang rất nhỏ cùng đều có tính chất hủy diệt, tương đương với một hồi đại kiếp nạn của người khác, đánh xuyên sông núi cùng không có vấn đề gì.

Lỗ chân lông toàn thân Diệp Phàm giãn ra, có ngàn vạn sợi kiếp quang chui vào thân thể hắn. Cơ thể hắn tự động hút phiến lôi hải này, khiến huyết nhục xương cốt đều hô hấp.

Ông.

Hư không chấn động, long bi lóe lên, phong cách to lớn cổ xưa, còn cao hơn cả núi lớn, trấn áp về phía Diệp Phàm. Trên mặt nó có ghi đủ loại quẻ tượng, thần diệu mà quỷ dị.

Đây là một tia chóp giống như Phục Hi long bi, uy lực lớn vô cùng. Diệp Phàm bị đánh trúng vài lần, gần như đứt gân gãy xương. Mỗi lần bị ép xuống đều giống như có một viên cổ tinh nổ tung vậy.

Trong lòng hắn nghi ngờ, vì sao lại có tia chớp hình dạng tổ khí. Uy lực có nó lớn tới kinh thế hãi tục như vậy. Giừa hai thứ này có quan hệ thế nào?

- Chẳng lẽ đây là đạo ngân do nhừng người chứng đạo lưu lại sao?

Diệp Phàm nghĩ rất nhiều. Chẳng lẽ đây là dấu ấn thần tắc của nhừng cường giả chứng đạo từ xưa tới nay lưu lại sao? Giờ nó lại hiển hóa ra ở hậu thế.

Ầm!

Trước mắt không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều. Các loại tia chớp hóa thành tổ khí đồng loạt xuất hiện, đánh xuống tỏa ra thần năng khôn cùng. Phục Hi long bi phát ra khí tức mênh mông.

- Chém ngược lại đại đạo chính là phải đánh bại nhừng cảnh giới trước đây trong thiên địa, chân chính siêu thoát, đứng phía trên bọn họ.

Đôi mắt Diệp Phàm sắc bén hẳn lên, giống như hai ngọn Thần đăng bắn ra hỏa diễm, sáng lạn đặc biệt bên trong vòm trời này, trong cực kỳ khiếp người.

Ầm!

Hắn bắt đầu vung nắm tay, đập nát tất cả nhừng thứ ngăn cản, bất kể là Phục Hi long bi hay là nhừng tổ khí khác đều tan biến.

Lôi hải mênh mông khôn cùng. Một mình hắn tung hoành khắp Vực ngoại, đại chiến rất nhiều thánh đạo cổ xưa, trải qua kiếp nạn không thể tường tượng được.

Nếu là người ngoài chỉ cần sống qua một thiên kiếp là được, cùng có thể xem là độ kiếp thành công. Mà hắn lại tiếp tục nghịch không tiến về phía trước, hủy diệt tất cả kiếp hạt, khiến trời cao không thể giáng xuống kiếp nạn nữa mới thôi.

Cùng chính bời vậy mà thiên kiếp của hắn hơn xa mọi người xưa nay, lớn tới siêu cấp, một đạo trong đó có thể đánh nát nhừng người trảm đạo khác.

Lúc này lôi kiếp trong hư không càng lớn hơn. Long bi bị hủy, nứt ra tan biến nhưng lại tổ hợp lại rất nhanh. Tia chóp hình người xuất hiện, hơn nữa lập tức hiện ra vài người.

Đồng thời các loại binh khí càng nhiều hơn, uy lực chấn động cả tinh vực này, khiến Diệp Phàm sởn tóc gáy, vài lần đứt gân gãy xương, máu màu vàng bắn tung

- Ta nhìn thấy gì thế này?

Hắn gần như không dám tin vào mắt mình.

- Ầm!

Một luồng sáng từ xa xa hừng hừng phóng tới, xuyên thấu qua ngực hắn, tòa ra một luồng khói nhẹ. Mùi thịt nướng bốc lên.

Đó là một bóng người uy nghiêm khó có thể nhìn thấy hình dáng nhưng trong tay hắn cầm cổ Kính lại chính là Hư Không Kính.

- Đây là binh khí của Hư Không Đại đế, tuyệt đối không sai.



Diệp Phàm từng vác tiểu đồng quan đối kháng với nó. Hoa văn trên đó giống hệt Cổ Kính, nhưng là ở một tinh không khác.

Hư Không Đại đế đã tới cổ tinh này, có lè còn từng chiến đấu, lưu lại trong đại đạo một ít đạo ngân, lúc này mới ghi dấu trong phiến thiên địa này.

Trong nháy mắt này Diệp Phàm liền có lý giải hoàn toàn mới đối với thiên kiếp và đại đạo. cổ có đạo bị ghi khắc lại, có thể tái hiện.

- Ta phải quyết đấu với Hư Không Đại đế sao?

Giọng nói hắn run rẩy, không kìm nổi mà tự nhủ. Không phải là hắn chưa từng gặp tia chóp hình người. Ở Bắc Đẩu cổ Tinh Vực, hắn cùng từng nhìn thấy cảnh tượng đó. Nhưng lúc này và quá khứ bất đồng.

Trước kia chỉ thuần túy là tia chóp hình người, đánh xuống các loại kiếp phạt, dù có đạo tắc cùng không nhiều như vậy. Mà lúc này tia chớp hình người cầm Hư Không Cổ Kính trong tay gần như có thể thi triển ra các loại đạo thuật vô thượng, khủng bố vô cùng.

- May mà cùng chưa có đế úy, chỉ là một dấu vết khắc lại trong thiên địa đại đạo mà thôi.

Diệp Phàm cùng chỉ có thể cảm thấy may mắn. Bằng không thì hắn hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Loại đạo ngân này là nhằm vào người trảm đạo, không phải là kiếp nạn của Thánh nhân, càng không phải là Đại đế kiếp. Chứ nếu không thì cả vùng tinh vực này đều sè bị hủy diệt cả.

Diệp Phàm thét dài một tiếng, xông thẳng vào trong lôi hải, tế ra đinh đánh về hướng Hư Không cổ Kính, phát ra oai nghiêm mênh mông.

Ầm!

Bọn họ giằng co va chạm, chiến đấu kịch liệt. Diệp Phàm có cảm giác giống như hắn đối mặt với Hư Không Đại đế hồi trẻ, quyết đấu với chân thân của hắn vậy.

Ầm!

Hỏa diễm đầy trời trút xuống. Một hỏa lò khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tuy là tia chóp nhưng lại giống như Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, phía trước có một thân ảnh to lớn, trấn áp về phía hắn.

- Hằng Vũ Lô, đó là ... Hằng Vũ Đại đế.

Diệp Phàm lại cả kinh. Lại một vị Đại đế cổ xuất hiện. Thiên đạo cũng có một tia ấn ký của hắn, thần uy cái thế.

Hắn né qua một luồng sáng chiếu ra từ Hư Không Kính nhưng lại bị Hằna Vù Lô đập vào lưng, xương cốt gần như nứt ra từng khúc, bị đánh trọng thương.

Một vị Đại đế khác của Bắc Đẩu cổ Tinh Vực cùng đã tới, lúc này phóng ra đạo tắc, khiến Diệp Phàm suýt nữa phải nuốt hận.

Hắn rốt cục biết hậu quả của việc chém ngược lại đại đạo. Nhừng cường giả mạnh nhất từng giáng xuống vùng tinh không này đều hiển hóa ra, muốn siêu thoát thật quá gian nan.

Nhưng Diệp Phàm cùng bất khuất không phục, cùng không chịu bỏ cuộc, đôi mắt trợn trừng lên, sâu trong đồng tử bừng sáng, hừng hực thiêu đốt, giống như có hai ngọn lửa màu xanh vậy.

- Cơ hội khó có. Ta vẫn khát cầu có thể đấu với các Đại đế thiếu niên đồng cảnh giới một lần, mãi không có cơ hội. Hôm nay phân cao thấp cùng các ngươi đi.

Diệp Phàm lúc này quyết liệt hẳn.

Cùng không phải là hắn càn rỡ, bất kính với Đại đế cổ mà đã bị buộc tới cảnh này, không có cách lựa chọn nào khác, chỉ có cách tử chiến với cổ đế thời kỳ trảm đạo.

Chiến đấu khủng bố nhất bạo phát. Diệp Phàm gần như bị đánh chết mấy lần. Bời Hư Không Đại đế trẻ tuổi ra tay, Hằna Vũ Đại đế thời thiếu niên cũng không lưu tình.

Bọn họ thi triển ra các loại bí pháp, đánh tan thiên địa. Dù chỉ là tia chóp biến thành nhưng lại có đạo tắc ngày xưa, khủng bố khôn cùng. Đây là một loại tuyệt sát.

Ầm!

Một tòa Tiên Lệ Lục Kim tháp xuất hiện, chấn tan thời không, đánh lên trên người Diệp Phàm. Mặc dù là Thánh thể Nhân tộc cũng không thể chịu nổi. Xương cốt hắn gãy thành trăm khối, thân thể bị đánh bay tung ra ngoài.

Dao Trì Tây Hoàng xuất hiện.

Diệp Phàm gặp phải nguy cơ rất lớn, suýt chết ở nơi này. Có thể tranh hùng cùng Đại đế trẻ tuổi là ước mơ tha thiết của hắn, tự mình minh đạo.

Nhưng nếu gặp gỡ một đám Đại đế thiếu niên thì lại là một hồi đại nạn. Dù là tiên nhân sống lại mà rơi vào cảnh này thì cùng chỉ còn nước chết.

Ầm!

Tiếng nổ vang phát ra. Lôi quang tỏa ra ngàn vạn đạo, cuồn cuộn mãnh liệt. Một nam nhân tóc tai bù xù khác tiến tới, ra tay mạnh mè, có oai hình như vô địch thiên hạ.

Phục Hi Đại đế ra tay.



Diệp Phàm hét lớn, bất chấp tôn kính tổ tiên, mái tóc đen nồng đầm tung bay, ẩu đả trong đám tia chóp, đồng thời chiến đấu với nhừng đạo thân tồn tại vô thượng này.

Đây là một trận quyết đấu gian nan. Đích xác là hắn cùng rất cường đại nhưng lại tranh hùng với nhiều người như vậy thì quá mức nghiêm khắc rồi.

Đây là những người thế nào? Đều là những cường giả mạnh nhất một thời trong lịch sử, huyền công trấn áp muôn đời, vô địch trong vũ trụ.

Những người này vẫn chưa gặp mặt nhau nhưng đều có một điểm chúng là đều đạt tới cấp Đại đế, đánh bại tất cả mọi người trong thời kỳ của bọn họ, chân chính là vô địch trong tinh không, sừng sững trước chúng sinh, bao phủ cả cổ kim và tương lai.

Diệp Phàm gặp phải đại địch. Đạt tới cảnh giới như hắn, tại thời đại mạt pháp này muốn thất bại cùng rất khó. Nhưng lúc này thì quá thể lắm rồi.

Một người đã đủ rồi, có thể ma luyện hắn tới hào quang vạn trượng. Nhưng lập tức xuất hiện nhiều người như vậy thì vốn là không cho người ta đường sống.

Đại đế cổ. Bốn chữ đó có thể trấn áp vũ trụ tinh không. Những người như vậy đều có thiên tư trác tuyệt. Có thể nói Diệp Phàm trảm đạo nếu đánh được với một người để là thành tựu rất lớn rồi.

Giờ phút này không phải là rèn luyện nữa mà rò ràng là tuyệt sát, không để cho hắn chút hy vọng nào. Đây là hậu quả do hắn muốn chém ngược lại đại đọa, phải đổi mặt với sự chém giết của tất cả đạo ngân để lại trên cổ tinh này.

Diệp Phàm chiến đấu đẫm máu, xương cốt toàn thân dập nát, chưa bao giờ thảm thiết tới vậy nhưng cùng không khuất phục, cắn răng kiên trì, đồng thời đánh với bốn vị Cổ đế.

Phụt!

Rốt cục hắn không thể tránh được, bị Hư Không cổ Kính chiếu vào sau lưng, Hằng Vũ Thần Lô đập vào đầu vai, Tây Hoàng Tháp trấn trên đỉnh đầu, bị Phục Hi Đại đế đánh cho một chưởng.

Toàn thân Diệp Phàm đầy máu, xương cốt vỡ nát, máu vàng bắn tung tóe, huyết nhiễm trời cao, vỡ tan tại Vực ngoại, huyết nhục và tạng phủ chia làm nhiều mảnh.

Từ khi hắn xuất thế tới nay cùng chưa bao giờ chật vật thê thảm như vậy, thân rơi vào tuyệt địa, mệnh không còn được bao lâu nữa.

Hắn là một người chứ không phải là tiên. Đại đế cổ ngạo thị thiên hạ, thiên tư trác tuyệt không được mấy người, mỗi người đều là diễn viên chính trong thiên địa tại thời kỳ của bọn họ.

Trên đời này nếu có người có thể luận bàn với Đại đế cổ thời trẻ thì hắn đã có thể danh chấn sử xanh rồi.

Muốn một mình độc chiến bốn Đại đế trẻ tuổi thì có lẽ cổ kim còn chưa có. Không ai có thể thực hiện được kỳ tích hoang đường này.

Diệp Phàm mặc dù có thể chứng đạo cùng chỉ đổi đầu được với một người mà thôi. Giờ phút này hắn một đánh với bốn, đúng là việc trọng đại chưa từng có từ cổ chí kim.

Hắn bị đánh đạp tới nát xương, huyết nhục màu vàng bắn tung tóe, bị trọng thương quá mức nhưng tinh khí thần toàn thân vẫn còn, hơn nữa lại càng sắc bén.

Ầm!

Khí huyết hoàng kim tràn ngập. Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chừ Giả, huyết nhục vào xương cốt vỡ nát hợp nhất, thai cốt trọng tổ, rung động răng rắc, khôi phục chân thân.

Diệp Phàm sớm đã không còn sự kính sợ. Đây là thiên kiếp chưa từng có từ xưa tới nay. Đối mặt với những tia chớp hóa thành cổ đế này, đôi mắt hắn bừng lên khiếp người, chỉ có một niềm tin là có thể giết toàn bộ.

Ầm!

Hắn thi triển một loại kỳ ảo, Lão Tử nhất hóa tam thanh, hiển hóa ra đạo thân, giống hắn như đúc, chiến lực cùng cấp, quyết đấu với bốn vị Đại đế trẻ tuổi.

Đại chiến sôi trào. Hai đấu với bốn vẫn không có phần thắng, vô cùng gian nan. Toàn thân hắn là vết máu màu vàng, sau đó không lâu đạo thân cùng bị chém chết.

Hắn lại một đấu bốn, chỉ có thể bại vong. Diệp Phàm tranh hùng đẫm máu, cùng không hề nổi giận, chỉ không muốn khuất phục dưới đạo của Đại đế cổ.

- Quyết đấu với bốn vị Đại đế thiếu niên, ta hẳn phải chết không ngờ có phải không?


Trong lòng Diệp Phàm tự hỏi.


Nếu có người biết hắn quyết đấu với bốn vị Đại đế trẻ tuổi thời kỳ trảm đạo thì nhất định sẽ khiếp sợ tới cực điểm, thậm chí căn bản không thể tin nổi.


Đây là chiến tích huy hoàng có thể ngạo thị muôn đời. Chỉ cần kiên trì được một lát đã có thể mang ra khoe, cùng được sử sách lưu lại rồi. Mà hắn lại được suy tính chuyện tiêu diệt hết.


Ầm!


Trên bầu trời có chín luồng hào quang chiếu rọi không gian. Sâu trong vũ trụ đen tối, dị tượng trảm đạo lại tại hiện.


Mà cùng ở nơi này, trong lôi hải bỗng xuất hiện thêm năm tia chớp hình người. Lúc này tổng cộng đã có chín vị Đại đế thiếu niên xuất hiện, đồng thời chém giết Diệp Phàm.


Diệp Phàm hít sâu một hơi, cảm thấy đau đầu vô cùng. Bởi vì hắn nhận ra một người trong đó, trên đầu có treo một đại chung hỗn độn, mặc dù hình dáng không rõ nhưng hẳn là Vô Thủy Đại đế chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK