Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân tộc mấy kế thừa của thời đại cổ xưa, mỗi một thế lực lớn đều đến đây cả ba đời già cả lớn bé, có lão bá chủ tuyệt thế, có hùng chủ trung niên, cũng có Thần nữ, Công chúa...

Bọn họ đều lộ thần sắc ngưng trọng, bảo đứa bé năm tuổi là nô bộc chẳng khác nào nhục mạ tổ tiên của nó, là nhục mạ cổ Hoàng Nhân tộc, điều này đối với bọn họ mà nói cũng là một loại khó thể chấp nhận.

- Ngươi cũng chỉ là một con bỏ sát mà thôi, dám nói cổ Hoàng Nhân tộc là nô bộc của nhà ngươi, thật sự là to gan lớn mật, người người phẫn nộ, ngươi đây là muốn khiêu khích tất cả Nhân tộc sao?

Diệp Phàm thanh sắc nghiêm túc lớn tiếng quát.

Thánh Hoàng Nhân tộc thời thái cổ, ở trên sử sách cổ xưa có độ cao cùng địa vị đặc biệt, được cho là ông tổ chung của Nhân tộc khắp cả Tử Vi Cổ Tinh Vực, ngay mặt làm nhục ông ấy khiến cho trên mặt mỗi đại kế thừa bất hủ đều không nhịn được.

- Thái Dương Cổ Hoàng thiên hạ cùng tôn sùng, vạn tộc kính ngưỡng, ta không dám có chút bất kính. Ta chỉ là nói đứa bé này, nó cũng không phải là hậu duệ của Nhân Hoàng, hoàn toàn không có hoàng huyết, ta nói có đúng không?

Cửu Đầu Giao Vương nguỵ biện.

Diệp Phàm đứng bật lên, thần sắc trang nghiêm làm người ta kính sợ, nghĩa chính lời ngay, quát:

- Ngươi dám lặp lại lần nữa không? Tổ tiên của đứa trẻ này là người hầu của ngươi, ngươi thật sự dám nói ra không?

Hắn đứng ở lập trường đại nghĩa, cố ý lên giọng rất cao quát lớn giống như Phật môn Sư Tử Hống, dồn hết tinh khí thần của hắn, hàm chứa ý chí cường đại của hắn, tuyên truyền giác ngộ, như tiếng chuông vàng vang vọng, khiến tâm thần mọi người đều chấn động.

Rất nhiều người đều bị hắn làm ảnh hưởng tâm chí, nhìn thấy bộ dáng hắn hiên ngang lẫm liệt, tất cả đều đồng cảm, giờ khắc này giống như Thánh hiền cổ thức tỉnh, cùng kêu lên quát hỏi.

Một cỗ uy áp lớn lao đè ép tới hướng Cửu Đầu Giao Vương, đây là cộng lại tất cả ý chí của mọi người tại đây, là ý niệm của rất nhiều cường giả vô tình phát ra.

Có thể nói, đây là một loại bẻ gày nghiền nát từ trước đến nay chưa từng có, tín niệm lực khổng lồ đều quát vào tai Cửu Đầu Giao Vương

Diệp Phàm mang theo một cỗ ý niệm quét ngang hết thảy như vậy đi tới, mỗi một bước chân hạ xuống, thần địa ngũ sắc này đều chấn động, như bước chân phẫn nộ của cộng chủ Nhân tộc.

- Ngươi... có... dám... lặp... lại... lần... nữa... hay... không?

Diệp Phàm bước tới phía trước chín bước, đồng thời hét lớn chín tiếng, mỗi một lần đều rung chuyển thiên địa, tiếng quát của hắn ầm ầm như tiếng sấm, có uy nghiêm vô thượng, hắn như thần minh đến trái đất.

Cửu Đầu Giao Vương bị áp lực một câu cũng nói không nên lời, ngay cả hắn có đại thần thông nghịch thiên cũng không có khả năng đối kháng với một tín niệm lực như vậy.

Hắn liên tiếp lui chín bước, mỗi một bước chân hạ xuống đều phun ra một ngụm máu tươi, gặp phải một loại áp bách tinh thần khó có thể tưởng tượng.

Đối mặt với Diệp Phàm quát hỏi, hắn bị một loại đại thế đè ép, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể rút lui, sắc mặt đỏ bừng, mồm to hộc máu.

Mọi người đều hoảng sợ, có thể nói Diệp Phàm thủ đoạn phi phàm, một tiếng rống “thần âm đại đạo”, dẫn động đồng cảm của rất nhiều người Nhân tộc, tiếng quát chỉ thẳng vào tâm hồn mọi người, tín niệm lực chém hết thảy ai có thể ngăn cản?

Diệp Phàm như thiên thần hạ phàm, thần uy lẫm lẫm chưa từng có từ trước đến nay, hắn giơ lên hữu quyền, tập trung quyền ý vô thượng của Lục Đạo Luân Hồi, chuẩn bị công kích.

“Rắc!”

Cửu Đầu Giao Vương giẫm nát ngọc thai ngũ sắc lộn một vòng, nhoáng một cái giống như tia sáng biến mất, ở tại chỗ lưu lại một chuỗi máu tươi.

- Nghịch Long Đăng Thiên Thê!

Có lão nhân sắp chầu trời bừng tỉnh, nói ra một loại Đăng Thiên Bộ như vậy.

Giờ khắc này, mọi người dần dần bừng tỉnh, không còn cộng minh cùng Diệp Phàm nữa. Cái loại đạo âm đáng sợ này biến mất, phiến thần địa ngũ sắc quay về yên tĩnh.

Mọi người đều lộ vẻ sợ hãi, Diệp Phàm thiếu chút nữa sẽ không chiến mà khuất phục người, đứng ở lập trường đại nghĩa, dựa thế đạo âm huyền diệu dùng cộng minh mà giết địch.

- Ngươi... xảo trá!

Rốt cục, Cửu Đầu Giao Vương trở lại bình thường, giọng nói phẫn nộ không thể nén.

Diệp Phàm thực tiếc nuối, địch nhân này đích xác rất cường đại, dưới tình cảnh như thế vậy mà vẫn thoát khỏi tín niệm lực “vô kiên bất tồi” kia.

Tại trường lặng ngắt như tờ, thật lâu cũng không có người nào lên tiếng. Loại thủ đoạn này quả thực đáng sợ, cũng rất tài tình, có mấy người có thể làm được?



Cửu Đầu Giao Vương thần sắc khó xem đến cực điểm, cũng không phải hắn không đủ chiến lực, mà bị người ta dùng đại thế áp bức, hiệp lực của vạn quân công kích dù là ai cũng không thể đối kháng

Diệp Phàm trấn định tự nhiên ngồi xếp bằng ở sau bàn ngọc, nói:

- Ngươi nói không nên lời, hay là không dám nói?

Hắn lớn tiếng quát, trên mặt vô cùng nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt, loại thần sắc này khiến Cửu Đầu Giao Vương tức giận muốn hộc máu, dựa thế mưu lợi, xem ra hắn đây là muốn chém đầu người không gươm đao.

- Ngươi cho mình là ai, Huyền Quy thượng nhân chủ nhân nơi đây đều chưa nói gì, ngươi lại đến chỉ trò, làm nhục Thánh Hoàng Nhân tộc ta, ngươi muốn khắp thế gian đều là địch sao?

Diệp Phàm ngồi ở sau bàn ngọc, vẻ mặt uy nghiêm, lớn tiếng nói.

Mọi người đều yên lặng nhìn xem, không có người nào lên tiếng. Lần đầu tiên giao phong, Diệp Phàm chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng lại không liên quan tới chiến lực thật của bản thân hắn.

Trong đám Kim Ô, nam nhân cực kỳ thần vố kia đi tới, hắn có tư chất của long hổ, đồng tử trong mắt sáng như điện, tóc màu vàng tung bay phủ hai vai, đây là một nhân vật khó lường của Kim Ô tộc.

Hắn nhận được kế thừa đạo chính thống của Nhân tộc thượng cổ, nên lấy đạo hiệu là Xích Dương. Hắn là ấu đệ của tộc vương vô địch Kim Ô tộc, bối phận rất cao, thực lực làm cho người ta sợ hãi, ở trong tộc hắn rất được coi trọng, là một đầu sò nhỏ tuổi nhất.

- Hắn là Xích Dương đạo nhân! Không ngờ lại xuất quan, là ấu đệ yêu quý nhất của vương vô địch Kim Ô tộc!

- Hắn tuổi cũng không lớn, là tộc thúc của thập Thái tử nhỏ nhất của Kim Ô!

Có người nhận ra Xích Dương, thực hiển nhiên hắn danh tiếng rất lớn, thân là đầu sò nhỏ tuổi nhất của Kim Ô tộc, có thân phận phi phàm.

- Mưu lợi cũng tính là bản lĩnh à?

Xích Dương lên tiếng.

- Đây là mưu lợi sao? Đây là đạo của Thánh nhân, là Thiên Nhân Hợp Nhất, một cây một cọng cỏ, vạn vật trong thiên địa đều cho ta dùng. Nếu đây là mưu lợi, ngươi tới thử xem?

Diệp Phàm không nhúc nhích, ngồi sau bàn ngọc lên tiếng.

Sương mù màu đen đánh tới, Thái Âm thần tử như đứng trong bóng đêm vĩnh hằng, Thái Âm thánh lực mãnh liệt lạnh giá thấu xương, giọng của hắn cũng rất lạnh, nói:

- Ra đây chiến một trận!

- Chiến một trận cùng ngươi sẽ dơ bẩn hai tay của ta.

Diệp Phàm ngồi ở trên cao nghiêng đầu nhìn xuống dưới, nói:

- Ngươi thân là Nhân tộc mà lại cấu kết với Kim Ô bộ tộc cùng nhau làm việc xấu, lại muốn giết hậu nhân của Thánh Hoàng!

Ở đây mọi người như ngây dại, Diệp Phàm thật đúng là không nể mặt, một mình đối diện với ba đại cao thủ, vô tình trách mắng, hoàn toàn không kiêng nể gì.

- Ta quên mất, huyết mạch của Thái Âm cổ Hoàng chính là bị giết như thế này, các ngươi tuy rằng xưng danh là Thái Âm Thần Giáo, nhưng lại là mưu đoạt kế thừa chính thống, hại nhất mạch của cổ Hoàng đoạt quyền!

Diệp Phàm không hề kiêng kị, ngay mặt bóc trần vết thương lòng của người ta.

Đây hiện giờ là một đoạn sự tích không vẻ vang gì của Thái Âm Thần Giáo, giết huyết mạch của Thái Âm cổ Hoàng, một mạch khác trở thành kế thừa, trong đó đầy máu tanh và phản bội.

Ngay mặt bị người nói rố chỗ yếu, nhắc tới chuyện cũ không vẻ vang của mình, Thái Âm thần tử sắc mặt xanh mét. Nhiều năm qua Thái Âm Thần Giáo ngày càng cường thịnh, sớm đã không có người nào dám nói như vậy.

- Họ Diệp nhận lấy cái chết!

- Đi ra chiến một trận!

- Tới trên biển quyết sinh tử!

Cửu Đầu Giao Vương, Xích Dương, Thái Âm thần tử đều hét lớn, ba người rất muốn lập tức động thủ chém chết Diệp Phàm.

Mọi người chấn động, ba người này người nào không phải là thiên tư ngút trời, là mấy vị cao thủ trẻ tuổi đương kim đáng sợ nhất thiên hạ.



Cửu Đầu Giao Vương là cao thủ vô địch mới xuất hiện ở Bắc Hải, đến nay cũng chưa bại lần nào. Các lão nhân sắp chầu trời đều không làm gì được hắn, làm cho tất cả Giáo chủ đương thời trong lòng đều kiêng kị.

Xích Dương là ấu đệ của tộc vương vô địch Kim Ô tộc, nhận được kế thừa của đạo chính thống Nhân tộc, dũng mãnh phi thường chấn nhiếp thiên hạ.

Thái Âm thần tử thì càng không cần phải nói, là bạn kết nghĩa của Doãn Thiên Đức, được xưng là một trong mấy người đáng sợ nhất của Tử Vi Cổ Tinh Vực đương thời.

Mấy người này được ca tụng là kỳ tài ngút trời, mỗi người đều là vô địch một phương, không có đối thủ, là cùng chung tôn sùng của một thế hệ trẻ tuổi thiên hạ.

- Muốn để ta hái đầu của các ngươi xuống thì tới trước ngoài đảo quỳ chờ đi! Hôm nay là đại thọ của Huyền Quy thượng nhân, ta cũng không muốn phá hỏng thọ yến của người!

Diệp Phàm vừa nói ra, không chỉ có ba vị kỳ tài giận dữ, chính là những người khác cũng cảm thấy hắn rất khoa trương. Tập trung người trẻ tuổi đáng sợ nhất đương thời, tu sĩ dưới Tiên Tam Trảm Đạo ai tới đều phải nuốt hận.

Mọi người cho rằng Diệp Phàm có thể độc chiến cùng một trong ba người đó đã là một kỳ tài hiếm thấy, nhưng nếu như thế này thì không khôi quá khoa trương.

- Ngày đại thọ của Huyền Quy lão tổ tốt hơn là nên giữ hòa khí!

Hắc Long Vương lên tiếng, rồi sau đó bí mật truyền âm nói với Diệp Phàm!

- Diệp huynh! Chốc lát nữa huynh theo ta đi thôi, tới Bắc Hải long cung ta làm khách, ba người này người nào người đó đều rất ngoan độc.

Cũng có những người khác khuyên bảo, không nên động thủ lúc này, nhưng cũng có nhiều người đều im lặng không ra tiếng, đều muốn xem trận long tranh hổ đấu. Bởi vì đây là một trận quyết đấu của thiên tài kinh thế, chiến một trận mới có thể phân ra ai là Vương vô thượng trong đó.

- Các vị! Hãy nể mặt lão hủ một lần, hôm nay là ngày thọ ba ngàn sáu trăm tuổi của lão quy ta, cũng không nên gây ra chuyện binh đao!

Huyền Quy thượng nhân lên tiếng.

- Thượng nhân đã lên tiếng, ta dĩ nhiên không muốn quấy nhiễu ngày mừng thọ của ngài, đó là điều lỗi. Tuy nhiên việc này không thể hòa hợp, sau yến tiệc ta phải ở trong biển kết liễu bọn chúng!

Diệp Phàm nói.

Cửu Đầu Giao Vương, Xích Dương, Thái Âm thần tử đều nhìn Diệp Phàm cười lạnh. Huyền Quy thượng nhân đã lên tiếng, ba người cũng không dám mạo phạm, một lão nhân sống ba ngàn sáu trăm tuổi, ngay cả tộc chủ của bọn họ đều phải kiêng dè.

Thọ yến bắt đầu, vốn sẽ rất náo nhiệt vì mọi người đều thực chờ mong, dù sao đây là đại thọ của một vị cổ Yêu tuyệt thế, ai nấy đều vui vẻ tới chúc mừng để tạo mối quan hệ tốt.

Thế nhưng lúc này mọi người lại đều nóng lòng sốt ruột, hận yến tiệc mừng thọ không thể lập tức chấm dứt, để đi xem trận tranh phong Vương giả của mấy người Diệp Phàm.

Mọi người đều phòng đoán ai mới là Vương chân chính trong Vương, ai mới thực sự có tư cách sờ tới Thánh vị thiên hạ đệ nhất trong tương lai.

Trên bàn ngọc sơn hào hải vị, mỹ tửu thơm ngon, cái gì cần có đều có, thế nhưng mọi người lại thấy nhạt nhẽo như nước ốc, ai nấy ngồi không yên, ngược lại mấy vị chánh chủ rất trấn tĩnh, mấy người Diệp Phàm, Cửu Đầu Giao Vương đều tự châm rượu tự uống, vô cùng ung dung.

Diệp Phàm còn rót cho tiểu Đồng Đồng một chén rượu, làm cho tiểu tử này uống vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn muốn ồn ào, mọi người thực hết biết.

Mãi đến lúc Huyền Quy thượng nhân lệnh cho tiểu yêu mang lên cho khách quý Huyền Vũ Quả, là kỳ trân chỉ có động phủ thượng cổ này mới có, mọi người mới bị hấp dẫn trở lại.

Trái cây xanh biếc có hình dạng như một con rùa nhỏ, tuy nhiên lớn bằng quả trứng vịt, trong suốt trong sáng, mùi thơm nồng nặc không tan, ai nấy đều chảy nước miếng.

Thứ này là đặc sản của động phủ thượng cổ này, nó cắm rễ trong hải nhũ mới kết xuất Huyền Vũ Quả, có ích rất lớn cho tu luyện, nhưng rất thưa thớt, một năm cũng kết không được bao nhiêu quả, vì vậy mặc dù là khách quý cũng chỉ mỗi người một quả.


Tiếp theo sau, mọi người đắm chìm trong lễ mừng thọ yến, vừa hưởng dụng Huyền Vũ Quả vừa thưởng thức tiên tử Quảng Hàn Cung hiến vũ, có thể nói là sắc đẹp khuynh thành tuyệt thế, cảnh đẹp ý vui.


Đây là một sư muội của Y Khinh Vũ, địa vị gần với nàng, sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, vũ điệu thướt tha động lòng người, hư hư thực thực như huyền nữ giáng trần.


Tuy nhiên, mọi người cũng vẫn tiếc nuối, thần nữ Y Khinh Vũ chưa có tới, không thể thấy giai nhân tuyệt đại phương hoa này. Mà nay rất nhiều người đều cam nguyện quỳ gối ở dưới chân của nàng, không thể không nói quả thực là một chuyện đáng tiếc.


Tuy nhiên, rất nhanh mọi người lại tiêu tan nỗi tiếc rẽ, lúc này Nguyệt Thi Công chúa của Tử Vi Thần triều, từng tranh sắc khoe hương cùng Y Khinh Vũ, là mỹ nhân xếp thứ hai đương thời, có thể nói là đẹp tuyệt trần tòa sáng như hạt minh châu, dường như khiến cho cả tòa hải đảo đều sáng ngời lên.


Nguyệt Thi Công chúa của Tử Vi Thần triều vừa ra múa, làm cho rất nhiều người say mê, lại truyền đến tiếng ca động lòng người. Lúc này mọi người lại hy vọng yến hội có thể liên tục kéo dài.


- Nguyệt Thi cũng sẽ đi tới trong biển xem cuộc chiến, nguyện tự tay tấu cầm tặng một khúc nhạc cho một trận chiến kinh thế này.


Thọ yến đã chấm dứt, rất nhiều người còn đang trầm mê, mãi đến khi Nguyệt Thi Công chúa khẽ nói, họ mới bừng tỉnh, bóng người vù vù, tất cả đều theo cùng một hướng bay vào hải vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK