Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sóng lớn màu đen nổi lên cuồn cuộn, đánh lên trời cao, dâng lên từng màn sương mù tối đen, cảnh tượng thoạt nhìn thực khủng bố.

Diệp Phàm, Bàng Bác muốn tìm cổ binh của Thiên Tôn, nơi này hơn phân nửa thật sự có các Tiên khí. Không riêng gì đoàn người bọn họ, chính là nhóm Tang Cổ, Thôn Thiên Thú, bốn lang quân Kim Xà... cũng hành động, không nghĩ bỏ qua một hồi may mắn nghịch thiên.

Ở trung tâm hải vực. tiên quang Mệnh Tuyền xông thẳng lên trời cao, rực rỡ lóa mắt, tràn ra từng đợt từng đợt tiên khí.

Đáng tiếc địa phương kia không có cách nào đến gần. bọn họ lại nhìn thẩy cỗ thi thể kia, trong con ngươi màu tím hé mỡ bắn ra hào quang kinh người.

Đây cũng không phải là cổ thi bình thường, mới không lâu đã dùng tay không xé rách Kim Sí Thiên Bằng cổ, mưa máu màu vàng rơi vãi làm cho phiến thiên địa này tràn ngập sát khí, vẫn còn rành rành trước mắt mọi người.

Ai cũng không dám phát lực, không thể vào trong lối vào Tiên Tuyền. Điều này thực khiến mọi người tiếc nuối. Nơi đó trong suốt mà đẹp mắt, mỗi một giọt chất lỏng đều là bảo dược, có thể sống lại da thịt xương cốt người, là thế gian có một không hai.

- Thật đáng tiếc!

Bàng Bác thở dài, những tiên dịch này có thể nói là vô giá, là đại dược hiếm có ở thế gian, nhiều như vậy đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải động tâm.

- Nhất định phải tìm biện pháp lấy một ít Thần dịch!

Long Mã không cam lòng từ bỏ ý định, đây chính là Mệnh Tuyền của Đại đế cổ, có khả năng là Tiên bảo.

Đoàn người cũng không chịu rời đi, đều muốn tìm ra một biện pháp chỉếm lấy một ít đại dược tiên dịch, cứ như vậy trơ mắt nhìn quà thực không cam lòng.

Đam Thực Kim Thú. Thôn Thiên Thú huyết mạch cường đại cũng không đành long rời đi. Chúng là cổ thú, vô cùng khát vọng đối với loại vật này, nếu có thể nuốt vào nói không chừng sẽ lập tức đột phá.

Khổ Hải còn mênh mông rộng lớn hơn so với một tinh vực, giống như một vũ trụ bao la hùng vĩ. Tinh tú lấp lánh rơi vào đại dương đen naòm nổi lên bọt sóng cao tới mấy chục vạn dặm.

Mọi người đề phòng cẩn thận, khi thì tinh tú liên tiếp rơi xuống như là cát bay đá chạy, làm cho Khổ Hải nổi sóng biển xông lên tận trời, loại cảnh tượng này làm cho mọi người vừa nghi hoăc vừa sợ hãi.

- Đây chính là từng khổi từng khối tinh tú a, thế mà so với Khổ Hải lại giống như những hạt bụi!

Khổ Hải rộng lớn vô cùng tân, tinh hà trên bầu trời rơi xuống bao nhiêu cũng không bao giờ đầy, mà đây lại chỉ là Luân Hải của một vị Thiên Tôn, thật giống như thần thoại, mà thậm chí còn hoang đường hơn so với thần thoại, (quá là hoang đường!)

Diệp Phàm mở Thiên Mục nhưng cũng rất khó nhìn xuyên qua Mệnh Tuyền cuồn cuộn này. Nơi đó có một loại uy áp cực lớn. mặc dù trải qua năm tháng vô tận, nhưng nơi này vẫn là cấm địa Thần bí.

Những người khác cũng dò xét, đều tự dùng Thiên Nhãn không giống nhau: Có Thiên Nhãn Võ đạo, có Huyết Luân Ma Nhãn, còn có Chí Thần Thiên Nhãn... có hiệu quả cũng không cũng đắng cấp.

Sau nửa canh siờ. trên đầu Diệp Phàm đổ đầy mồ hôi, liều mạng tận dụng hết khả năng khí lực thăm dò, rốt cục cũng vạch ra một ít sương mù, nhìn thấu dưới đáy biển.

ở chỗ sâu trong Thần dịch trong suốt đó cũng không có binh khí gì, chỉ có sương mù hỗn độn cùng với từng đợt tia chớp bổ ngang dọc, giống như thuở khai thiên lập địa.

- Không có cổ binh của Thiên Tôn...

Diệp Phàm khẽ nói, điều này thực khiến hắn thất vọng.

Bàng Bác nói:

- Chúng ta hay là đi tiếp thôi! Tiên dịch mặc dù rất tốt nhưng có Thương Thiên Bá Thể thủ hộ, không cấn thân một cái thật có thể phải ngã xuống. Không có Đế binh, không đáng để mạo hiếm!

Diệp Phàm bọn họ không phải nhóm người đầu tiên rời đi. Bốn vị lang quân Kim Xà tộc thực quyết đoán, không thể làm thi không làm, sớm đã đi trước.

Mấy chiếc thuyền cổ lần lượt ra đi, mọi người nghĩ rằng Mệnh Tuyền này không thể cũng xuất hiện một lúc, nhưng sau khi đi tiếp mấy chục vạn dặm liền bị rung động, phía trước khói mờ cuồn cuộn bốc thẳng lên chín tầng trời.

Đó là tinh khí vô cùng tận dâng lên, chấn cho một số tinh tú phải rơi xuống!

Thật không thể tưởng tượng, lại có một Mệnh Tuyền, như là một dòng suối khác đột ngột phóng lớn phun trào ra cuồn cuộn, sinh mệnh lực vô cùng vô tận, tàn sát bừa bãi càn khôn, phi thường kinh người.

- Không đúng ma! Như thế nào lại xuất hiện thêm một nguồn suối khác?!

Mọi người đều không sao hiểu được.

Hiển nhiên, nơi này từng xảy ra đại chiến, có dao động của Đại Thánh còn sót lại, xem ra là chạy trốn. Loại khí tức này rất giống hai vị Hộ đạo giả Nhân tộc.

- Không thể nào! Đây phải là nhân vật cường hãn tới cỡ nào, mới đánh giết một lần hai vị Đại Thánh?

Bàng Bác nói với vẻ sợ hãi.

Ở chỗ sâu trong Khổ Hải có mọt cỗ thi thể trôi ngang qua, quần áo cổ xưa, tóc màu máu dày rậm che khuất gương mặt, giống như còn sống mãi muôn đời.



Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, lại một cỗ thi thể cổ, đây là chuyện gì xảy ra? Trong Khổ Hải vì sao luôn có loại thi thể cường đại này, bọn họ là thủ hộ Mệnh Tuyền này sao, phụng lệnh ai?

Thi thể cổ bình thản lềnh bềnh, dường như chỉ cần không động tới Mệnh Tuyền, hắn sẽ không làm khó dễ. Thân thể đáng sợ, phục sức cổ xưa đó cực kỳ giống Thần Ma thái cổ cả trăm vạn năm trước.

- Ta có dự cảm bất tường. Mệnh Tuyền vẫn cứ tuôn trào, vị Thiên Tôn cổ này còn có sinh mạng hay sao? Những cổ thi này là thủ hộ Thiên Tôn sao? Điếu này thật khó tin!

- Không có khả năng!

Thiên Tôn ở thời đại thần thoại cách nay rất xa xôi, sớm đã chết đi biết bao năm tháng, dài lâu đến không thể ngược dòng Ịich sử tra xét, không có người nào có thể sống lâu như vậy.

Liên tiếp mấy ngày, Diệp Phàm bọn họ tổng cộng nhìn thấy bốn Mệnh Tuyền, tất cả đều có tinh khí hừng hực làm cho hái vực ở phụ cận nhờ vậy đều thần thánh tường hòa.

các Đại Thánh đều chú ý tới, đối với bọn họ mà nói, giá trị của Mệnh Tuyền Đại đế cổ tuyệt đối có thể liều mạng huyết chiến, loại Thần dịch này có thể kéo dài sinh mệnh.

- Vì sao không phải chỉ một Mệnh Tuyền, chẳng lẽ là mấy vị Thiên Tôn táng cũng nhau, không phải nơi này là một cái hải mộ siêu cấp lớn chứ?

Cửu Vĩ Ngạc Long lẩm bẩm nói.

Thời đại thần thoại có chín vị Thiên Tôn. Đạo Tôn, mỗi người đều vô cùng thần bí, cuối cùng đi về đâu không rõ.

Diệp Phàm chau mày, lắc lắc đầu. nói:

- Khổ Hải này rộng lớn mênh rnông biết bao, có thể so với một tinh vực cổ, mà Mệnh Tuyền tuy lớn so ra vẫn còn rất nho bé.

Diệp Phàm phỏng đoán. Mệnh tuyền vô biên chân chính sắp khô cạn. mà những Mệnh Tuyền này chỉ tràn ra “vài đoàn tiên tinh”, nếu là thời toàn thịnh nối lại cũng nhau thì phải mênh mông vô số lần so với nơi này.

“Ầm!”

Hai ngày sau, Diệp Phàm bọn họ gặp được Mệnh Tuyền thứ bảy, nơi này đang xây ra đại chiến kịch liệt. Bốn lang quân Kim Xà, Tang Cổ, Thôn Thiên Thú... đều đang ngấm ngầm xem cuộc chiến.

- Là lão thủ lĩnh của Ngưu Ma tộc, hắn sắp bi đánh bại rồi!

Địch thủ là một thân ảnh cường đại, mặc chiến y mặt trên có đồ đằng chư Thần, toàn thân đều phát sáng, có một loại uy thế chí cường chỉ có ta độc tôn.

Hắn là một cỗ thi thể nhưng mở mắt, ánh mắt sáng hừng hực khiến mọi người sợ run, thần uy cái thế áp chế lão thủ lĩnh Ngưu Ma tộc.

Tới sau lại thân thể hắn không ngừng sống lại, huyết mạch kinh người. luân âm đại đạo kêu vang không dứt. Cả người hắn như là một vị cổ Thần chân chính, ngay cả sợi tóc đều phát sáng, tạo thành hình dạng như một vầng măt trời màu vàng quanh đầu hắn.

Thần tộc!

Hắn là một cổ thi Thần tộc chân chính!

Sân Lam kích động, run giọng nói:

- Đây là Thần Vương chân chính, là huyết mạch Thần tộc tới mấy chục đời mới có thể sinh ra một người!

Mọi người đều kinh hãi, Thần tộc mấy chục đời mới có thể xuất hiện Thận Vương, người này thật đúng không phải là nhỏ, cũng không phải ngụy Thần Vương của các tộc khác.

Thần Vương chân chính gần như có thể nói là vô địch thiên hạ!

Lão thủ lĩnh Ngưu Ma tộc là nhân vât tuyệt đỉnh trong lớp Đại Thánh, là nhân vật cường đại ngày nay nhưng vẫn không chống lại được, bị đánh đập phun ra một ngụm máu lớn. Dù có Kim Cương Trác cầm trong tay đều vô dụng.

Cuối cùng hắn bi đánh bại, thân thể màu đen như ngọn núi lớn đụng vỡ nát hư không, một cái sừng cực lớn bị Thần Vương tay không chật đứt rơi xuống dưới, mang theo một màng lớn hoa máu “phù” một tiếng rơi xuống Khổ Hải.

“Ồ...”

Lão Ngưu rống to một tiếng chấn vỡ thiên địa, Kim Cương Trác trong tay đánh ra một cái hắc động, hắn nhảy vào trong đó bỏ trốn mất dạng.

Thần Vương chân chính lập tức biến thành một cỗ thi thể, để mặc cho Đại Thánh chí cường của Ngưu Ma tộc bay trốn. Có thể thấy được chiến lực của hắn khi còn sống! Qua thực khiến mọi người kinh sợ đến không dám nói gì.

Huyết mạch của chư Thần, chủng tộc cường đại trong vũ trụ quả là danh bất hư truyền.

Thương Thiên Bá Huyết, Thần Vương... Người nào không phải là huyết mạch chí cường, thi thể của họ lại trở thành người thủ hộ của mấy Mệnh Tuyền, điều này làm cho mọi người vừa kinh nghi vừa sợ hãi, trong đó có nhân quả gì chăng?

Một ngày sau, có người phát hiện Mệnh Tuyền thứ tầm. Thần dịch sáng lạn, tiên khí bốc hơi, tràn ngập sinh cơ cường đại.

Thạch nhân đại chiến tại đây, cầm trong tay Lượng Thiên Xích, Tiên Lệ Lục Kim sáng lấp lánh, hào quang chiếu sáng khắp Khổ Hải... Thế nhưng Thánh linh chí cường vẫn bị đánh bại, thiếu chút nữa chết trong tay cổ thi thần bí.

Thạch nhân cách cảnh gới Chuẩn đế không còn xa lắm, vậy mà nữa người bị ngươi kia dùng tay không bổ nứt ra, chỉ may mắn lắm mới tránh được một kiếp, Thần huyết rơi vãi, trốn vào hư không.



Đây không thể nghi ngờ là một hối phong ba gió lốc! Đại Thánh tuỵệt đinh vượt qua Khổ Hải gần như đều bi đánh bại, không có người nào có thể chiến thắng những thi thể kia.

- Chẳng lẽ là thi họa?!

Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, vì sao mỗi một con suối đều có cổ thi thủ hộ, vả lại đều là tồn tại cái thế của thời đại cổ, Thương Thiên Bá Huyết, Thần Vương... đâu có ngươì nào là phàm tục?!

Ngay cả hắn đều có điếm hoài nghi, chẳng lẽ Luân Hải còn có thể khôi phục sinh cơ, Thiên Tôn cổ còn có thể sống lại? Bằng không sao cần những Thần chủ các tộc này thủ hộ làm chi?!?

Cuối cùng Mệnh Tuyền thứ chín cũng được phát hiện, cũng là một Mệnh Tuyền cuối cùng.

Nó ở vào trung tâm được các Mệnh Tuyền khác bao quanh, cả khu vực cũng rất rộng lớn không thấy bờ bến, thần quang rực rỡ làm cho nhật nguyệt đều ảm đạm thất sắc.

Mặt khác tầm chỗ kia nếu xem là dòng suối, thì nơi này có thể xưng là Mệnh hải, là một biển rộng lớn mà rực rỡ, từng đợt từng đợt tiên khí bốc thắng lên trời cao.

Vượt qua Khổ Hải, phàm là người không có ngã xuống đều tới được nơi này, bởi vì chỗ này có Đại đế khí chí thần chí thánh trong Mệnh hái được các Đại Thánh cảm ứng được, tất cả đều tâm thần chấn động, dừng lại nơi này hy vọng “mò vớt” lên.

Ngay cả Đại Ma Thần, Đế Thiên, Địa Thi nhiều ngày không thấy cũng đến, xuất hiên trong vùng Khổ Hải này.

Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên thuyền cổ, cách từ rất xa quan sát Khổ Hải. Xương trán hắn phát sáng, toàn thân mồ hôi nhỏ giọt, Mệnh Tuyền Đại đế cổ không phải người bình thường có thể nhìn thấu.

Mặc dù đã là cảnh giới Thánh Vương, trong cơ thể có chảy xuôi máu màu vàng. Diệp Phàm cũng phải cố hết sức, mắt đau nhức chảy ra máu và nước mắt, sau đó gần như sáp nứt ra.

Hắn vận chuyển bí quyết chữ “Giả”, chữa trị thương thể, bằng không dù là Thiên Nhãn cũng có thể sẽ vỡ nát. Trong Mệnh hai hỗn độn khí và tia chớp đan xen vào nhau, vô cùng đáng sợ.

- Ta nhìn thấy bốn thanh kiếm tiên, chúng tân ra sát khí tuyệt thế không thể tới gần, cái loại khí thế tuyệt thế này có thể hủy diệt hết thảy!

Diệp Phàm hai mắt nhỏ máu.

Ngay vành mắt xuất hiện từng vết rạn nứt đáng sợ, đó là sát khí dưới đáy biển gây nên. Thân thể hắn chấn động mạnh, rất nhanh nhắm mắt lại không thể tiếp tục.

- Quả thật là bốn thanh sát kiếm, hai ngày này đã có ba vị Đại Thánh ngã xuống, có năm người mang trọng thương chạy thoát, đều là sát kiếm gây nên!

Bàng Bác lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Ầm!”

Đột nhiên, thần uy Cực Đạo tàn sát bừa bãi, Khổ Hải mênh mông nổi sóng cuồn cuộn, ngay cả tinh tú trên trời đều rung chuyển. Uy áp lớn lao làm cho Đại Thánh đều phải hít thờ không thông.

Một cái hồ lô Thanh Kim phát ra khí tức phong cách cổ xưa, đang sống lại, nuốt nạp thiên địa như muốn thu lấy bốn thanh sát kiếm phía dưới, tinh tú trên bầu trời đều ào ào rơi xuống, kích nổi lên sóng lớn cao tới mấy chục vạn dặm.

- Đây là...

Mọi người đều sởn tóc gáy, đều ùn ùn rút lui rất nhanh.

Đây là Đế binh Cực Đạo: Luyện Thần Hồ, thuộc về Quang Minh tộc.

Lúc này, ngay cả các Đại Thánh đều sợ run, Luyện Thần Hồ sống lại, dưới loại uy áp khủng bố này bất luận kẻ nào đều không ngăn chống được, rơi vào tuyệt vọng.

Mọi người đều rất không cam lòng, Cổ tộc đinh thu lấy binh khí của Thiên Tôn cổ, hết thảy làm của riêng, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào ngăn cản.

“Xoạt!”

Đột nhiên, kiếm khí xuyên qua Khổ Hải, xé rách vũ trụ, trực tiếp đánh rớt rất nhiều tinh tú trên bầu trời! Trong Mệnh hải, bốn thanh sát kiếm sống lại, chém ra kiếm quang sát khí vô cùng tận, chấn động muôn đời, khiến chúng sinh đều phải sợ hãi!


“Keng!”


Luyện Thần Hồ bị bổ trúng, phát ra một tiếng ngân vang động, trong nháy mắt ảm đạm mất sáng bóng, trực tiếp bay tung ra ngoài, vạch một luồng sáng trên không trung dài tới mấy chục vạn dặm.


- Cái gì? Ngay cả Cổ Hoàng binh cũng bị đánh bay đi?!


Mọi người khiếp sợ.


Bốn thanh sát kiếm đều là binh khí của Đế cổ? Điều này quá mức rung động, nơi này có bốn thanh binh khí của Đại đế!


- Bốn thanh sát kiếm, chẳng lẽ nói trên đời thật sự có Thông Thiên giáo chủ người này?


Bàng Bác lông tóc dựng đứng, thì thào tự nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK