Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Ai sợ ai! Bổn hoàng còn muốn giết ngươi đấy! Ngươi hủy đạo quả ta, sẽ bị sét đánh!

Hắc Hoàng đối chọi gay gắt, mà còn phi thường vô sỉ kêu lên:

- Lớp da của ngươi mặc ở trên người ta thực không thoải mái chút nào!

Đằng Xà rốt cuộc không kiềm nổi, phun ra một ngụm máu rắn. Tu luyện tới như thiên địa vậy rồi, vui giận không hiện ra sắc mặt, nhưng cũng không chịu nổi miệng lưỡi thóa mạ xúc phạm như vậy.

Sự tình tới nước này rồi, huyết cừu quá sâu, tự nhiên không có đường sống quay về đáng nói, song phương tất nhiên phải không chết không ngừng.

Thánh Hoàng tử ánh mắt vẫn luôn đỏ bừng, không chỉ có mấy anh em kết nghĩa chết thảm, ngay cả mấy tộc đàn đều bị tiêu diệt sạch sẽ, làm cho trong lòng hắn khổ sở. Tiên thiết côn trong tay phát ra ức vạn luồng tiên quang, trấn áp vũ trụ mênh mông đều rung chuyển.

- Con rắn ngươi khinh người quá đáng!

Hắn cầm Tiên thiết côn bước đi tới phía trước.

- Hồ tôn, nếu không có Tiên thiết côn, ta bóp chết ngươi giống như là nghiền chết một con kiến đơn giản như vậy!

Lão Xà nói thật cay nghiệt! Tới giờ khắc này lão biết không tránh khỏi một hồi huyết chiến, cũng không còn quản gì nữa.

- Đáng tiếc, không có nếu, cho nên ngươi chú định phải là một bãi máu bùn! Hơn nữa, thật sự như có nếu, nếu ngươi cùng cảnh giới với ta, ta tát một cái đánh chết mười tên như ngươi!

Hầu tử chưa từng bị người khinh thị qua, từ trước đến nay dữ dằn, tính tình rất xung động.

Ông một tiếng, đại thiết côn quét ngang, hắn đánh tới muốn giết chết đại địch ngay.

Trên đầu lão Đằng Xà hiện lên một luồng thanh khí, một tấm Trận đồ bay ra, đúng là bức đồ cổ của tứ lang quân Kim Xà tộc nắm trong tay năm đó, bay trở về, ngày nay toàn diện cởi bỏ phong ấn.

Đây là một kiện binh khí Chuẩn đế!

Đồng thời trong lúc đó, lão há mồm ré lên một tiếng, ráng màu bắn ra bốn phía, hai con Đằng Xà nhỏ bay ra, tất cả đều ưông rất sống động, rồi sau đó nhanh chóng phóng lớn hóa thành Đằng Xà kiếm.

Đây cũng là binh khí Chuẩn đế, phối hợp với Trận đồ, tổ hợp cùng một chỗ, hình thành sát trận đáng sợ, uy lực thật lớn.

Âm Dương Đằng Xà Kiếm bay ra, cộng thêm bức đồ Đê tỏa ra từng đợt từng đợt tiên quang, trấn sát thần phật, khiến mọi người kinh sợ. Từng đợt từng đợt hàn khí bức tới làm cho mọi người lông tơ rơi rụng.

Lão Đằng Xà dùng binh khí Chuẩn đế để chống lại binh khí Đế chân chính, nhìn như có chút không thực tế, nhưng có thực lực để tranh phong, lại chống lại được, ra ngoài đoán trước của mọi người.

Đây là tổ khí của thủy tổ Đằng Xà một chân tới cửa, sắp sửa bước vào cảnh giới Đại đế lưu lại, sau khi cởi bỏ phong ấn uy lực chân chính khủng bố kinh người. Điếm mấu chốt lão nghĩ là: binh khí Đại đế ngủ say, chỉ phát huy ra uy lực một phần rất nhỏ, còn binh khí Chuẩn đế kia đã sống lại tới trạng thái đỉnh phong.

Một bên công kích với toàn bộ lực lượng lớn nhất, còn bên kia lại là giấc ngủ chập chờn. Vì thế hai bên không phải không có khả năng chiến một trận.

Đây là niềm tin của lão Đằng Xà, lão muốn dùng thực lực tuỵệt đối khống chế binh khí Chuẩn đế trong tay, đột ngột tập kích mãnh liệt, giết chết đám người hầu tử.

“Ông!”

Hư Không Kính phát ra hào quang mãnh liệt, xuyên thủng vũ trụ, trực tiếp đánh ra một luồng Đế quang đáng sợ bay tới phía trước.

Về phần đại hắc cẩu cũng sủa loạn, mang theo sát kiếm điên cuồng bổ ngang chém dọc tới lão Đằng Xà.

Diệp Phàm thì cái đỉnh đồng xanh treo lơ lửng trên đầu sớm đã sống lại, trực tiếp trấn áp tới phía trước.

Lão Đằng Xà suy nghĩ mặc dù rất hoàn chỉnh, nhưng sự tình phát triển lại không đúng như suy đoán của lão: Binh khí Chuẩn đế mặc dù toàn diện sống lại, nhưng chống lại binh khí Đế chân chính vẫn là không được, trời sinh khiếp sợ, bị áp bức đến run rẩy.

Trận đồ cùng Âm Dương Đằng Xà Kiếm cuối cùng tất cả đều rút lui, rất nhanh co rút lại, nhưng cuối cùng không chịu khống chế, chỉ muốn chạy trốn.

Dù sao bên này là bốn kiện binh khí Đế, mặc dù không còn sống cũng đủ để chấn nhiếp binh khí Chuẩn đế, thần linh ẩn chứa bên trong đó giống như là một vị thần nhỏ gặp phải bốn vị Thiên Đế cao cao tại thượng.

“Ầm” một tiếng, lão Đằng Xà bay ngược lại, mất đi lực chiến một trận, ngay mặt lại có bốn kiện binh khí Đế bức tới. Đây là con đường hẳn phải chết, lão không có lựa chọn nào khác bị bức phải tiến vào trong sát trận.

Trong thiên địa này lập tức tiếng sấm sét nổ lớn, mưa máu khắp nơi, Vô Thủy sát trận sống lại, trấn sát bốn phương, sấm sét một đạo tiếp theo một đạo.

Đương nhiên, đây chỉ là một tòa tàn trận mà thôi, cũng không có uy lực cường đại như trong tưởng tượng, nhưng cũng đủ để kinh thế, rung chuyển trời đất, rất nhiều tinh tú nhỏ đều bị đánh rơi xuống.

Lão Xà chìm sâu vào trong, lập tức phiến thiên địa này quỷ khóc thần gào, mưa máu gió tanh, không gian đều bị cắt nát, khiến lưng mọi người phát lạnh.

Ngay cả chính Hắc Hoàng đều run run, đại trận này được nó phục hồi đến trình độ này bày bố ra, lần đầu tiên tấn công địch không ngờ hiệu quả vượt qua dự đoán như vậy.



Cuối cùng, truyền ra một tiếng hét thảm, rồi hết thảy rơi vào tĩnh lặng.

- Đã chết rồi sao?

Cơ Tử nói.

- Không sai biệt rồi chứ!

Hắc Hoàng nói.

“Ầm!”

Đột nhiên, trời sụp đất nứt, khu vực kia nổ tung, một con rắn màu vàng cực lớn vọt ra, thân mình bị cắt thành mấy chục khúc, ở chung quanh nó có rất nhiều trận thai vỡ nát.

- Chặn nó lại!

Mọi người truy kích.

- Trên người hắn có pháp trận Chuẩn đế làm vỡ nát trận thai, mạnh mẽ tạo ra một con đường chạy trốn!

Hắc Hoàng cả giận nói.

Vô Thủy sát trận lợi hại nhưng không trọn vẹn, dưới bùng nổ của một tòa pháp trận Chuẩn đế gần như không sứt mẻ, tự nhiên có thể đánh thông ra một con đường, làm cho địa phương này trở thành hắc động, hoàn toàn biến thành vùng đất của ngày tận thế.

“Xoạt!”

Lão Đằng Xà có Trận đồ treo trên đỉnh đầu, bên thân lơ lửng hai thanh Đằng Xà đế kiếm, trực tiếp xé rách hư không, chìm sâu vào trong hắc động vũ trụ, từ đó biến mất không thấy.

- Đuổi theo! Ngàn vạn lần không thể để nó chạy trốn!

Diệp Phàm nói.

Đồng thời ngay lúc đó, hắn dùng tay chụp một cái, nắm lấy mấy đoạn thân rắn cực lớn như ngọn núi kia, mà Hắc Hoàng động tác càng nhanh nhẹn, chụp hết các khúc còn thừa nhét vào trong pháp khí.

Đây là Thần liệu giá trị vô lượng, gần như tính là thân thể Chuẩn đế. Tồn tại cấp số này so với Đại Khổng Tước Minh Vương trên Tu Di Sơn còn cường đại hơn rất nhiều lần.

- Không sao! Bổn hoàng có bố trí chuẩn bị ở sau! Tuy rằng hắn xuyên qua đạo quan này, nhưng trên người bị pháp trận để lại dấu ấn, có thể một đường đuổi theo đánh giết!

Hắc Hoàng kêu gào, nói:

- Đuổi giết một tồn tại đẳng cấp này, là một chuyện phá lệ ở kiếp này, đáng để kỷ niệm!

Trên thực tế, không chỉ có hắn có chuẩn bị ở sau, trên Tiên kính của Cơ Tử hiện ra từng tổ hình ảnh, là chiếu rọi ra khu vực chỗ chân thân của lão Xà.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, tấm kính này thật đúng là thần bí khó lường, có rất nhiều uy năng, không ngờ lại còn có thần hiệu bực này, trực tiếp chiếu thấu hư không, Đằng Xà hoàn toàn không trốn tránh vào đâu được.

Đoàn người bọn họ lập tức truy đuổi theo, triển khai một hồi hành động chấn động chư thiên.

Một trận chiến này giằng co suốt nửa tháng, lão Đằng Xà bay trốn, trong thời gian đó thậm chí có lúc thoát khỏi mọi người rồi âm thầm quay lại tập kích, thiếu chút nữa phát động một kích trí mạng thành công, nhưng chung quy là thất bại.

Điều này làm cho mẩy người càng thêm kiêng kị, kẻ sánh vai với Chuẩn đế lại ngấm ngầm đánh lén thật sự khó lòng phòng bị, quá mức nguy hiểm, cần phải nhanh chóng diệt trừ!

Cuối cùng, bọn họ truy đuổi tới hướng cổ lộ Nhân tộc, sau đó băng qua Thiên lộ Yêu tộc, lại xuống tới Huyền Vũ Hải, tiếp tục tiến vào Chu Tước Thiên Vực, ảnh htrởng tới phạm vi quá mức rộng lớn.

Nửa tháng tiếp theo tự nhiên kinh động tinh không cổ lộ, các tộc đều rúng động. Tên của Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử chấn động vũ trụ, làm cho cao thủ các lộ trong tinh không kinh hãi không thôi.

Dùng bốn kiện binh khí Đế đuổi giết lão Đằng Xà một nhân vật không sai biệt lắm là Chuẩn đế như vậy, quả thực khiến thế nhân kinh hãi.

- Diệp Đồng! Đó là sư phụ của ngươi à?

Ở trên một cổ lộ, một cô gái nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy!

Diệp Đồng gật đầu hãnh diện.

Một trận chiến này ảnh htrởng thật sự quá sâu xa, truyền lưu trên rất nhiều cổ lộ, làm cho rất nhiều người đều chú mục: nhân vật cấp Đại Thánh muốn tiêu diệt chí tôn cùng cấp như Chuẩn đế, làm cho khắp tinh không đều chấn động.

- Không thể tưởng được hắn lại cường đại như vậy!

Trên cổ lộ Nhân tộc, rất nhiều người ngạc nhiên, rồi sau đó là chấn động. Sau khi biết là hành động của Diệp Phàm trong lòng khó có thể bình tĩnh.



Đồng dạng, trên cổ lộ Cơ Tử từng đi qua, trên tinh vực Thánh Hoàng tử từng đi lịch lãm, cũng đều có người ngạc nhiên thán phục uy thế của hai người.

Chỉ có Hắc Hoàng đưa tới một mảng tiếng mắng chửi, mọi người căm giận không thôi.

- Lại là con chó đen ngày hôm trước ltra gạt lấy đi Thần vũ của tộc ta bị đánh giết, như thế nào còn sống!

- Nó như thế nào cường đại như vậy rồi, ta hận không thể hầm nó!

- Con chó thiên lôi đánh này, ta nguyền rủa nó # ¥ @#%...

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử tất cả đều nhìn chằm chằm vào nó. Con chó này ắt phải làm chuyện nhân thần cộng phẫn tới cỡ nào, mới có thể người người hô đánh hô giết như vậyế

Đại hắc cẩu chính mình cũng là lau mồ hôi, nói:

- Bọn họ là ganh tỵ ta mà thôi! Tồn tại vĩ đại như ta vầy, tự nhiên người thế tục không thể hiểu được. Thiên kiêu luôn luôn tịch mịch giống như Đại đế cổ, ở trong cô độc nếm mùi chua xót và giày vò của năm tháng!

Cuối cùng một trận chiến ở trong một vùng Thái Âm Hải hạ xuống màn che, Thái Âm khí toàn ngập, lão Đằng Xà cùng đường bị bao vây chặn lại ở trong này, trực tiếp bị đánh cho hình thần câu diệt.

Hai thanh Đằng Xà kiếm cũng bị đánh nổ tung một thanh, rồi Trận đồ cùng với một thanh kiếm kia xé rách hư không, trốn vào chỗ sâu trong tinh hà vũ trụ, từ đó biến mất không thấy.

- Thực đáng tiếc, để cho Trận đồ chạy thoát!

Hắc Hoàng than tiếc! Dó mới là vật nó cảm thấy hứng thú nhất.

Mưa máu rơi vãi, một hồi chiến đấu kinh động các nđPvu ìrụng xuống màn che, bốn phương đều kinh sợ.

Không hề nghi ngờ, một trận chiến này bọn họ thu hoạch thật lớn, bởi vì cuối cùng lại quay trở về tổ tinh của Đằng Xà nhất mạch, lưu lại thời gian rất lâu, phá tan tòa trận pháp Chuẩn đế kia, và thu hoạch kho báu chưa bị tổn hại ở bên trong.

Đây là tích lũy qua bao đời của Đằng Xà tộc, qua năm tháng dài lâu cái loại nội tình này quả thực không thể tưởng tượng, làm cho mấy người hoa cả mắt. Hắc Hoàng trực tiếp liền ghé vào trên đống bảo tàng, chảy nước miếng như dòng sông nhỏ, căn bản là đi không nổi.

Trong lúc đó cũng đã xảy ra một chút bất ngờ, trong lòng đất dưới kho báu này có Thánh nhân Đằng Xà phong ấn xuất thể, thậm chí có một Đại Thánh. Đáng tiếc căn bản là không có một chút ữì hoãn bị tiêu diệt. Quả thực khó có thể làm gì được mấy vị Đại Thánh con của Đế này.

Cuối cùng, bọn họ thắng lợi trở về, bước trên đường về Bắc Đẩu Tinh Vực. Dọc theo đường đi đại hắc cẩu ngây ngô cười không ngừng, tài liệu để nó rèn luyện trận pháp đúng thật là dùng không hết.

- Cẩu cẩu! Là ngươi đã trở lại sao?

Trong Thiên Chi Thôn, cô bé chạy ra cửa thôn, vừa thấy đại hắc cẩu đang chạy như bay tới, liền nhẹ giọng kêu.

Con chó chết tiệt này đối với ai đều có thể tìm ra một vạn cái lý do để đối nghịch, còn đặc biệt thích “hại người ích ta”, nhưng chỉ có duy nhất đối với cô bé là đặc biệt, nó có một vạn lý do để hạ thấp tư thái.

Nó biêu lộ chân tình vừa sủa gâu gâu vừa kích động chuyên động chung quanh cô bé, cuối cùng lại nằm phục thân mình xuống, cho cô bé ngồi ở trên lưng nó.

Bất cứ ai cũng không thể htrởng thụ đãi ngộ này. Năm đó Diệp Phàm muốn ngồi thử trên lưng nó một lần, kết quả liên tiếp ba tháng bị chó cắn, trên đùi một mảng bầm đen, nơi nơi đều là dấu răng chó.

Ngày xưa, tánh mạng của Hắc Hoàng bị đe dọa, là cô bé dùng nước mắt cứu nó trở ve.

Hắc Hoàng trở về, Thiên Chi Thôn như vỡ tổ, gà bay chó sủa, mọi người đều vọt ra, quay chung quanh nó quở trách, làm việc rất không đáng tin.

Chỉ có Song Hoàng máu bạc là không ra mà còn muốn chạy trốn. Đây là sư phụ trên danh nghĩa của bọn hắn, thật sự là bị nó thao luyện đến hoảng sợ.

- Tiên lộ còn không có mở rộng ra hay sao?

Diệp Phàm hỏi Tề La.

Buổi chiều, tự nhiên là một bữa tiệc lớn phong phú! Mọi người quay quần chung quanh đống lửa toại, đổi chén cụng ly. Không chỉ có Thánh Hoàng tử, Cơ Tử, Hắc Hoàng đến đây, chính là Cơ Tử Nguyệt, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy... cũng đều được thông báo chạy tới đây, phi thường náo nhiệt.


Tề La lắc đầu, nói:


- Không có! Cái khe nứt Tiên lộ tuy rằng vẫn còn tăng lớn, nhưng xu thế càng ngày càng chậm!


Bắc Đẩu Tinh Vực ngày nay, giáo tổ khắp nơi cũng không biết đến đây bao nhiêu người, không khí so với trước kia càng thêm khẩn trương, khắp nơi trong thiên địa có một loại uy áp làm cho người ta hít thở không thông.


Chuẩn đế tới rồi, chí tôn trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh đều sống lại, một hồi đại chiến chưa từng có từ thời viễn cổ đến nay, đại biến cục rúng động toàn vũ trụ sắp sửa mở màn.


Nhưng mà, ở trong chờ đợi lo lắng của mọi người, Tiên lộ thủy chung chưa chân chính mở ra. Thời gian thấm thoát nhoáng lên một cái lại trôi qua rất nhiều năm, cái khe lan dài đến hơn ba trăm năm mươi trượng.


Vào đầu năm thứ hai mươi, Cơ Hạo Nguyệt trở vê! Không chỉ một mình hắn, mà còn mang theo một đứa trẻ sáu bảy tuổi cùng bước vào Bắc Đẩu Tinh Vực, đây là đứa con của hắn.


Khi mọi người đón gió tẩy trần cho hắn, tất cả đều cảm khái một trận: Năm tháng từ từ trôi qua, một thế hệ người mới sắp quật khởi, mà Tiên lộ không biết đến khi nào mới mở ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK