Tích lũy mấy ngàn năm, nhiều lần hưng suy, Long Hổ Sơn được công nhận là đạo giáo đệ nhất sơn, có địa vị vô cùng hiển hách.
Giờ phút này Diệp Phàm đang đứng ở đây, cùng lão hạc, tam Cốc chủ nhìn nhau. Long Hổ Sơn rất thần bí, là tổ địa của đạo giáo, rất khó trêu chọc.
- Khó trách đạo giáo lại lựa chọn địa phương này. Thánh nhân Yêu tộc ta mãi vẫn không hiểu nổi, giờ mới minh bạch. Hóa ra nơi này lại có một vị Địa Tiên.
Lão hạc thở dài.
- Trong những năm tháng thượng cổ, nơi này có đại trận bảo vệ, Táng Tiên Địa sơ thành, còn chưa ảnh hưởng tới kết cục địa thể phụ cận. Ngày này thần tú đã thành, cuối cùng không thể che dấu nổi nữa, đã để lộ ra một góc. Đạo giáo quả nhiên có cao nhân, đã sớm lựa chọn nơi này rồi.
Nói tới một mạch này thì tất phải nhắc tới Tiên Tần lão trang, khởi nguyên từ rất lâu rồi, phải ngược dòng về thời thượng cổ.
Đạo từ xưa đã có, trong các văn tự cổ đều trình bày, điển tịch đều ghi lại, bác đại tinh thầm, được sáng lập bởi người mà đời sau được tôn là Hoàng Để và Lão Tử.
Đạo gia có từ rất sớm nhưng trở thành một tổ chức chân chính thì lại rất muộn. Thiên Sư Đạo nổi lên, Long Hổ Sơn trở thành tổ đình, đây là một sự kiện mang tính báo hiệu.
Sau đó với ngàn năm hưng suy thay đổi, đạo giáo hóa sinh ra hơn trăm môn phái, kiềm chế, thậm chí đổi lập nhau, chưa bao giờ thống nhất.
Từ xưa tới giờ rất nhiều lần chìm nổi, đạo giáo tuy nhiều nhánh nhưng có thể chia ra làm hai đại phái. Một là tu nội đan, chính là Toàn Chân Giáo quật khởi ở phương bắc.
Mà một phái còn lại là Chính Nhất Giáo, theo đường phù triện, tổ đình là Long Hổ Sơn, chiếm nửa giang sơn Đạo môn thiên hạ, đồng thời cũng là ngọn nguồn của đạo giáo.
Đám người Diệp Phàm đi vào nơi này tất nhiên phải cẩn thận. Đây là tổ đình của đạo giáo, hơi vô ý một chút sẽ trở thành công địch của toàn bộ đạo giáo.
Bởi vì Chính Nhất Giáo có ảnh hưởng rất lớn trong Đạo môn, là kết quả chỉnh hợp của Thiên Sư Đạo, Linh Bảo Phái, Thượng Thanh Phái.
Thời cổ, Thiên Sư Đạo tôn Lão Tử, Linh Bảo Phái tôn Linh Bảo Thiên Tôn, Thượng Thanh Phái tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đạo giáo có tam thanh cũng từ đó mà ra.
Đám người Diệp Phàm vào núi, vừa đi vừa quan sát. Nơi tổ địa của đạo giáo này có chín mươi chín ngọn núi, hai mươi bốn thung lũng, mặc dù không nhìn rõ long hình nhưng lại có thể long hổ.
- Tinh khí thiên địa khô cạn mà nơi này lại có khí lành ẩn hiện, không hổ là nơi bắt nguồn của đạo giáo.
Đại Cốc chủ thở dài.
Nhưng thắng cảnh năm đó giờ cũng không còn có thể nhân ra. Thời kỳ huy hoàng nhất, Long Hổ Sơn từng có mười đại đạo cung, tám mươi mổt đạo quan, ba mươi sáu đạo quán.
Thời Thanh thống trị, Phật Giáo lén lút truyền vào, áp chế tín ngưỡng chủ yếu của dân tộc Hán, khiến đạo giáo khắp nơi xuống dốc.
Rồi sau đó Trung Thổ gặp đại kiếp nạn, gió lửa trăm năm, tới khi hòa bình lập lại thì bên ngoài Long Hổ Sơn đã không còn đạo sĩ nữa. Đạo quan bị hủy diệt, chỉ còn lại một tòa Thiên Sư phủ mà thôi.
Nhưng đám người Diệp Phàm cũng không dám khinh thường. Ngoại sơn của Chính Nhất Giáo bị hủy nhưng người tu đạo vẫn còn, tiến vào bên trong nội sơn, tuyệt đối không phải là kẻ bình thường.
- Cửu long kéo quan rời đi, tổ đàn Thái Sơn tái hiện. Năm đó người có đại thần thông kịch chiến, nếu không mời lão đạo sĩ Long Hổ Sơn tới thì hậu quả thực sự không thể đoán trước được.
Từ trên chiến năm đó có thể thấy được oai nghiêm tổ đình của Chính Nhất Đạo, vẫn có cao nhân tọa trấn như trước, hơn hẳn các giáo môn khác.
- Hẳn chính là địa phương này. Các ngươi xem. Dổc đá bên ngoài núi đều có huyền quan, thời gian cũng phải hơn hai ngàn năm trước, đừng nói tới nội sơn.
Tam Cốc chủ nói.
Mộ trên sườn núi Long Hổ Sơn đa số là từ thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, được coi là nhất tuyệt của Trung Quốc. Năm đó đạo giáo coi đây là căn nguyên, là điềm lành chân chính.
Lão hạc nói:
- Hiện giờ nghĩ lại, đạo giáo thật sự đa mưu túc trí, đã sớm biết huyền quan của Địa Tiên, tới trước mọi người một bước, chiếm cứ nơi này. Ngày nay chúng ta đi vào cũng chưa chắc đã tìm được Địa Tiên nữa.
Là tổ địa của đạo giáo cả ngàn năm qua, giới phàm tục không thể biết được nội sơn. Mà Yêu tộc, đạo thống phương Tây lại càng chưa từng đánh được vào nơi này.
Mặc dù nơi này có bí mật kinh thể nhưng người ngoài cũng không có khả năng biết được. Nơi này người có đại thần thông trấn áp, tự mình bảo vệ, thần bí vô cùng.
Diệp Phàm từ bên ngoài tinh vực trở về, có thể nói là gặp được cơ hội khó có được, tới thời kỳ mạt pháp rồi. Với đạo hạnh bây giờ của hắn có thể nói là đi đâu cũng được, Chính Nhất Giáo khó mà chặn nổi.
Ba người quẹo trái quẹo phải một hồi, vài lần suýt đụng cấm trận, rốt cục cũng đi được tới thần thổ của đạo giáo, gặp Long Hổ Sơn thực.
- Còn có long hình hơn so với chín mươi chín ngọn núi bên ngoài. Địa phương này rất khó lường.
Đại Cốc chủ ngạc nhiên thán phục.
Sơn thể hùng vĩ, giống như sắp sửa bay lên, nhảy vào trời cao, long hổ chiếm cứ, giao hòa với nhau. Tại thời đại mạt pháp mà nơi này lại có khí tức tường hòa như thế này quả là thế gian hiểm thấy.
Địa phương này thời kỳ thượng cổ tuyệt đối là thần địa nhất đẳng, khó trách trở thành thủy tổ của đạo giáo, bao la hùng vĩ mà không mất đi vẻ tú lệ.
Từng ngọn núi hùng vĩ, khí tức an lành tỏa ra, có thác cao suối chảy, tiên hạc bay múa, đạo đồng hái thuốc, lão đạo sĩ ngồi trên vách đá thổ nạp, rất có ý cảnh.
Núi non tươi đẹp, thác nước chảy từ trên cao xuống, đài cao lầu đẹp. Thắng cảnh thời cổ rốt cục được tái hiện.
Nơi này có khí thế to lớn như long hổ muốn vọt lên trời bay đi nhưng vẫn chưa thấy chín mươi chín Tiểu Long ở đâu.
Đám người Diệp Phàm rất cẩn thận đi tới. Diệp Phàm dẫn đường né tránh qua các đạo quan có khí tức tường hòa, đi vào phía rừng núi xa xa, không tới gần trọng địa của Chính Nhất Giáo.
- Thực không đơn giản. Địa phương này không ngờ có nhân vật cấp Giáo chủ, hơn phân nửa là một nhân vật rất cổ xưa.
Diệp Phàm còn muốn tiến vào bái phỏng.
Nhưng lão hạc và tam Cốc chủ vội vàng kéo hắn lại, nói cho hắn ngàn vạn lần không nên xuất hiện. Địa phương này không nên xông loạn, một khi tiến vào thì có thể bị gán tội rất lớn.
- Không có, cái gì cũng không có sao?
Bọn họ đi cả trăm dặm nhưng cũng không thấy chín mươi chín Tiểu Long sơn thượng cổ. Địa Tiên được chôn ở nơi nào không ai hay biết.
Ánh sáng an lành tụ ở trên một số đạo qua cổ xưa trong Long Hổ Sơn, bốc lên trời cao khiến lòng người xúc động. Ngoài điểm này ra thì cũng không có điểm gì dị thường nữa.
Lão hạc và tam Cốc chủ lo lắng. Địa phương này không thể ở lâu. Bọn họ biết rõ sự cường đại khủng bố của Chính Nhất Giáo, nếu bị người có đại thần thông lánh đời phát hiện ra thì đúng là không thể chống nổi.
Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, mở Nguyên Thiên Nhãn, thân thể dung nhập vào trong cảnh vật của Long Hổ Sơn, giống như biến mất. Địa khí vô tận dũng mãnh tràn vào thân thể hắn. Lúc này hắn liền lần ra manh mổi.
- Thủ đoạn thật kinh người, gần như lừa gạt được cả Nguyên Thiên Nhãn của ta.
Thần sắc hắn trang nghiêm. Đương thời ngoài hắn ra thì không ai có thể biết ngoài núi có núi, ngoài thiên địa này còn có thiên địa khác nữa. Bên ngoài tổ đình của Long Hổ Sơn có Pháp trận cổ, có thể là nơi chôn hài cốt của Địa Tiên, cũng là nguyên nhân căn bản đạo giáo chọn nơi này.
Quãng đường này thật gian nan, không phải sát trận thì là sử dụng địa thể sông núi làm bố cục, khiến người ta không thể tới gần. Nếu không phải bản thân Diệp Phàm là người trong mạch Nguyên Thiên Sư thì vĩnh viễn không có khả năng tiến vào. Mặc dù là hắn thì cũng phải rất mất công, mang theo hai người đi tới ba ngày mới vào nổi.
- Hiền giả thời cổ không thể đo lường được, thủ đoạn thông thiên, tới cảnh giới đó rồi thì bố cục nơi này có thể sánh với cả Nguyên Thiên Sư.
Vừa tiến vào vùng đất bí ẩn này, ba người Diệp Phàm lập tức cảm thấy một loại khí tức thê lương vô cùng, lại giống như cả đàn rồng cũng bay lên vậy.
Ngay ở đường chân trời, núi lớn dày đặc, xanh ngắt một màu, long khí bao phủ. Rất nhiều Long Sơn bay lên, giống như sắp sửa xé trời mà đi.
- Tìm được rồi. Nơi này chính là địa phương đó, có chôn Địa Tiên.
Bọn họ vô cùng kích động.
Đã được gọi là Địa Tiên tất nhiên có thủ đoạn nghịch thiên. Người này có được bí mật của chín mươi chín Long Sơn thượng cổ, chạm tới lĩnh vực cấm kỵ, nhất đinh là nắm đươc bí ẩn kinh thiên rồi.
- Người của đạo giáo khẳng định đã tới địa phương này, không biết có còn lại gì hay không.
Lão hạc nói.
Các bậc tiền bối của đạo giáo chọn Long Hổ Sơn này khẳng định đã nhận ra. Nơi long hổ phong vân được chọn làm tổ đình, bảo vệ nhiều năm như vậy, nếu nói không có vào nơi bí ẩn của Địa Tiên này thì chẳng ai tin nổi.
Dãy núi cao ngất, địa thể kinh thiên. Đây là một đám rồng sống động, nguy nga hùng vĩ.
Đột nhiên Diệp Phàm ngừng bước, gặp một khối thi hài, thân mặc đạo bào, mất đi đã mấy trăm năm, hình thể bất hủ, ngồi xếp bằng trên một tảng đá, xem ra giống như bảo vệ cửa Long Sơn vậy.
- Người hộ đạo của Chính Nhất Giáo.
Lão hạc liếc mắt một cái liền nhận ra trên đạo bào có một bức Phi Tiên đồ, chỉ có người hộ đạo mới có.
Phàm là người hộ đạo đều cực kỳ cường đại, thậm chí có thể vượt qua Giáo chủ, là ẩn sĩ đắc đạo bảo vệ đạo thống.
Trên mặt đất có mấy chữ, là loại chữ thời Tiên Tần. Mấy người nhận ra đó là những lời cảm khái do lão đạo sĩ lưu lại. Thủ hộ cấm địa hai ngàn năm cũng không có người tiếp nhận. Thiên địa khô cạn, Long Hổ Sơn không có người có thể trảm đạo đi vào, thật là đáng buồn.
- Đây là một vị Vương giả trảm đạo, qua đời đã mấy trăm năm rồi, luôn bảo vệ ở nơi này, khiến người ta thật là rung động.
Tam Cốc chủ ngạc nhiên thán phục.
- Nói như vậy thì bí mật của Địa Tiên vẫn còn. Bọn họ cũng không động vào, nếu không cũng không phái người bảo vệ ở nơi này.
Lão hạc sợ hãi, không kìm hãm được mà nhìn về phía Diệp Phàm. Chỉ có Vương giả trảm đạo mới đi được vào nơi này. Chẳng phải điều đó đã nói lên người trước mặt này khủng bố tới cực hạn rồi sao?
- Không cần nhìn ta như vậy. Chẳng qua ta chỉ hiểu Pháp trận thôi, vẫn chưa trảm đạo.
Diệp Phàm mỉm cười.
Bọn họ đi về phía trước, vừa tới trước long sơn đầu tiên thì đã thấy một khối bia bằng xương, trắng toát như ngọc, nhiều năm như vậy mà vẫn không tổn hại, bên trên có chữ giáp cốt.
Chín mươi chín Long Sơn.
Bên trên chỉ có vài chữ như vậy, lại có một loại khí tức đại đạo cuồn cuộn tràn ra. Lão hạc và hầu tử đứng đánh giá phía xa xa mà cũng bị phun một ngụm máu lớn, không thể nhìn thẳng.
- Địa Tiên, không hổ là Địa Tiên, những thứ tầm thường đã thế này rồi.
Đại Cốc chủ thở dài.
Diệp Phàm im lặng, trong lòng lại tràn ngập sóng gió sợ hãi. Ngay cả hắn nhìn thứ này cũng cảm thấy tâm thần không yên. Đây đúng là cao thủ tuyệt thế.
Hắn lẩm bẩm.
- Vẫn chưa lưu sát ý, chỉ là một câu bình thường có để lại chút dấu vểt của đạo mà thôi.
Vừa mới tiến vào, tam Cốc chủ liền lộ vẻ vui mừng, hét lớn:
- Tìm được rồi, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Dưới vách núi có một khe hở mở ra, mấy ngàn huyền quan dày đặc, long khí bao phủ. Nơi này giống như một cái mồm rồng khổng lồ đang mở ra ngậm cổ quan vậy.
Sâu trong mồm rồng có một ngọc quan như ẩn như hiện, tỏa sáng lấp lánh, bất hủ từ thời thượng cổ tới nay.
- Địa Tiên chọn nơi này, chỉ một sườn núi đã có mấy ngàn huyền quan rồi.
- Đúng là nơi chôn thây của tiên nhân.
Hương thơm ngát truyền tới, tuy rất nhạt như lại khiến thân thể người ta nhẹ nhàng, giống như cưỡi mây phi thăng. Diệp Phàm rung động. Đây tuyệt đối là Bất Tử Thần Dược.
Chỗ huyền quan của Địa Tiên chẳng lẽ còn có loại tồn tại nghịch thiên này sao? Hắn cảm thấy trước đây vẫn còn coi thường nơi này. Địa Tiên còn thần bí và cường đại hơn hắn tưởng nhiều.
Hương thơm ngát truyền tới từ sâu trong vách đá. Hắn mở thiên nhãn, nhìn thấy trong ngọc quan kia có ánh sáng tuy ảm đạm nhưng lại hiện ra một chạc cây, lục quang lấp lánh, tươi tắn ướt án, hương thơm từ đó tỏa ra.
- Thần Thụ Bất Tử.
Diệp Phàm kinh ngạc. Địa phương này đúng là khó lường, chỉ một chạc cây cũng là Bất Tử Thụ. Chưa nhìn thấy hình dáng Địa Tiên đã gặp thứ này rồi.