Cơ Tử Nguyệt lẩm bẩm, thần sắc đã biến đối, còn chưa cảm ứng được loại sát khí này.
Cơ gia có một vị lão tổ tông sắp qua đời, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, trừ khi có chuyện lớn hoặc hắn triệu kiến, bằng không tuyệt đối sẽ không đánh tiếng chuông này.
Nhân vật nguyên lão trọng yếu Cơ gia đi hết, chỉ còn lại một ít lão tu sĩ tu vi không quá mạnh tiếp khách, tiếp đăi mọi người.
Khi mọi chuyện trở lại bình tĩnh, ngoài đại sảnh rung động, có một người trung niên đi tới, tay cầm quạt xương trắng, mặc áo tang, đầu buộc vải trắng, một thân đồ tang đi vào cửa chính.
- Thánh thể ra đây, dâng đầu ngươi lên!
Sát ý như đao lạnh thấu xương, ở sau lưng người này còn có một đám người, nam nữ già trẻ đều có, một mảnh đông nghịt ngùn ngụt sát khí.
Nhìn từ trang phục thì đều là người Cơ gia, hơn nữa còn là trực hệ, thân phận không tầm thường.
Cơ Tử Nguyệt biến sắc, nàng lập tức hiểu được, nói:
- Tiểu Diệp Tử mau chạy đi!
Tiếp đó, nàng duyên dáng bước lên, thần sắc thành khiết như nữ thần mặt trăng, lưu chuyển hào quang mơ hồ chặn trước cửa đại sảnh, nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Tử Nguyệt tránh ra, ta muốn tru diệt tên ác tặc này, báo thù cho tổ cô cô của ngươi!
Người trung niên kia sắc mặt âm trầm.
Người cầm đầu là con trưởng của Cơ Huệ, những người còn lại đều có quan hệ huyết thống, hiển nhiên là có mưu tính trước. Đám người Thánh chủ Cơ gia vừa rời đi, liền có người muốn tới giết Diệp Phàm.
Càng là thế gia xa xưa hùng mạnh, đấu tranh quyền lợi càng kịch liệt, Cơ gia cũng không ngoại lệ, cũng chia thành mấy phái, nói cặn kẽ thì rất phức tạp. Năm đó ngay cả Cơ Tử Nguyệt cũng thiếu chút bị người trong gia tộc giết, hơn nữa chủ mưu còn là đường tỷ Cơ Bích Nguyệt.
- Đây không phải quyết định của gia chủ, các ngươi làm vậy là xúc phạm gia quy.
Cơ Tử Nguyệt ngăn cản.
- Tử Nguyệt, đây là ý chí của gia tộc, mau lui ra, hôm nay Thánh thể phải chết!
Thần sắc người trung niên rất đáng sợ.
Xoạt!
Trên bầu trời hiện lên một đoàn thánh quang, đó là Hư Không cổ Kính đang chìm nổi, có người thúc đẩy một đoàn đế uy Cực Đạo, hạ quyết tâm muốn loại trừ Diệp Phàm.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi chuyện quá đột nhiên, thật sự là quyết định toàn tộc hay sao?
Một thế gia Hoang cổ hùng mạnh, nếu lấy ra Đế binh Cực Đạo, trên dưới toàn tộc muốn giết một người, trừ khi người này siêu thoát thế gian, trở thành Thánh nhân, bằng không muốn trốn cũng không được.
- Cái này.... Cơ gia lại lựa chọn bóp chết Thánh thể!
- Đúng là quá đột nhiên mà.
Mọi người ồ lên, chuyện như thế lại xảy ra, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Ta không tránh, đây là các ngươi tự ý làm việc, không sợ gia chủ giáng tội hay sao?
Cơ Tử Nguyệt thanh thúy nói, nghe như ngọc châu reo vang.
- Đây là ý chí của gia tộc, Tử Nguyệt tránh ra, chớ để bị thương.
Thần sắc người trung niên lạnh lẽo.
Trong đại sảnh lộn xộn, mọi người lui ra sau, đế uy Cực Đạo giáng xuống thì không ai cản nổi.
Đến lúc này mọi người đều biết được, Cơ gia có một phe phái mạnh mẽ muốn trừ khử Diệp Phàm, ngay cả Thánh chủ cũng đã bị điều đi, đủ thấy thực lực của bọn họ.
- Cái gọi là Thánh thể, trước khi đại thành thì không là gì cả, giết thì giết mà thôi!
Một vị nguyên lão Cơ gia lên tiếng, giọng rét run truyền từ trên cao xuống.
Tiếp đó, Cơ gia bát tổ là người đầu tiên bước xuống, treo ý cười lạnh lẽo, chắp tay sau lưng đứng trên đài cao nhìn xuống Diệp Phàm, nói:
- Giết hậu nhân của ta, giương oai ở Cơ tộc, ngươi coi nơi này là chỗ nào. Không nói ngươi còn chưa đại thành, dù là đại thành thì vào Cơ gia cũng khó ra ngoài, không có kẻ nào sống sót dưới Hư Không cổ Kính được.
Diệp Phàm thở dài một hơi, chắn Đồng Quan trước người, bây giờ nói gì cũng vô ích, chỉ có cản trở uy lực Đế binh.
- Ta không cho các người làm như vậy!
Cơ Tử Nguyệt lui ra sau, che trước người Diệp Phàm, hai tay mở rộng nhìn thánh quang trong hư không, một chiếc kính cổ đang ẩn hiện.
- Cơ gia lão bát, ngươi làm vậy không khỏi quá không nói lý lẽ rồi chứ!
Xích Long lão đạo lên tiếng, sắc mặt nặng nề.
Ầm!
Hầu tử chống ô kim côn xuống đất, khiến cho cổ điện rung lên, nói:
- Cơ gia các ngươi thật nghĩ rằng mình là đệ nhất thiên hạ hay sao?
Đại cường đạo thứ năm Ngô Đạo thở dài một tiếng, nói:
- Nên biết, thiên hạ này không riêng Cơ gia các ngươi có Đế binh Cực Đạo, hôm nay trồng nhân, ngày khác sẽ có quả.
- Cơ gia ta giết Thánh thể không có quan hệ gì tới các vị.
Cơ gia bát tổ cười lạnh nói.
- Các ngươi nghĩ như vậy có thể giết ta?
Diệp Phàm rất trấn định, dù là đối mặt với Hư Không Kính danh chấn vạn năm cũng không ngại, lạnh nhạt đối đầu.
"Phải, ta muốn giết ngươi, chém ngươi là mọi chuyện đã xong, tương lai sẽ không còn gì hết, không cần phải kiêng kỵ, Cơ tộc ta cũng không cần xuất hiện một Thánh thể hùng mạnh."
Cơ gia bát tổ tụ âm thành tuyến, không muốn có nhiều người nghe được.
- Các ngươi xác định có thể giết được ta?
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Buồn cười, không cần nói là ngươi, dù là Thánh nhân viễn cổ tới đây cũng vô dụng, giết ngươi không khác gì bóp chết một con kiến.
Cơ gia bát tổ tràn đầy tự tin.
- Bát tổ, con đường này ngươi càng chạy càng xa, không cần nói gia chủ, sau này các nguyên lão cũng sẽ trấn áp ngươi.
Cơ Tử Nguyệt nói.
"Nha đầu, ngươi còn nhỏ, gia tộc ta hùng mạnh không phải dựa vào người ngoài, Thánh thể chân chính đại thành thì sao chứ? Chúng ta là con cháu Đại đế, chẳng lẽ còn phải nhờ hắn che chở hay sao? Giết bỏ cho bót chuyện."
Cơ gia bát tổ nói, lần này là che giấu bí mật truyền âm.
- Bát tổ ngươi vì chuyện riêng, mượn cớ báo thù cho tổ cô cô Cơ Huệ, làm như vậy là phạm vào tối kỵ, các nguyên lão khác sẽ không đồng ý.
Cơ Tử Nguyệt muốn kéo dài thời gian.
- Tử Nguyệt lui ra.
Đúng lúc này, hai bóng người hiện lên, hai nguyên lão Cơ gia bước ra đứng phía sau Cơ gia bát tổ.
- Các người...
Cơ Tử Nguyệt biến sắc, tiếp đó chắn trước người Diệp Phàm, kiêng quyết nói:
- Các người muốn giết hắn, vậy cũng hủy diệt ta dưới Hư Không cổ Kính đi.
Xích Long đạo nhân nhanh chóng khắc trận văn, hào quang lóe lên muốn truyền tống Diệp Phàm đi, nhưng mà mảnh cổ điện này hết sức kỳ lạ, giam cầm tất cả đạo văn.
Ầm!
Hầu tử giận dữ, hoả nhăn kim tinh bắn ra hai đạo ánh sáng vàng, xuyên thủng hư không, cùng lúc quét ngang đại côn, muốn dùng thủ đoạn bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên mở ra một cái thông đạo không gian.
Nhưng mà cổ điện đúc bằng tinh kim rung động, căn bản không thể mở đường.
Bàng Bác quát to:
- Các ngươi muốn là địch với yêu tộc ta hay sao?
Oong!
Cổ điện rung lên, một mảnh thánh quang quét xuống, hùng mạnh như Xích Long đạo nhân và hầu tử cũng không thể động đậy, tất cả đều bị quét bay ra khôi chiến trường.
Cùng lúc đó, Cơ Tử Nguyệt cũng biến mất giữa hư không, bị ánh sáng phát ra từ cổ kính cuốn tới chỗ nào không biết.
Ở giữa chỉ còn lại một mình Diệp Phàm, mọi người không thể tới gần, cổ điện ầm ầm rung động, nhanh chóng biến thành một cái diễn vổ trường ở trong không gian kỳ dị.
Những người khác đều có thể nhìn thấy, nhưng không thể tới gần, đứng nhìn từ xa ngạc nhiên với lý giải bí thuật không gian đứng đầu thiên hạ của Cơ gia, đúnglà không phải nói cho có.
- Tiểu tử họ Diệp kia, ngươi nói ta nên phá hủy ngươi từng khúc từng khúc dưới cổ kính, hay là cho ngươi vỡ nát, chậm rãi mà chết đây?
Cơ gia bát tổ đứng nhìn xuống từ trên cao, mang theo một loại trầm tĩnh.
- Ta nói ngươi không giết được ta, sẽ tự hủy chính mình.
Lời Diệp Phàm cứng còi chắc chắn.
- Vậy sao?
Cơ gia bát tổ quát lạnh, một chiếc cổ kính chìm nổi trong hư không, đế uy Cực Đạo giáng xuống, một mảnh ánh sáng mơ hồ thánh khiết cao quý, nhưng áp lực như vũ trụ sụp xuống.
Ầm!
Mọi người kinh sợ, dù là không ở trong mảnh không gian đặc thù kia, nhưng vẫn cảm nhận được uy hiếp tử vong, Đế binh vô địch không thể chống lại.
Một mảnh ánh sáng mơ hồ đè xuống, còn cách xa vô tận đã làm Diệp Phàm sắp không thở nổi, cả người muốn tan vỡ, hắn nhanh chóng đặt chiếc quan tài cổ trên đinh đầu.
Oong!
Hư không rung lên, ánh sáng thánh khiết đè xuống, Đồng Quan xanh hiện ra một mảnh gợn sóng, hoa văn bên trên không ngừng dao động trào lên, chống lại uy thế ngập trời.
Chuyện làm người ta nghẹn họng trân trối xảy ra, một đoàn Đế uy như sóng nước đổ lên Đồng Quan cũng không thể chọc thủng nó.
- Trời ạ, cái gì thế kia, nó... chặn đứng Đế binh!
- Nghịch thiên, thật là khó tin, dù chỉ là một tia đế uy Cực Đạo, nhưng cũng tuyệt đối không thể chống lại được?
- Đế binh đó, vũ khí của Hư Không Đại đế, lại bị cái Đồng Quan kia cản được!
Ở bên ngoài sôi trào, mọi người không dám tin chuyện này, chiếc Đồng Quan hoen gì kia hấp thu một đạo Đế uy lại không có gì tổn hại.
-Cái gì?
Cơ gia bát tổ khó mà tin được, hắn cảm thấy giết Diệp Phàm căn bản không tốn sức, lợi dụng Hư Không cổ Kính, lật tay là đập chết ngay.
- Cái Đồng Quan kia quá cổ quái!
Một vị nguyên lão khác trầm giọng nói.
- Ta không tin nó thật sự cản được Hư Không Kính.
Cơ gia bát tổ hét lớn, liền dốc sức thúc đẩy, lần này không chỉ một tia đế uy, mà là cả một bó giáng xuống, nếu đánh trúng Thánh nhân viễn cổ thì cũng phải bị xuyên thũng ngay.
Đó là một cỗ uy áp hùng hồn, như hàng tỷ hằng tinh vũ trụ hội tụ một chỗ, hóa thành chùm tia sáng hủy diệt không gì cản nổi, trực tiếp xò xuyên qua trời đất.
Loại dao động này khiến mây trên bầu trời cũng tán loạn, khiến hư không hoàn toàn vặn vẹo, không biết xuyên thủng bao nhiêu không gian thứ nguyên, xuyên qua bao nhiêu tiểu thế giới.
Diệp Phàm trốn dưới Đồng Quan, dùng nó che bên trên, chùm tia sáng đè xuống đánh lên Đồng Quan cũng không thể chọc thủng, chiếc quan tài nhỏ như trâu uống nước, nhanh chóng hấp thu.
Lúc này im lặng như thóc, mọi người ngừng thở, cho đến khi thần quang ngập trời biến mất, toàn bộ nhập vào trong Đồng Quan, mọi người mới sôi trào.
- Cực Đạo...
- Đó là binh khí Cực Đạo!
- Trời ạ, thật khó tin, trên đời lại thêm một kiện Đế binh, chưa từng nghe tới, chống cự được ánh sáng từ Hư Không Kính!
…
Hết thảy quá điên cuồng, khiến người ta không thở nổi, Đồng Quan do Diệp Phàm cõng tới dọa người như thế, không lâu trước còn có người không cho là đúng, Cơ gia bát tổ còn châm chọc, không thể ngờ nó có thể chống lại Đế uy.
- Ca, đó là gì vậy?
Tề Họa Thủy hòi, nàng nghe nói Nam Yêu từng thấy được hình ảnh Cửu Long kéo quan tài ở Yêu Hoàng Điện.
Nam Yêu thần sắc ngưng trọng, nói:
- Vật từ vực ngoại, lợi hại không phải là Đồng Quan, mà là thứ ở bên trong.
- Là một cổ thi thể, hay là gì khác?
- Không biết.
Những người khác càng không cần phải nói, tất cả đều khiếp sợ đến tột đỉnh, hết thảy quá bất ngờ, đánh sâu vào trí tưởng tượng của bọn họ.
Rất nhiều người hoài nghi mình đang trong mộng, một cái Đồng Quan có thể chống lại Đế binh, không khác gì nói nhảm nhí mà. Vừa rồi Diệp Phàm đeo nó trên lưng như vác cái bao, không ai để ý coi trọng.
- Tiểu nghiệp chướng, ta mặc kệ ngươi đội cái gì, chắc chắn phải chết, trên đời này không có gì cao hơn vũ khí Đế binh.
Cơ gia bát tổ rét lạnh nói:
- Sống lại Đế binh, làm hắn vĩnh viễn không trở lại được, chết không siêu sinh, luyện hóa Đồng Quan kia vào trong cổ kính Cơ gia!
Vừa rồi là Hư Không Kính truyền ra khí cơ tự nhiên, còn hiện giờ là bọn họ muốn đánh thức thần linh trong cổ kính, phát huy uy lực Đại đế cổ.
Ầm!
Chiếc cổ kính xuất hiện trong hư không, chân thật hơn một chút, bắt đầu quá trình sống lại, phát ra một cỗ khí tức khai thiên lập địa, như một mảnh vũ trụ xa xưa đang diễn hóa.
- Không thể để cho Hư Không Kính sống lại!
Diệp Phàm lẩm bẩm, nếu không thì tương đương với một kích của Đại đế cổ, đó là không thể tưởng tượng.
Keng!
Hắn dốc hết sức, vận chuyển bí quyết chữ Binh dùng lực lượng vô thượng thúc đẩy, mạnh mẽ mở ra quan tài cổ.
Ầm!
Hắn lấy quyển tiên trân đồ ở Vạn Long Sào khóa trên người, tiếp đó tế ra Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, thu mình vào trong.
Vô cùng khó khăn, Diệp Phàm toát đầy mồ hôi, cả người như nứt ra, mở Đồng Quan ra được một góc, phát ra thần âm đại đạo.
Trong Đồng Quan có gì? Đó là ý nghĩ của mọi người, thật sự có thể chống lại Đế binh đang sống lại hay sao? Mọi người không thở nổi, hận không thể lập tức nhìn rõ thứ ở trong quan tài.