Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần tướng một thế hệ cũng từng cao chót vót, cũng từng vô địch, cũng từng huy hoàng, ở kiếp này đã kết thúc cuộc đời của hắn.

Chính như hắn thở dài thê lương như vậy, đây đã không phải thời đại của hắn, đây đã không phải thái cổ trong lòng hắn, tất cả vinh quang đều chôn vùi ở quá khứ, một đi không còn trở lại nữa.

Một thời kỳ thịnh thế hoàng kim đã đến, một niên đại của chiến loạn, chú định là quần tinh rực rỡ, đây còn đáng sợ hơn rất nhiều so với niên đại trước kia của bọn hắn.

Mà Diệp Phàm này là sát thù huyết mạch Hoàng Đạo ở trong Cổ Hoàng tử giày đi ra, tự nhiên càng khũng bổ hơn. Khôn Thiên thần tướng gặp phải hắn cũng chỉ có thể nuốt hận.

Người như vậy xưa nay hiếm thấy, ở thời đại trước kia của Khôn Thiên thần tướng, nếu như đồng cảnh giới cũng chỉ có thiếu niên Cổ Hoàng mới có thể chiến một trận cùng với Diệp Phàm, những người khác hơn phân nửa không được.

Đây không là thời thái cổ của bọn hắn, nhưng lại là đại thế của người thanh niên này!

Khôn Thiên thần tướng đã chết, ở khoảng khắc hắn hấp hối, nguyên thần của hắn dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, muốn nhìn thấu hết thảy về hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.

Kiếp này thuộc về người này, là thời đại của cường giả trẻ tuổi này xưng tôn như Thiên thần tòa vầng hào quang chiếu rọi thiên địa, người già lão như bọn họ hẳn nên chết đi, không thể địch nổi.

Mọi người đều rung động, Diệp Phàm đánh nổ tung Khôn Thiên thần tướng, áo không dính máu phong thái tuyệt thế, dựng thân ở nơi đó ánh mắt như điện, khí nuốt núi sông hùng thị bát hoang.

- Khôn Thiên, a...

Nhật Nguyệt thần tướng thét dài, đầu tóc dài tung bay. Hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi, không tới hai mươi tuổi, anh khí bức người, nhưng trong con ngươi hắn lại tràn đầy dấu ấn của năm tháng. Hắn hận không thể lập tức phóng vọt tới.

Hắn bị đại hán râu ria xồm xòm Chuẩn đế của bên Đạo Cung ngăn chận, không thể lại đây.

Diệp Phàm đứng sừng sững ở dưới tinh không, không chút động tâm, thần sắc lạnh lùng, như là trang tâm của vũ trụ không gì có thể lay chuyển hắn, dù là người từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng cũng không được.

Hắn đảo mắt nhìn quét khắp nơi, chiến đấu đặc biệt thảm thiết, thiên vực xa xa đều sôi trào, không đếm được cường giả đang đại chiến. Vô số chủng tộc, tất cả đều là đại tộc trong vũ trụ, bị sóng to gió lớn lần này thổi quét cuốn vào.

Tiếng trống trận vang lên không ngừng, như Thiên Đế đang rống giận đinh tai nhức óc, mỗi người đều khí huyết bốc lên.

Ở trên Hoàng Sào, Bất Tử Thiên Hậu đứng ngạo nghễ, dáng người thon dài, xinh đẹp không thể tả, sợi tóc nhẹ nhàng bay múa, sương mặt ngọc trắng mịn lạnh lùng, có một loại thần vận khó tả khôn xiết, quả nhiên là phong hoa tao nhà!

Nàng đang run run. Thiên Hoàng cổ không biết làm bằng chất liệu gì, cả vật thể có màu vàng ròng, mỗi một lần vỗ động đều có hào quang chói mắt bay ra, như một chuỗi sợn sóng, đến cuối cùng phóng lớn trở thành biển cát cấm kỵ, vũ trụ lay chuyển.

Loại trống trận này thực đặc biệt, làm cho các bộ chúng của Bất Tử Thiên Hoàng chiến huyết sôi trào, tiềm lực ra hết, thực lực tăng vọt, có được sức chiến đấu kinh người, làm cho người ta vô cùng kiêng kỵ. Đồng thời, tiếng trống lại có thể áp chế địch nhân, làm cho cường già của Thiên Đình. Đạo Cung, tổ chức Thần bên này bị ảnh hưởng lớn.

Tuy nhiên cục diện này không phải không thể phá, lão Thần thổi lên tiếng kèn, từng bước một xuất phát. Ở dưới bảo vệ của rất nhiều cường giả Kiếm Thần đầu bạc, lão nhân đốn củi... bức tới gần Hoàng Sào.

Loại kèn này không biết là dùng sinh vật gi làm ra, ảm đạm không ánh sáng, ô ô kêu vang, có một loại cảm giác hùng hồn, khí phách mà thê lương. Hướng tới mọi người miêu tả ra một thế giới viễn cổ to lớn, nơi đó chư Thần cùng tồn tại, vô số chủng tộc, khí tức hoang dã ập vào mặt.

Tiếng kèn Chiến Tranh của Đế Tôn có thể triệt tiêu loại tiếng trống này, vả lại cũng có thể giúp tăng lên chiến lực của người bên mình.

Đây là hai loại Pháp bảo Hoàng Đạo nghịch thiên. Chúng đều là bí khí, giống như Phong Thần Bảng của Vô Thủy Đại đế, vô giá, vô cùng thần uy!

- Chiến! Giết hết những người này, tuân thủ lời thề, giữ vinh quang của Bất Tử Thiên Hoàng, toàn bộ giết sạch bọn họ!

- Sát! Chém hết nghịch tặc của Bất Tử Thiên Hoàng nhất mạch này, vì Đế Tôn, vì Thiên Đình cổ, vì vinh quang ngày xưa, sinh tử đại quyết chiến!

Địa phương này tiếng hô sát rung trời, kiếm khí chém rách bầu trời, mỗi một đạo hàn quang đều chém vỡ rơi xuống mấy viên tinh tú, tia sáng rực rỡ nở rộ, vô số đại quân tấn công.

Máu tươi bay lên, đầu người rơi xuống, từng sinh mệnh tiêu tan ở khắp nơi, đại chiến kịch liệt vẫn đang tiếp tục, các tộc vũ trụ cũng không biết có bao nhiêu cường giả tới tham chiến ở chiến trường đồ sộ đáng sợ này.

- Sư phụ! Chúng ta tới rồi đây!

Xa xa, có người kêu lớn, đây là một đám quân đầy đủ sức lực, một cường giả trẻ tuổi tản ra huyết khí kim quang vạn trượng, tấn công tới.

Người của Hoàng Sào nhất mạch lập tức như sóng lúa ngã rạp, rất nhiều người ngã xuống, không bao giờ có thể bỏ lên được nữa. Dương Hi xuất hiện, hắn cũng không có việc gì, không có gặp phải bị thương tổn gì lớn lắm.

Diệp Đồng, Tiểu Tùng cũng xuất hiện, là hai người bọn hắn tìm được Dương Hi, dẫn theo hắn tới đây.



Ba người này ngày nay đều là Chuẩn đế, kết quả này làm cho các thế lực khắp nơi cùng không thể bình tĩnh, một môn mấy vị Chuẩn đế, điều này quả thực chính là một thần tích!

Ba vị đệ từ của Diệp Phàm đều đạt tới cành giới này, như thế nào còn để cho người khác sống? Chỉ nghĩ tới đã khiến cho người ta cảm thấy thực đáng sợ! Mọi người đều biết rõ, vì sao Bất Tử Thiên Hậu nóng lòng muốn ra tay với mấy người này.

Nếu hiện tại không bóp chết, tương lai còn làm thế nào chống cự?

Diệp Phàm cùng với mấy vị đệ từ, mỗi người tài ba trác tuyệt, mỗi một người đều có được tiềm chất và nâng lực kinh người, cứ như vậy phát triển tiếp sẽ trở thành đại địch của tất cả thế lực trên vũ trụ.

Quả nhiên, ba người này vừa xuất hiện, lập tức như núi hồng bộc phát quét ngang tới, nghiền ép chúng cường giả không có kháng thủ.

“Đông!”

Một tiếng nổ dữ dội, xuất hiện một thân ảnh ở trong màn sương mù u ám, từ trên Hoàng Sào nhảy lên đánh tới hướng ba đại đệ tử của Diệp Phàm. Khí tức vừa bộc phát vũ trụ bốn phương đều “rắc rắc” vang động, rồi lại vỡ nát.

- U Ma Thần!

Có người cả kinh kêu lên, dĩ nhiên là U Ma Thần xếp hạng thứ ba trong tám thần tướng!

Nghe nói, tám thần tướng năm đó đi theo Bất Tử Thiên Hoàng, đã có bốn vị thần tướng có thể xác định đã tọa hóa ở trong dòng sông lịch sử, không còn sống sót. Mặt khác, đệ nhất thần tướng không biết còn sống hay chết, đang ở đâu không rõ.

U Ma Thần xuất hiện trước mắt là người mạnh nhất trong ba vị thần tướng!

- Muốn giết hậu bối, trước phải qua một cửa của lão phu này!

Lão nhân miệng đầy răng vàng khẽ xuất hiện, giờ khắc này không còn đáng khinh mà khí tức như cầu vồng, bễ nghễ thiên hạ, che ở phía trước con đường của U Ma Thần.

Không thể không nói, U Ma Thần quá cường đại, sương mù lan tràn ngập trời che lấp mặt trời, bao phủ cả phiến vũ trụ này, không có người nào có thể tiến lên tương trợ.

Mọi người đều rút lui, phiến tinh vực này đều đang loạn chiến, thỉnh thoảng vỡ nát.

Lão nhân rãng vàng rơi vào tình cảnh rất không ổn, mới vừa giao thủ, liền gần như gặp máu, không phải lão không mạnh, mà là đối thủ thật sự quá cường đại, lão vội vàng thu liễm tâm thần, tiến hành liều mạng huyết chiến.

U Ma Thần xuất hiện, chấn nhiếp rất nhiều người, cũng ổn định tâm thần của không ít người.

- Dư nghiệt của Thiên Đình không thể thành tựu được!

Bất Tử Thiên Hậu vừa vỗ động trống trận, vừa nói giọng lạnh như băng. Loại ngạo nghễ này làm cho lão Thần trong lồng ngực nghẹn một hơi, hóa thành tiếng kèn đáng sợ hơn.

Năm đó nếu không có Bất Tử Thiên Hoàng cầm Tiên Chung đánh lén Đế Tôn, thì đâu đến nỗi như thế? Có lẽ Thiên Đình đã tiến vào Tiên vực, khai sáng một đoạn truyền thuyết về trường sinh.

Thế nhưng ngày nay thì sao? Thiên Đình tan rã, không có truyền kỳ, mà Bất Tử Thiên Hoàng thì để lại uy danh muôn đời, được xem là tồn tại vượt qua Thần, làm sao hậu duệ của Thiên Đình có thể bỏ qua cho được.

Tiếng kèn Chiến Tranh lao ra sóng gợn, va chạm kịch liệt với kim quang hừng hực của Thiên Hoàng cổ kia, ảnh hưởng tới chiến cuộc. Các cường giả địa phương này quên sống quên chết xung phong liều chết tới phía trước.

Đúng lúc này, lão nhân đốn củi rút ra thanh phá đao chẻ cùi ở sau lưng kia, bạo phát ra một khí tức ngút trời, thân đao phong cách cổ xưa phát ra đao mang trắng xoá, kinh động vũ trụ.

Lão cất bước đi tới phía trước định ra tay đối phó với Bất Tử Thiên Hậu, hòng tạo cơ hội cho lão Thần càng chủ động thêm, để tiếng kèn Chiến Tranh của Đế Tôn vang vọng khắp tinh không.

Giờ khắc này, mọi người đều như ngừng lại hô hấp, cao thủ đỉnh phong sắp quyết đấu, kẻ sắp thành đạo đại biếu chiến lực cường đại nhất trước mắt. Ai có thể chiến một trận?

“Ầm!”

Đột nhiên, thi khí ngập trời, trong bóng đêm đi ra một quái vật lớn, đi tới bên cạnh Hoàng Sào, thò ra một móng vuốt lớn màu xanh, va chạm mạnh với đao mang kêu “leng keng” vang động.

Người của Địa phủ đến rồi, trực tiếp xuất động một đầu sỏ!

- Chủ nhân của Diêm La Điện?

Lão nhân đốn củi lộ vẻ mặt ngưng trọng, phiến thiên địa này rơi vào cảnh âm trầm, tràn ngập âm vụ làm cho thân thể mọi người đều rét lạnh.



Người của Địa phủ tới đủ để xoay chuyển chiến cuộc, sinh vật này thực lực thật đáng sợ, khiến anh kiệt khắp nơi thiên hạ đều phải kiêng kỵ.

- Ta thay mặt chấp chưởng Diêm La Điện, cách hai chữ chủ nhân còn xa!

Đầu sỏ của Diêm La Điện chinh lại, hắn còn không phải chí tôn, đích xác không thể xưng hô như vậy.

Càng đáng sợ hơn chính là, xa xa bốc lên màn âm vụ. Âm Lôi bùng nổ, rồi xuất hiện một mảnh bóng ma đáng sợ, đại quân vô tận của Địa phủ đánh tới.

Trong đó mấy người đầu lĩnh đều cực kỳ cường đại, có chiến nô của thi hài Chuẩn đế sau khi thông linh, cũng có người thanh tinh, mới vừa xuất hiện khiến cho một phương Diệp Phàm bọn họ bên này thương vong thảm trọng.

“Phốc!”

Chuẩn đế đại hán râu ria xồm xòm đang quyết đấu với Nhật Nguyệt thần tướng, gặp phải một kích của một vị Âm Linh đáng sợ, hai cường giả bao vây hắn, làm cho hắn bị thương nặng, thiếu chút nữa vong mạng, há mồm phun máu.

Đại quân Địa phủ thực nhanh chóng, mới vừa xuất hiện liền tạo thành áp lực cường đại, lực sát thương đáng sợ kinh người!

Bên kia, lão nhân răng vàng cũng đang rống giận. Lão chiến đấu với U Ma Thần đều đã máu tươi tưới tinh không, mà đúng lúc này lại xông tới một chiến nô cường đại góp công.

Đại quân Địa phủ vọt tới, làm cho bọn họ bên này thiếu chút nữa hòng mất. Những người này quá cường đại, Địa phủ xuất động cường giả tinh nhuệ nhất, có một số là thi thể Chuẩn đế bọn họ săn sóc ân cần cũng không biết bao nhiêu vạn năm.

“Phốc!”

Máu tươi bay lên rất cao, một đám thiên binh thiên tướng gặp nạn, Địa phù đi lên chính là một hồi đại tuyệt sát, nhanh chóng mà mãnh liệt, làm cho quân ta không kịp phản ứng, khiến tất cả cường giả khắp nơi đều sợ run.

Thi hài Chuẩn đế thông linh chỉ huy đội, không chỉ một vị xông vào trước nhất, hóa thành một thanh đao nhọn đâm vào, ai có thể ngăn cản?

Đại hán râu ria xồm xòm, lão nhân răng vàng, Dương Hi... mọi người gần như đều bị thương. Quá mãnh liệt, Diệp Phàm phẫn nộ tóc dựng lên, trước tiên hành động, dũng mảnh công tới phía trước mà đi.

“Ầm!”

Xa xa, xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, tung một chưởng đè xuống, âm binh mãnh liệt lập tức ảm đạm, lập tức chết hết bốn thành, cả phiến tinh vực đó đều vỡ nát.

Cô Tâm Ngạo xuất hiện, lão nghe lời kêu gọi của Tiểu Tùng, tung một kích cường lực, ngăn cản đoàn đại quân này, xử lý một màng cường giả.

- Không hổ là người duy nhất có thể ngăn cản đường của Thanh Đế!

Đầu sỏ Diêm La Điện đang giằng co với lão nhân đốn cùi lẩm bẩm nói, khóe miệng giật giật mấy cái. Chết đi nhiều Âm Linh cường đại như vậy, làm cho hắn vô cùng đau lòng.

“Ầm!”

Lại là một chưởng, đây là công phạt tuyệt thế Diệp Phàm, lập tức đánh nát ba cỗ thi thể Chuẩn đế ở phía trước nhất, thi thịt bay tung đầy trời, máu màu đen bắn tung tóe, rúng động lòng người.

- Độ Nhân Kinh!

Diệp Phàm rống to, hiệu lệnh sớm đã chuẩn bị từ trước, một đám đông bộ chúng Thiên Đình khác đăng tràng, ngồi xếp bằng ở trên hư không, bắt đầu tụng kinh văn, vang vọng khắp tinh không này.


Cô Tâm Ngạo trước tiên rời khỏi chiến trường này, đi bảo vệ đám người Tiểu Tùng.


Cùng vang lên tiếng tụng kinh to lớn, vũ trụ đều chấn động, phù văn đầy trời, đại quân âm binh rít sào, gặp phải công kích đáng sợ nhất.


Diêm La Điện chù biến sắc, âm trầm nói:


- Xem ra thật sự lưu các ngươi không được!


Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trong cặp mắt màu xanh bắn ra tia sáng hung ác.


Diệp Phàm cười lạnh, hướng về phía hắn ngoéo... một ngón tay, nói:


- Không phục, lại đây! Ta chém ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK