Thần Linh Cốc cường thế mà quyết tuyệt, đây chính là thanh âm mà bọn hắn truyền ra, bản thân là một trong các Vương tộc mạnh nhất thái cổ, bọn họ dùng tư thế đứng trên thiên hạ để nói ra những lời này.
Đây là một loại uy áp cường đại, lao thẳng tới Man tộc tại Nam Lĩnh, Vương tộc thái cổ Thần Linh Cốc này là một truyền thừa có thể bễ nghễ thiên hạ, khí thế duy ngà độc tôn.
Hiện tại bọn họ tỏ rõ thái độ, Thánh thể nhất định phải chết, hơn nữa lại còn phải tự quỳ đến bên ngoài Thần Linh Cốc, ai dám ngăn cản, ai dám che chở, liền chờ mà bị diệt tộc đi.
Cả thiên hạ đều im lặng, ai cũng đều lo lắng cho một tương lai tràn ngập khó khăn gian khổ, hơn phân nửa là một hồi loàn lạc đầy hắc ám này rốt cuộc cũng nổ ra rồi.
- Lũ Thần Linh Cốc lông chim kia, Tiểu Diệp Tử, ngươi cũng đừng nói nữa, hiện tại nên trốn đi, chờ khi nào Thánh thể đại thành thì trực tiếp đi tới hang ổ của chúng, giết hết tất cả.
Lý Hắc Thủy cả giận.
- Ngày này tới thật là nhanh a...!
Diệp Phàm tự nhủ, hắn thực sự cảm nhận được áp lực cực lớn. một loạn thế từ trước tới nay chưa từng có sắp diễn ra rồi.
Cùng ngày, Diệp Phàm cũng ở trong Nam Lĩnh cường thế đáp trả:
- Thần Linh Cốc thì là cái thá gì, chỉ là đống cặn bã mà thôi!
Chỉ riêng hai chữ cặn bã này đã khiến cho cả thiên hạ chấn động, mọi người đều hiểu được rằng, đây chính là lời khiêu chiến của Thánh thể Nhân tộc đối với Vương tộc thái cổ.
Nhưng mà, mọi người cũng không hiểu tại sao hắn lại có thể cường thế như vậy, căn bân giống như không có chút sợ hãi nào vậy.
Diệp Phàm tiếp tục nã pháo, nói:
- Chỉ có chết một đứa con cháu thì đã bao bao che khuyết điểm như thế, cũng chi dám ức hiếp hậu bối mà thôi, chờ khi Đại đế của Nhân tộc trở về, các ngươi đều trở thành cặn bã mà thôi!
Cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ nghe được câu này mà phát run, Thánh thể Nhân tộc bị điên sao, lại dám nói như vậy, tuy rằng hắn rất cường đại, nhưng dù sao cũng chưa trưởng thành đến mức độ vô địch thiên hạ, vẫn còn chưa đại thành, hắn dựa vào thứ gì mà nói vậy?
Thần Linh Cốc tức giận, lập tức nói rằng, trừ khi Đại đế Nhân tộc sống lại, nếu không thì không có ai có thể cứu được Diệp Phàm, nếu không tới đó quỳ, thì chúng sẽ chém chết hết những người liên quan tới hắn.
- Khi nào ta trở thành Thánh nhân, nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Thần Linh Cốc, chém tận giết tuyệt, ta thề!
Thánh thể Nhân tộc lại một lần cường thế đáp lại, khiến cho mọi người đều bị kinh sợ tới mức không dám nói gì.
Hắn điên rồi sao, hiện tại mà khiêu chiến thì làm sao có thể tránh thoát một kiếp, vì sao hắn vẫn dám làm như thế? Đây là nghi vấn mà mọi người khắp thiên hạ đều không lý giải được.
- Nhân tộc chúng ta không cần phải sợ, bởi vì chúng ta có một vị Đại đế sắp trở về rồi!
Trong ngày này, Diệp Phàm tung ra một tin tức long trời lở đất.
Tất cả mọi người khắp thiên hạ đều kinh sợ, ngay cả Vương tộc thái cổ Thần Linh Cốc cũng sinh ra nghi ngờ.
Thánh thể đại thành chính xác là rất đáng sợ, trong các lần loạn lạc hắc ám khi xưa thì đã từng bình định cả thiên hạ, xoay chuyển càn khôn, bảo hộ Nhân tộc, nhưng lúc này Diệp Phàm còn kém xa, chưa leo lên tới cảnh giới này.
Vì sao hắn dám giết Tử Thiên Đô, nhục nhã Thần Linh Cốc, hơn nữa là còn tuyên bố phải giết chết Cổ Hoàng huyết mạch là Nguyên Cổ, nhiều lần khiêu chiến Vương tộc thái cổ, điều này rất không phù hợp với lẽ thường.
- Các ngươi cũng biết rồi, ta vượt qua tinh vực mà đi, vì sao mười hai năm sau lại còn có thể trở về, đó là bởi vì Nhân tộc chúng ta có Đại Thánh đang chứng đạo ở Vực ngoại, được xưng Phong Đế, là hắn truyền tống ta trở về!
Một tin tức long trời lở đất này vừa được tung ra, khắp thiên hạ đều trở nên sôi trào, mọi người đều không biết thật giả ra sao, ai nấy đều bàn luận rất sôi nổi.
- Thần Linh Cốc chỉ là cặn bã, nếu muốn đứng trên thiên hạ, các ngươi còn kém xa, dám hoành hành thế gian sao, ngày Phong Đế trở về sẽ là ngày mà các ngươi bị diệt toàn bộ!
Đây chính là câu nói rất kiêu ngạo của Diệp Phàm, khiến cho rất nhiều người đều không biết nói gì.
Dám mắng to Thần Linh Cốc Vương tộc như vậy, khiêu chiến một cách không kiêng nể gì, không khác gì một kẻ điên cuồng cả.
Nhưng mà ngay trong ngày, Diệp Phàm đứng trên không trung của Chu Tước Thành, biểu hiện ra một vài hình ảnh cho mọi người quan sát, dùng chúng để chứng minh cho những lời mà hắn nói, khiến cho ai nấy đều ngây dại.
Lão Phong Tử một minh đon độc chiến đấu với một chiếc thuyền Tổ Vương!
Mỗi một quyền của hắn đều đập nát một Thánh nhân, dễ dàng đánh cho một Thiên Thủ Thần Ma cấp Đại Thánh nổ tung.
Nhân tộc không biết những điều này là thật hay là giả, nhưng đã có người vẽ lại theo các hình ảnh này lại, sau đó truyền khắp Bắc Vực, khiến cho tất cả các tộc của thái cổ đều chấn động mạnh.
- Là bọn hắn, là các cao thủ vô thượng khi xưa, trong đó có ba vị Đại Thánh...!
Mấy năm trước, bọn họ dùng Thái Cổ Hoàng thần thai cảm ứng được khí tức của chiến thuyền đang đi lại trong vũ trụ, nhưng cuối cùng lại mất đi liên hệ, không ngờ rằng bây giờ lại được nhìn thấy chúng qua những bức họa này.
- Nhiều Tổ Vương như vậy, thật sự lại bị một Nhân tộc giết chết hay sao? Mặc dù còn không chứng đạo, nhưng cũng có tu vi của một vị chuẩn Đế rồi!
Các tộc thái cổ đều rung động, ai nấy đều ngây dại.
Bọn họ cũng không biết được trạng thái khi đó những Tổ Vương kia, những người này đã sớm hao hết tinh khí, khó có chiến lực để đánh một trận nữa, chỉ thấy được mỗi một quyền của Lão Phong Tử đều đập nát một thân ảnh của Tổ Vương.
Đây là tràng cảnh rung động tới nhường nào, khiến cho rất nhiều sinh linh thái cổ đều toàn thân phát lạnh.
- Thần Linh Cốc các ngươi chỉ là cặn bã mà thôi!
Lúc này, âm thanh của Diệp Phàm lại vang lên từ trong Nam Lĩnh.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi mắng sướng thật, vậy mà lại thật sự có thể trấn trụ bọn họ sao?
Lý Hắc Thủy cao hứng bừng bừng, có thể mắng to Thần Linh Cốc như vậy, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái.
- Không được, còn xa mới đủ, cần phải có Đại đế chân chính hiển hóa ra thì mới được, ta muốn đi Đông Hoang một chuyến!
Diệp Phàm nói.
Thánh thể Nhân tộc điên rồi sao? Mọi người đều có chút ngẩn người ra, dám mắng to Vương tộc thái cổ, mở miệng chửi Thần Linh Cốc là cặn bã, điều này cần phải có lá gan lớn tới mức nào thì mới dám nói ra một cách lớn lối như vậy được.
Hắn không chút kiêng nể gì, dám khiêu chiến với Vương tộc thái cổ, khiến cho rất nhiều Nhân tộc Giáo chủ đi theo đều cảm thấy sợ hết hồn, e ngại bị Thần Linh Cốc trút cục tức này vào người.
Khi Vương Đằng biết được tất cả những điều này, hắn trở nên có chút sững sờ, năm đó cho dù hắn có cuồng vọng hon nữa thì cũng không dám làm như vậy, hành động to gan lớn mật của Diệp Phàm khiến cho hắn kinh ngạc không nói được gì.
Trên vách núi, Hoa Vân Phi đứng lặng im thật lâu, thủy chung không nói gì, hắn tự nhận rằng mình có khả năng ngạo thị cả thế gian, nhưng cũng không có dũng khí hướng Vương tộc thái cổ phát ra khiêu chiến điên cuồng như thế này được.
Một thác nước thần kỳ như một luồng ngân hà từ trên trời rơi xuống, bắn lên bọt nước trắng xóa, hơi nước lượn lờ, Diêu Quang Thánh tử yên lặng suy nghĩ thật lâu, ánh mắt nhìn về chân trời phía xa.
Trong Bắc Vực Thần Thành, một đạo nhân nhếch nhác, mái tóc rối bù, bay ngược lên, khoác trên người tấm đạo bào cũ kỹ, cầm trong tay một vò rượu, mùi rượu nức mũi, nói:
- Mắng hay lắm, Thần Linh Cốc chỉ là thứ cặn bã mà thôi!
Những người xung quanh đều sợ hãi, cho dù Thần Tàm đạo nhân dám nói như vậy, nhưng bọn họ lại không dám ở trong này lắng nghe, tất cả đều lập tức giải tán.
Bắc Vực, Huyết Hoàng Sơn, vạn kiếp không phai mòn, cao ngất trong tầng mây trên cao.
Toàn thân nó có màu đỏ, giống như là bị hoàng huyết nhuộm qua, từ xưa đến nay nơi này đều là một mật địa không thể đặt chân tới được, ngay cả sinh linh thái cổ cũng đều tỏ vẻ kính sợ đối với nơi này.
Lúc này, trên đinh núi có hai người đang ngồi khoanh chân, một người trong đó giống như một tâng đá vững chắc, tựa như có thể mãi mãi trường tồn, thủy chung chưa từng di chuyển một bước nào, thật lâu sau mới mở mắt ra, nói:
- Ta chi vì đạo mà sống, còn những thứ khác thì đều mặc kệ!
Bên kia, có một người toàn thân được bao phủ trong ngũ sắc thần quang, đây là một nam nhân trẻ tuổi, vô cùng tuấn mỹ, khiến cho tất cả nữ nhân trên khắp thiên hạ cũng phải ghen tị, sau khi nghe được lời này, liền không nói câu nào cả, lập tức đứng dậy bước đi.
Mãi cho tới khi sắp sửa rời khỏi đỉnh núi, hắn mới mở miệng, nói:
- Vậy thì Hoàng Hư Đạo nhà ngươi cứ tiếp tục bế quan đi. Sẽ không lâu nữa đâu, sau khi ta Tiên Tam Trảm Đạo xong, sẽ đi giết Thánh Hoàng tử!
Phía xa, một lão bộc nhân đang đứng chờ, xoay cái lưng còng lại, nghe hắn nói vậy, liền nói:
- Tranh hùng trong cùng giai thì nếu Thiên Hoàng tử không là đệ nhất, vậy thì ai dám xưng là như vậy đây!
Một lão bộc nhân trên Huyết Hoàng Sơn nói:
- Những người chứng đạo cũng không phải cứ dựa vào huyết mạch lực lượng là được!
- Đi giết chết Thánh thể của Nhân tộc đi, hắn nhiều lời quá rồi đấy!
Thiên Hoàng tử được ngũ sắc thần quang bao phủ, khi đi xuống núi liền nói với lão bộc nhân đang đi bên cạnh.
Bên ngoài Cổ Quáng Thái Sơ, Hỏa Kỳ Tử lại tới đây, hắn hợp lại với thiên địa, pháp thân ép vỡ cả hư không, không nhìn thấy rõ được thân thể hắn, chỉ câm thấy được nơi đó dường như có một tấm đại bi bất hủ đang đứng sừng sững trong không gian.
- Ta muốn chứng đạo thì cần phải bắt đầu bằng việc giết chết Thánh thể Nhân tộc, hay là nên bắt đầu thanh tẩy những người có Cổ Hoàng huyết mạch đây...!
Đông Hoang mặc dù là nơi ở của các cổ tộc, nhưng tình huống cũng không kém phần phức tạp, những thứ Diệp Phàm phải đối mặt thì còn muốn khó khăn vất vả hơn nhiều so với tường tượng của hắn.
Từ khi Diệp Phàm lớn tiếng mắng Thần Linh Cốc là cặn bã, truyền ra hình ảnh Lão Phong Tử đang ra sức chém giết Tổ Vương, thì tất cả các tộc đều chấn động, ai ai cũng muốn tìm ra hắn, muốn biết được rốt cuộc thì sự thực là như thế nào.
Nhưng tất cả thế nhân đều không biết, trong lúc thiên hạ này đang bất an, đại loạn sắp sửa phát sinh thì Diệp Phàm đã đi vào trong Đông Hoang.
Nếu mà điều này bị người biết được, nhất định sẽ mắng to rằng hắn là kẻ điên, không biết sống chết như thế nào, đó chính là căn cứ địa của Vương tộc thái cổ, hắn làm như thế này chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả.
Hắn muốn đi làm một chuyện lớn, cũng không để cho những người khác đi cùng, Lý Hắc Thủy, Đông Phương Man và Thần Vương huynh muội cùng nhau đi tới Cơ gia, bình tĩnh chờ tin tức tốt lành của hắn.
Chuyện mà Diệp Phàm sắp sửa đi làm có thể nói là cửu tử nhất sinh, hắn không muốn để cho người khác biết được, lại càng không thể để cho bọn họ đi theọ hắn mạo hiểm, chỉ cần một người hắn như vậy đã là đủ rồi.