Nhan Như Ngọc mặc một bộ y phục màu trắng, thân đứng ở trên đỉnh núi tựa như Quảng Hàn tiên tử, gây cho người ta cảm giác nàng ta có thể cưỡi trăng đi bất cứ lúc nào.
Lúc này trong lòng bàn tay phải của nàng có một vật trong suốt tỏa sáng lấp lánh, tản phát uy thế của vũ khí Cực Đạo, làm cho người người ở chỗ này phải sợ hãi.
Đây là một loại uy áp vô thượng, giống như là thiên đình thượng cổ hạ xuống, làm cho con người không thể nào chống cự, trong lòng chỉ còn nỗi tuyệt vọng bao phủ. Cảnh tượng này cũng giống như một con công trùng nhỏ bé muốn lay động núi lớn, nhưng dù nó có cố gắng thế nào thì vĩnh viễn cũng không thành công.
Hơn nữa, mỗi người ở đây càng lúc càng run sợ, gần như muốn quỳ xuống đất.
"Răng rắc"
Mấy tên Yêu tu không chịu nổi, lực chân đạp xuống đất mạnh đến nỗi làm cho cả vùng núi cũng trở nên nứt nẻ, rồi "phốc" một tiếng, nguyên một đám quỳ bái xuống đất. Những người quỳ xuống đó, không có người nào mà thân thể không run rẩy, đây là nỗi sợ hãi từ trong linh hồn sâu thẳm.
Cùng một thời gian, mấy người như Thanh Y, Đồ Phi, Kim Sí Tiểu Bằng vương cũng cắn răng, cố chống cự lại uy thế vũ khí Cực Đạo muốn làm cho người ta quỳ bái này.
Đây là uy thế của vũ khí Cực Đạo, chính là Thánh binh do Đại Đế Yêu tộc đúc thành. Chỉ riêng cái cảm giác áp bách do nó gây ra thôi đã làm cho người ta không thể nào thừa nhận được, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy!
Thật là một cảm giác khó tả, dường như linh hồn của bản thân đã bị Cửu U trấn trụ, sinh hay tử đều tùy thuộc vào Thánh binh Cực Đạo đang phủ xuống kia!
Uy thế của Đại Đế không thể nào lường được!
- Cùng giai tranh phong, ngươi có dám đánh một trận với Thánh thể Hoang Cổ?
Nhan Như Ngọc hỏi lại một lần nữa.
- Ta là ai? Ta là Thiên Bằng vô địch một đời! Tại sao ta phải nghe theo an bài của người khác, ta muốn giết cứ giết, ta muốn đánh thì đánh. Mặc dù nàng là hậu nhân Đại Đế, nhưng cũng không ngăn ta được!
Kim Sí Tiểu Bằng vương rống to lên một tiếng, rồi sau lưng hiện ra hư ảnh một con đại bàng thành thần thánh. Con chim này giương đôi cánh rộng lớn ra, phá tan uy thế Cực Đạo đang áp chế chân thân, rồi Kim Sí Tiểu Bằng vương hóa thành một luồng sáng màu vàng bay lên trời.
Kim Sí Tiểu Bằng vương huyền phù ở trên trời, mái tóc vàng tung bay theo gió, ánh mắt sắc bén như đao. Thân thể cao lớn của hắn dường như được hoàng kim đúc thành, nhìn từ xa trông như một ma vương bễ nghễ tứ phương.
Những Yêu tộc khác thấy vậy vô cùng khiếp sợ, không ngờ rằng Kim Sí Tiểu Bằng vương có thể phá tan uy thế Cực Đạo để bễ nghễ đứng trên bầu trời. Cái khí thế kinh khủng và siêu nhiên này của hắn làm cho người ta phát rét.
Còn Diệp Phàm ở đằng xa vẫn đứng thẳng, vì nguyên nhân thể chất đặc thù nên hắn không hề có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy. Nhưng hắn vẫn phải nhận lấy uy áp cường đại, hắn có cảm giác dường như thân thể này không còn thuộc về chính mình nữa, rất khó nhúc nhích hay di chuyển.
Tuy hắn không bị khuất phục, nhưng do cảnh giới quá thấp nên không thể đột phá đi ra ngoài như Kim Sí Tiểu Bằng vương, chỉ có thể đứng thẳng ở giữa sân.
- Vũ khí Cực Đạo quả nhiên danh bất hư truyền, thật không ngờ Thánh binh Đại Đế lại kinh khủng như vậy. Nếu như sử dụng nó để đối thủ, liệu cả thiên hạ này có ai đỡ lấy được!
Kim Sí Tiểu Bằng vương nhìn thẳng vào Nhan Như Ngọc, thầm nghĩ.
Ánh sáng trong lòng bàn tay Nhan Như Ngọc đột nhiên biến mất, nàng ta đã thu hồi Thánh binh lại, uy áp cường đại như thủy triều dâng cao kia cũng nhanh chóng tiêu tán.
- Vũ khí Cực Đạo đầy đủ kinh khủng như vậy sao...
Đồ Phi giật mình. Gia gia của hắn có nửa kiện Thánh binh, tuyệt đối không thể so sánh cùng với thanh Thánh binh không bị sứt mẻ chút nào này.
Kim Sí Tiểu Bằng vương vẫn đứng ở trên bầu trời, sắc mặt nghiêm hẳn lại, lời nói càng kiên định hơn:
- Ta phải lấy được nguyên căn vạn vật mẫu khí, ta muốn tế ra Thánh binh thuộc về ta!
- Ngươi không dám đánh với Thánh thể Hoang Cổ đồng giai?
Đồ Phi quát hỏi.
- Giết hắn như chém một cọng cỏ, nhưng tại sao ta phải nghe theo sắp xếp của các ngươi?
Kim Sí Tiểu Bằng vương vẫn đứng yên, hai tay để ở sau lưng, vô cùng tự phụ.
- Đừng có giấu diếm, là do ngươi sợ hãi mà thôi, nên không dám ứng chiến. Ai ai cũng biết Thánh thể đồng giai đáng sợ như thế nào, con chim nhà ngươi đang sợ.
Đồ Phi lên tiếng.
- Thiên Bằng ta làm việc cần gì đến ngươi nói, bây giờ ta sẽ lấy tính mạng của hắn, lấy nguyên căn Huyền Hoàng đi.
Kim Sí Tiểu Bằng vương vô cùng lãnh đạm, nhanh chóng lao xuống dưới đánh Diệp Phàm.
"Keng", "keng", "keng"...
Bàn tay ngọc trắng của Nhan Như Ngọc khẽ vung lên, lập tức có những cánh hoa sắc bén như đao bay múa đầy trời ngăn cản đường đi đến của Kim Sí Tiểu Bằng vương.
"Oong"
Kim Sí Tiểu Bằng vương tung một quyền vàng rực ra, làm cho cả hư không cũng phải lay động. Sau một chiêu này, tất cả cánh hoa đều nứt vỡ rồi tiêu tán trong không trung, lực lượng của Kim Sí Tiểu Bằng vương thật kinh khủng.
- Có ta ở đây, ngươi giết hắn được sao?
Nhan Như Ngọc điềm đạm nói.
- Công chúa điện hạ có vũ khí Cực Đạo, tất nhiên ta không làm gì được nàng. Nhưng người ta muốn giết thì nàng không thể ngăn cản!
Kim Sí Tiểu Bằng vương vẫn kiêu ngạo, đáp lại.
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
- Tự cho mình là cao thủ cái thế thật sao? Nếu như đúng là vậy, ngươi thử đi giết Diêu Quang thánh chủ xem, để chúng ta còn chứng kiến được uy thế của ngươi.
- Tương lai ta sẽ làm được!
Kim Sí Tiểu Bằng vương nhìn lại hắn, sát khí bốc thẳng lên cao.
- Lời như vậy ta cũng nói được, tương lai ta chỉ cần một tay là tát chết ngươi được!
Diệp Phàm cười cười, nói.
- Dường như bây giờ ngươi không phục lắm?
Ánh mắt Kim Sí Tiểu Bằng vương lạnh như băng.
- Ta đang nói sự thật, nếu như cùng một cảnh giới, ta dùng một tay cũng có thể đánh chết ngươi.
Diệp Phàm tiếp tục châm chọc, nói:
- Nói theo cách của ngươi, ta cũng có thể nói rằng trong mắt Diêu Quang thánh chủ ngươi còn không bằng cả con kiến, ngươi chưa có đủ tư cách chắp cánh tung hoành thiên hạ.
- Phế thể Hoang Cổ mà cũng dám ăn nói bậy bạ với ta!
Thần sắc Kim Sí Tiểu Bằng vương đọng lại, lạnh lẽo nói.
- Ta chỉ mới tu hành bốn năm, kém ngươi đến mấy cảnh giới, quả thật không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi tu hành nhiều năm như vậy, đúng là có thể ở trước mặt ta giả làm cao thủ, nhưng mà đừng tự cho rằng mình là vô địch thiên hạ, ngươi không xứng.
Tất cả mọi người cả kinh, Diệp Phàm chỉ tu hành bốn năm mà đã có thành tựu như bây giờ, quả thật rất kinh người. Nếu như hắn sinh ra ở thời đại Hoang Cổ, chắc chắn tiền đồ không thể đo lường được.
- Ngươi nói những lời này không phải là muốn đánh với ta một trận đồng giai sao?
Kim Sí Tiểu Bằng vương cười lạnh, nói:
- Thật ra ta cũng động tâm, giết một Thánh thể Hoang Cổ đồng giai là một việc hay đó, chỉ là ta không muốn bị người khác an bài.
- Còn ta không cảm thấy hay ho gì khi đấu với ngươi cả, ta có thể đoán trước được kết quả, chỉ cần lật tay là đủ áp chế ngươi.
Những lời này làm cho Kim Sí Tiểu Bằng vương thật sự nổi giận, hắn ta liên tục cười lạnh, nói:
- Thật sự ta rất động tâm!
- Tiểu Bằng vương cần gì chấp nhặt với một phế thể, không cần phải như thế.
Một tên Yêu tu đi theo Kim Sí Tiểu Bằng vương mở miệng nói:
- Nếu như hắn không phục, ta có thể áp chế cảnh giới xuống tầng thứ hai bí cảnh Đạo Cung để lấy mạng hắn.
- Ngươi còn chưa có tư cách, một mình ta đủ giết mười người như ngươi.
Diệp Phàm lắc đầu, hắn nói vậy chỉ vì muốn Kim Sí Tiểu Bằng vương xuất thủ.
Tên Yêu tộc này cũng là một trong những cường giả trẻ tuổi, tính tình hơi tự phụ. Hai mắt hắn phát ra ánh sáng lạnh, xoay người nói với Nhan Như Ngọc:
- Mời công chúa điện hạ lấy vũ khí Cực Đạo ra áp chế tu vi của ta, ta muốn đánh với hắn một trận.
Nhan Như Ngọc cũng không cự tuyệt, trực tiếp lấy vũ khí Cực Đạo ra. Thanh vũ khí này lóe lên một cái rồi biến mất, áp chế tu vi của ngươi này xuống tầng thứ hai bí cảnh Đạo Cung.
- Đối phó với ngươi còn chưa cần ta xuất thủ, đóng cửa thả chó là được rồi. Hắc Hoàng, lên cho ta, cắn hắn!
- %$^***@...
Hắc Hoàng giận dữ, gầm thét liên tục, rồi đột nhiên quay đầu cắn Diệp Phàm.
Mọi người thấy vậy liền cười to lên, cảm thấy con chó này rất thú vị.
"Hắc Hoàng, nếu như ngươi không cắn chết hắn cho ta, cả đời này cũng đừng nghĩ tới cổ kinh và miếng ngọc xanh hình rùa kia." - Diệp Phàm truyền âm uy hiếp.
- Phế vật Nhân tộc, ngươi đang làm gì đó?
Tên Yêu tộc này cười lạnh liên tục.
"Xoẹt"
Diệp Phàm lướt nhanh tới trước, tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn đánh ra. Bàn tay to màu đen che khuất cả bầu trời, làm cho mây đen với kinh lôi kéo tới đánh xuống tên Yêu tộc này.
"Phốc"
Hai tay của tên Yêu tu này đưa lên trời, muốn chặn đánh bàn tay to màu đen kia. Nhưng bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp phát ra, hắn bị bàn tay to màu đen đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người đều thất kinh. Người này có tu vi tầng thứ năm bí cảnh Đạo Cuung, mặc dù đã bị áp chế xuống tầng thứ hai, nhưng kinh nghiệm và ý thức chiến đấu vẫn còn đấy. Thật không ngờ mới chỉ chiến đấu một chút mà đã bị Diệp Phàm đánh trọng thương, điều này làm cho mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, âm thầm cảm thán Thánh thể Hoang Cổ quả nhiên là vô địch đồng giai.
"Oong"
Diệp Phàm nhanh chóng vọt tới, bàn tay to màu đen giống như một cổ thụ cao chọc trời che khuất cả phương không gian, lúc đánh xuống làm cho cả hư không cũng phải lay động.
"Ầm"
Lần này, sau khi Hư Không Đại Thủ ấn đánh xuống thì người nọ bị đánh bay ra xa, rồi rơi xuống một đỉnh núi, liên tục phun ra máu.
- Chỉ một người như ngươi mà cũng dám huênh hoang khoác lác, phế thể thì như thế nào? Bây giờ ngươi bại trong tay ta, vậy có khác gì một phế vật?
Diệp Phàm cười lạnh, đáp xuống.
Tên cường giả Yêu tộc này gầm nhẹ một tiếng, lấy mấy mấy viên đan dược ra nuốt vào, xương cốt trên thân thể lập tức phát tiếng vang lách cách, yêu lực mênh mông trong người toát ra làm cho cả đỉnh núi phải run rẩy. Hắn lại vọt tới, gầm lên:
- Ta muốn giết ngươi.
- Hắc Hoàng, cắn hắn!
Miệng Diệp Phàm nói thế, nhưng cũng âm thầm truyền âm uy hiếp Hắc Hoàng. Con chó mực này ngạo khí quá lớn, rất khó hàng phục.
- Con bà nó, tiểu tử ngươi chờ đó!
Hắc Hoàng tức giận không thôi, cái đuôi cụt kia dựng thẳng lên cao rồi chạy tới đánh giết tên cường giả Yêu tộc kia.
- Tiểu Diệp tử, ngươi thả chó cắn người thật sao? Con chó đáng chết này đáng tin như vậy à?
Đồ Phi hỏi.
Mấy người chung quanh càng trố mắt ra nhìn. Kêu một con chó mực còn chưa hóa hình đi đối phó với cường giả Yêu tộc, chẳng lẽ hắn muốn con chó này chết?
"Phốc"
Tên tu sĩ Yêu tộc kia đánh một chưởng lên mình Hắc Hoàng, cứ nghĩ rằng một chưởng này đã đủ cho con chó mực này tan xương nát thịt, nhưng thật không ngờ hắn lại cảm thấy cánh tay của mình suýt nữa bị đánh gảy.
"Ầm"
Hắn chuyển hướng tung quyền đánh tới đầu của Hắc Hoàng, nhưng Hắc Hoàng cũng không muốn mình ở thế bị động, nên đã hóa thành một tia chớp màu đen tránh né đòn tấn công, rồi mở cái miệng to như chậu máu ra nuốt nguyên quả đấm này.
"Răng rắc"
Tiếng xương vỡ vang lên.
- A...
Tên tu sĩ Yêu tộc này kêu thảm một tiếng, cơn đau nhức truyền đến làm cho hắn thiếu chút nữa đã ngất đi.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác gió mát thổi qua tay mình, rồi cổ tay trở nên lạnh lẽo. Đưa mắt nhìn kỹ xuống, hắn mới phát hiện nguyên bàn tay đã không còn nữa, cổ tay trở nên trụi lủi chảy máu đầm đìa. Nguyên một bàn tay đã bị Hắc Hoàng cắn rụng.
- A...
Đau đớn đến mức làm cho hắn không thể chịu được, kêu to lên thảm thiết, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra như suối. Tuy đau đớn, nhưng hắn cũng không quên lui nhanh về sau, tránh bị Hắc Hoàng tấn công tiếp.
"Phụt"
Hắc Hoàng nhổ một bãi nước miếng ra, sẵn tiện phun luôn cánh tay đang ngậm trong miệng, rồi nó chạy nhanh tới một dòng suối ở bên cạnh, liên tục chúi đầu xuống súc miệng, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con bà nó, cả đời này, ta ghét nhất là...ăn thịt hồ ly!
Mọi người:
- ....
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, thật không ngờ một con chó mực nhìn bề ngoài vô hại lại lợi hại như vậy, rõ ràng không phải là thứ hiền lành gì.
Câu nói "chó cắn là chó không sủa" quả nhiên không sai chút nào, con chó này nhìn từ đầu đến chân trông rất vô hại, nhưng khi vào chuyện rồi thì mới hiện rõ là con chó hung ác tàn nhẫn.
- Cầu cho ngươi bị dại đến tám đời đi!
Hắc Hoàng liên tục nguyền rủa.
Nghe thấy câu này, mọi người ở chỗ này không biết nói gì nữa, nhưng ai ai cũng có ý nghĩ muốn đánh cho con chó này một trận nên thân.
- Còn nữa, ta rất thích ăn thịt chim nướng đó, nhất là mấy con chim nhỏ.
Hắc Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn Kim Sí Tiểu Bằng vương rồi liếm liếm miệng.
- Ngươi ăn nói cũng lớn quá đấy!
Đồ Phi nói.
"Phốc"
Kim Sí Tiểu Bằng vương đáp xuống núi, lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Ta không nhịn được nữa rồi, Thánh thể Hoang Cổ ngươi đã làm ta động tâm!
Bỗng nhiên hắn xoay người lại, nói với Nhan Như Ngọc:
- Ta không muốn nghe người khác an bài, đây chính là ý chí của ta. Mời công chúa điện hạ thu hồi vũ khí Cực Đạo lại, ta sẽ tự phong ấn lực lượng.
- Ngươi chắc chắc muốn đánh với Thánh thể Hoang Cổ một trận đồng giai thật sao?
Đồ Phi hỏi.
- Những người có thể trở thành Đại Đế đều là thiên tài kinh thế, ta muốn đi theo con đường này, ta muốn chứng minh ta có thể dùng lực áp chế Thánh thể Hoang Cổ!
Kim Sí Tiểu Bằng vương trầm giọng nói.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cười to, hắn cảm thấy máu huyết trong người sôi lên, hận không thể tung quyền ngay lập tức được.