Diệp Phàm nói nhỏ, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhãn nhìn khắp nơi, nhưng cũng không tìm ra thứ gì.
- Chúng ta hô tên Lâm Giai lên có được không?
Bàng Bác nói.
- Không cần hô, nếu dự cảm của ta trở thành sự thật, Lâm Giai có còn sống hay không cũng rất khó nói!
Diệp Phàm trầm giọng nói, sau đó hắn để cho Hắc Hoàng bày ra một góc sát trận, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chém giết một phen.
- Nếu đã đến đây, mặc kệ có phải đầm rồng hang hổ hay không, chúng ta cũng muốn vào tìm hiểu rõ ràng!
Hầu tử nói.
Diệp Phàm gật đầu, đã chạy tới nơi này rồi, không có khả năng tay không trở về. Hắn cùng với hầu tử chia nhau ra hành động, đi vòng quanh Vũ Hóa Tiên Cốc, muốn quan sát tất cả cho rõ. Nhưng mà, bọn họ lại cảm thấy kinh hãi, nơi này đúng là một tiểu thế giới, tự thành một vùng trời đất, chỉ có tại cửa vào thung lũng kia là có thể đi vào mà thôi.
- Chân thân không thể đi vào, nguyên thần cũng không thể vào trong, nếu không vạn nhất mà ngã xuống thì sẽ phiền toái lớn, để cho một luồng hóa thân đi thăm dò đi!
Lệ Thiên nói.
- Thân ngoại hóa thân mà bị hao tổn thì bản thân cũng bị tổn hại rất lớn, không nên tùy tiện dùng thử!
Cơ Tử Nguyệt ngăn Diệp Phàm.
- Không sao, ta có một bí thuật có thể đi vào trong cốc, cũng không sợ bị tổn thương!
Hầu tử nói, từ trên người nhổ xuống bốn sợi lông màu vàng chói mắt, từ mi tâm bắn ra bốn luồng ánh sáng nhạt, chìm sâu vào trong chúng. Những sợi lông này biến thành lớn, bốn con Đấu Chiến Thánh Viên xuất hiện, giống hầu tử như đúc, cái miệng ngoác ra, nhe răng với mọi người.
- Thực sự có loại kỳ thuật ảo diệu thế này sao?
Bàng Bác rất kích động, xoa xoa tay bước lên, lôi kéo cánh tay hầu tử, tỏ vẻ rất muốn học thứ này.
- Đây là thuật một hóa ngàn vạn!
Hầu tử giảng giải, Diệp Phàm và Bàng Bác chăm chú lắng nghe, bọn họ đối với loại thuật kỳ lạ này đã sớm cực kỳ thèm muốn rồi, không ngờ hôm nay lại học được.
- Con bà nó, ta lại không nhiều lông như vậy!
Bàng Bác rất thống khổ, sau khi học được, liên tục phải nhổ ra mấy sợi tóc gáy, đau tới mức nhe răng nhếch miệng.
Diệp Phàm nhổ xuống bốn sợi lông, một người tí hơn màu vàng từ trong Tiên Thai bước ra khỏi mi tâm, thổi ra một ngụm sáng vàng, trong nháy mắt hóa thành bốn người giống hắn.
- Ban đầu học thì rất dễ dàng, hóa ra vài cái cũng không khó, nhưng nếu muốn từ một hóa ra ngàn vạn thì thật sự là quá khó khăn, hơn nữa cũng không thể trông cậy vào chiến lực của chúng được.
Hầu tử nói.
Những sợi lông này mà bị phá huỷ thì cũng không làm bị thương tới bản thể, tất nhiên năng lực cũng không phải là quá mạnh rồi, nhưng hầu tử lại nói đây là một loại cấm thuật đáng sợ. Khi Đấu Chiến Thánh Hoàng thi ừiển, một hóa thành ngàn vạn, mỗi một thân thể đều có sức chiến đấu không gì sánh nổi, có thể trong nháy mắt giết chết tất cả sinh linh trong thiên hạ, tiêu diệt toàn bộ viên Cổ Tinh này.
Bốn hóa thân của Diệp Phàm tiến vào trong sơn cốc nhập cốc, từ các phương hướng khác nhau tiến lên, bản thể của hắn thì vung tay chỉ về phía trước. Vào lúc này, chân thân của hắn dường như đã đi vào trong sơn cốc, chia làm bốn bộ phận, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Hắn chủ yếu chú ý về con đường chính giữa từ chân núi đi vào trong sơn cốc, các cây cổ thụ lay động, linh khí ngập trời, đủ loại dược thảo lâu năm tràn ngập, dọc theo con đường đá nhỏ đi vào, như là đi tới một vùng đất tràn ngập hương thơm nơi thế ngoại.
Tiến lên thêm vài dặm, phía trước có một ngôi nhà tranh, vừa hài hòa vừa yên tĩnh, dòng suối tràn ngập linh khí róc rách chảy, dòng nước xanh mát chảy bên dưới cây cầu nhỏ, cảnh vật rất nên thơ hữu tình.
Hắn bước đi nhanh hơn, đi về phía ngôi nhà tranh này, nhưng đúng lúc này, mi tâm hắn trở nên tê rần, trước mắt tối sầm, từ đó mất đi ừi giác, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bên ngoài sơn cốc, bản thể của Diệp Phàm chấn động, hắn mở mắt, nói:
- Rất khủng bố, hóa thân kia của ta tuy rằng không có bao nhiêu chiến lực, nhưng lại có linh tính rất mạnh, nhưng mà cũng không cảm giác được, ngay tại khi bước vào một khu vực yên bình thì đột nhiên ngã xuống.
Mọi người đều chấn động, nếu chân thân của Diệp Phàm đi vào, lúc này chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều, ngay cả bị tiêu diệt mà cũng không thể phát hiện ra, đủ để chứng minh sự đáng sợ của nơi đây.
Đại hắc cẩu bày ra một góc Vô Thủy sát trận, bảo hộ mấy người ở trong đó, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.
Diệp Phàm nhắm mắt, từng luồng tin tức được hóa thân thứ hai truyền đến, bị hắn cảm giác được, hóa thân này đi tới trước rừng trúc ngọc.
Mỗi một gốc cây trúc đều như được dương chi bạch ngọc mài thành, ôn nhuận trắng bóng, mỗi một đốt đều trong suốt, phiến lá lóe ra ánh sáng trắng, khu rừng này cũng không phải là rất lớn, nhưng linh khí lại rất nồng đậm.
Đây hiển nhiên là dị chủng bảo trúc, giống như các gốc kỳ lan thụ kia, đối người tu đạo có chỗ tốt rất lớn, từ trên thân trúc có một cỗ tinh khí màu trắng ngà tràn ra, khiến người ta toàn thân thư thái.
Trong rừng trúc có một cái đài bằng đá, còn có mấy cái thạch đôn lớn bằng thân người, thần sắc của hóa thân Diệp Phàm lúc này đã cứng lại, bởi vì trên cái đài bàng đá đó có một bộ đồ, nếu không nhớ lầm, đây chính là bộ đồ của Lâm Giai, bên trên còn có một vài lá trúc rụng xuống, đều đã khô héo, hiển nhiên đã rất lâu cũng không có người nào động vào.
Phốc...!
Hắn cảm giác thiên linh cái bị đập vào, một luồng máu bắn ra, chảy xuống, che tầm mắt của hắn, tất cả ánh sáng đều biến mất, màn đen vô cùng vô tận bao phủ hắn.
- Đây chính là cảm giác khi tử vong hay sao?
Bên ngoài sơn cốc, bản thể của Diệp Phàm mở mắt, hóa thân thứ hai đã không hiểu sao mà chết, ngay cả bộ dáng của địch nhân ra sao cũng không nhìn thấy, quả thực đáng sợ tới cực điểm.
Mỗi người đều cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, đây là một tồn tại cường đại tới mức nào, linh giác của Diệp Phàm cực kỳ nhanh nhạy, nhưng lại bị giết chết ngay tại chỗ, ngay cả bóng dáng cũng không thể nhìn thấy.
Sau đó, thân thể Diệp Phàm lại chấn động, nói:
- Hóa thân thứ ba cũng chết rồi!
Cuối cùng, hắn đột nhiên chấn động, trong đôi mắt bắn ra hai luồng sáng sắc bén, bắn ra tận mấy chục trượng, một hóa thân cuối cùng cũng đã chết, nhưng trước khi lâm chung thì đã thấy được một ma ảnh màu đen, đối phương dùng tay chộp lấy đầu hắn, sau đó bóp nát.
- Dùng bốn lần chết để trả giá, cuối cùng mới nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, làm gì phải là Vũ Hóa Tiên Cốc, rõ ràng đây là một ma cốc đoạt mệnh!
Lệ Thiên nói. Trong sơn cốc có nguy cơ lớn bằng trời, nếu đám người Diệp Phàm mà tùy tiện đi vào, thì hơn phân nửa đều đã bị giết chết ngay lập tức, khó có thể giữ được mạng sống.
- Khó trách con Thiểm Điện Hoàng Điểu kia, thân là Vương giả, nhưng cũng khó thoát khỏi cái chết!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói, lấy tay sờ quả trứng màu vàng kia, trên bề mặt quả trứng có từng luồng đạo văn đang dao động.
- Diệp tử, ngươi có chắc đó là chữ viết mà Lâm Giai lưu lại không?
Bàng Bác hỏi, đâu đâu phải là ước hẹn của cố nhân, rõ ràng là một bẫy rập tuyệt sát được bày sẵn.
Hơn nữa bố cục này rất tự nhiên, nhiều năm trước đã nhắn lại, để lộ ra vài manh mối, khiến người ta phải chủ động tìm đến, chỉ cần vào trong sơn cốc thì chắc chắn sẽ phải chết.
Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Đã nhiều năm như vậy trôi qua, trong bóng tối có một con quỷ luôn luôn chú ý nhất cử nhất động của ta, nhiều năm trước đã bày ra cái bẫy này, để cho ta tới chịu chết, không cái nào là không phải cố ý dựng nên, chữ viết không chút sơ hở nào, không biết phía trước còn có bao nhiêu sát khí bẫy rập đang chờ ta đi chui vào nữa đây!
- Sợ cái rắm gì, hắn cường thế, nhưng có thể mạnh hơn Thánh nhân sao? Bổn hoàng chỉ dùng một góc Vô Thủy sát trận để mở đường, dùng một góc bàn cờ của Hư Không Đại đế lập truyền tống trận, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn, ta không tin hắn có thể làm gì được chúng ta!
Hắc Hoàng ngạo nghễ nói, quyết định tiến vào Vũ Hóa Tiên Cốc một lần, nhìn một cái xem rốt cuộc là thần thánh phương nào đang bày trò.
Bọn họ đợi ở bên ngoài sơn cốc rất lâu, cũng không thấy có tồn tại khủng bố nào đi ra, đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành chuẩn bị vào trong sơn cốc.
Thần Nữ Lô được Yến Nhất Tịch cầm sẵn trong tay, lúc nào cũng sẵn sàng tế ra, tiêu diệt cường địch. Mà trên đỉnh đầu Diệp Phàm thì có tám mươi mốt cây tiểu kỳ đen nhánh dài một tấc, đang lơ lửng, quỷ dị khó lường.
Đại hắc cẩu đầu đầy mồ hôi, hao hết tâm huyết, uống đi không ít Thần Tuyền mới khắc một trận văn thâm ảo trên một khối ngọc bích, nói:
- Đây là sát trận của Đại đế cổ, phỏng chừng chỉ có thể tồn tại trong khối ngọc bích này được nửa ngày, chúng ta cần phải nhanh lên!
Đi vào trong cốc được vài dặm, cũng không có nguy hiểm gì phát sinh, cho đến khi đi vào chỗ sâu nhất, nhìn thấy ngôi nhà tranh kia thì vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy rất tường hòa và bình yên, dòng linh tuyền chảy róc rách, câu cầu đá nhỏ trắng nõn, kiểu gì cũng thấy giống thế ngoại Tiên Cảnh.
Đột nhiên, khối ngọc bích trên lưng Hắc Hoàng kia phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, nở rộ ra ngàn vạn luồng sáng thần thánh, sát khí bay thẳng lên trời cao, quét ngang ra ngoài.
Phốc...!
Ở trên đỉnh đầu bọn họ, một luồng máu nổ tung, bắn ra bốn phía, giống như một sinh vật nào đó bị giết chết, hóa thành một mảnh mưa máu, có các sợi lông màu đỏ rơi xuống đất.
- Tồn tại thật cường đại, không ai trong chúng ta cảm giác được, vừa rồi suýt nữa nó đã lao tới gần, đập nát đầu chúng ta rồi!
- Vương giả, hơn nữa còn là Vương giả đại thành!
Tất cả bọn họ đều biến sắc, đây là địa phương nào, tại sao lại có loại sinh linh khủng bố này?
- Không đúng, nó không có khí tức sinh mệnh, nếu không thì không có khả năng không bị chúng ta cảm ứng được, nhưng tại sao lại có mưa máu rơi xuống?
Bọn họ tựa lưng vào nhau, đứng cùng một chỗ, cảnh giác nhìn về bốn phía, nếu không có có một góc Vô Thủy sát trận, hậu quả đã không thể đoán trước được.
Vượt qua cây cầu đá nhỏ, Bàng Bác đạp một cước, đánh sập ngôi nhà tranh này, trong nháy mắt nơi đây đã trở thành âm phong giận dữ rít gào, màn sương mù màu đen ngập trời, vẻ tường hòa của sơn cốc cũng biến mất, tiếng quỷ kêu chói tai, các loại thần tắc và đạo quang bay lượn, hoàn toàn chiếm lĩnh nơi này.
Ầm...!
Ngọc bích được Hắc Hoàng khắc lên bỗng có ngàn vạn luồng sáng phát ra, hóa thành một bông hoa sen bằng pháp tắc, biến ra thành một vùng “đạo hải”, giết chóc bốn phía, tiên huyết bắn ra, các khúc xương dính máu bắn tung tóe, khắp nơi đều là bóng người, đâu đâu cũng có các tồn tại vô cùng đáng sợ.
- Sao lại có thể thế này, chúng ta đi tới địa phương nào vậy, sao lại có một đám người như vậy, bọn họ là ai, sao lại cường đại như vậy được?
Lệ Thiên kêu to.
Nếu không có Vô Thủy sát trận, tất cả bọn họ đều đã xong đời, cho dù là hầu tử đã ừảm đạo thì cũng không trụ được, các luồng âm phong giận dữ rít gào, cát bay đá chạy, có hơn ừăm bóng người đang chuyển động bên trong làn mưa máu kia.
Phốc...!
Một góc sát trận của Vô Thủy Đại đế chuyển động, biến nơi này trở thành một trường chém giết, một ma ảnh hùng vĩ trong âm phong màu đen bị giết chết, một cánh tay dính máu văng ra, rơi dưới chân bọn họ.
- Rốt cuộc là chuyện gì, những người này đều rất cường đại, tại sao lại có thể ở cùng một chỗ được, rất không phù hợp với lẽ thường!
Bàng Bác kêu to.
Ầm...!
Bầu trời trở nên đen kịt lại, một tòa kiến trúc to lớn, khí thế bàng bạc khiếp người, che phủ cả bầu trời, đột ngột xuất hiện, vô số thân ảnh từ giữa không trung rơi xuống, vây giết bọn hắn.
Đông...!
Vô Thủy sát trận có một không hai, mặc dù chỉ còn là một góc không ừọn vẹn, không đủ một phần mười so với nguỵên bản, nhưng hiệu quả thì lại vô cùng tuyệt vời, thống ừị trời đất, chuyên dùng để chém giết.
Từ trên ngọc bích bắn ra một luồng thần quang lên trên trời, đánh tan một góc của tòa kiến trúc kia, rơi xuống bên cạnh bọn họ, bốc lên những đám bụi mờ mịt.
- Cái gì?
Hắc Hoàng cả kinh kêu lên, nhìn rơi một góc kiến trúc to lớn rơi xuống mặt đất, thất thanh nói:
- Rất giống với Nam Thiên Môn đã từng thấy bên trong Thần Khư!
Trên bề mặt góc kiến trúc này có vài chữ cổ, được dùng cổ Thần văn khắc thành, những năm gần đây hầu tử đã hoàn toàn nắm giữ được, không giống như trước kia nữa, bắt đầu thì thầm đọc: Nam... Thiên... Môn...!
- Chúng ta... đi tới nơi nào vậy, chẳng lẽ Vũ Hóa Tiên Cốc và Thiên Đình cổ trong truyền thuyết có quan hệ với nhau sao? Trời ạ...! Rốt cuộc chúng ta gặp phải một đám địch nhân như thế nào vậy, chẳng lẽ phải khai chiến với thiên binh thiên Tướng hay sao?