- Rốt cuộc vẫn tự chém, hiện giờ chỉ có tu vi Đạo Cung đỉnh phong, vốn có thể ngạo nghễ một đời trẻ tuổi, đáng tiếc quá...
- Các Thánh tử có thể thở ra một hơi, bây giờ không cần bọn họ ra mặt, sai sư đệ của mình ra là có thể đè ép Thánh thể.
- cuối cùng không thể nghịch thiên, tuyệt đại Thần Vương cũng không thể tiếp tục chặn đường cho hắn, xem ra nguyền rủa Thánh thể vĩnh viễn không thể chân chính đánh vỡ được.
Vương thần y nói không ai không tin, nếu nói tới y thuật thì không ai ở địa vực trung bộ Đông Hoang này có thể vượt qua ngài ấy, điều này trở thành căn cứ vững chắc nhất.
Gần như tất cả mọi người đều tin, bởi vì không thể nghi ngờ, đường đường một thế hệ thần y còn là một vị đại năng, chẳng lẽ còn nói dối hay sao?
- Triệu Phát cũng thật là không hay ho, muốn chiếm đoạt binh khí của Diệp Phàm, lại quên hắn là Thánh thể, tuy rằng tự chém tu vi, nhưng thân thể vẫn chưa đổi mà.
- Kẻ kia miệng nam mô bụng dao găm, xứng đáng bị như thế, ai bảo hắn đui mù muốn cướp bóc Pháp bảo của người ta.
Rất nhiều người đều đang thảo luận chuyện này, rất ít có người đồng tình với Triệu Phát, đồng thời ôm thái độ hoài nghi đối với Thánh tử Tử Phủ không chiến rút lui, cho rằng hắn cẩn thận quá mức.
- Có chuyện lớn sắp xảy ra, Thánh tử Âm Dương sắp vào U Nguyệt Thành, nghe nói đã theo tinh trì tới đây.
Ngày hôm sau tin tức truyền ra dẫn đến một hồi oanh động, đông đảo tu sĩ đều nhón chân ngóng đợi, rốt cuộc đại giáo vô thượng Trung Châu đã đến.
Một nhân vật cấp Thánh tử mang theo Âm Dương Kiếm muốn chém đầu Thánh thể, tuyệt đối sẽ là một trận mưa gió, khẳng định sẽ có sóng gió bao la.
- Rốt cuộc có nhân vật cấp Thánh tử ra tay, lần này Diệp Phàm nguy rồi, hắn đã không còn uy thế nửa tháng trước, bất cứ một Thánh tử nào cũng có thể trấn áp hắn.
- Âm Dương Kiếm chính là bí bảo tông phái, có thể xé trời rạch đất, xẻ núi cắt biển, uy lực vô cùng, ngay cả Thánh thể còn bình thường thì cũng chưa chắc có thể cản được.
Tất cả tu sĩ U Nguyệt Thành đều bàn luận, chờ đợi trận đại chiến xảy ra, nhưng có người truyền đến tin tức, đoàn người Diệp Phàm đã rời khỏi cổ thành.
- Thánh thể đi rồi, rốt cục cũng e ngại rồi, tu vi của hắn không bằng trước kia, quả thật chỉ có thể tránh né.
- Đáng tiếc, thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ ẩn thân, trừ khi tuyệt đại Thần Vương lên tiếng, bằng không sẽ không có ai cứu được hắn.
Tất cả mọi người đều biết Âm Dương Giáo thế mạnh, có thể nói chuyện với bất hủ hoàng triều Trung Châu, tuyệt đối không dưới các Thánh địa Đông Hoang, Thánh nữ của bọn họ bị chém ở Đông Hoang, không thể nào bỏ qua được.
Đoàn người Diệp Phàm quả thật rời khỏi U Nguyệt Thành, trên đường không nhanh không chậm nhắm tới hướng bắc, chuẩn bị đi đến Thánh Nhai Bắc Vực.
- Ta nói tiểu Diệp tử, không phải ngươi muốn diệt người Âm Dương Giáo hay sao, vì sao không đợi bọn chúng tới?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- người không phạm ta ta không phạm người, chúng ta cũng nên khiêm nhường, không nên kiêu ngạo như bọn họ.
Diệp Phàm cười nói.
- Đào sẵn hố cho người ta nhảy vào, còn làm ra dáng như thế, ngươi đúng là âm hiểm mà.
Lý Hắc Thủy khinh bi nói.
- Không thế nói vậy, quả thật là ta muốn yên phận một chút, không muốn gặp phiền phức, mấu chốt là nhìn bọn họ có muốn giết ta hay không.
Diệp Phàm mỉm cười.
- Thần Triều Sát Thủ viễn cổ - Nhân Thế Gian, sao còn chưa có người tới?
Đại hắc cẩu lẩm bẩm, nó ước gì tất cả thế lực lớn đều nhảy ra, sau đó bị Lão
Phong Tử tát một cái chết hết.
Diệp Phàm thoáng liếc qua Lão Phong Tử sau lưng, trong lòng nhảy dựng, nghĩ tới một loại khả năng, vị "thần linh" này vẫn im lặng không lên tiếng, vào lúc mấu chốt có ra tay hay không?
nghĩ vậy, trong lòng hắn vẫn luôn bồn chồn, thẳng đến giờ vẫn nghĩ tới chiến lực của Lão Phong Tử, vào lúc sống chết mà vị "thần nhân" này vẫn im lặng, lúc đó có khóc cũng không kịp.
- Tiền bối, trên đường chúng ta đi Thánh Nhai tìm kiếm bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí, có thể sẽ gặp phải không ít phiền phức, vào lúc mấu chốt mời ngài ra tay giúp chúng ta.
Lão Phong Tử oai hùng cao lớn, tóc đen phủ vai, che phủ cả khuôn mặt cổ đồng, chi mơ hồ thấy được con mắt trống rỗng, rất trầm lặng không tỏ vẻ gì.
- Thần nhân, đến lúc đó ngài cần phải ra tay đó nha.
Đại hắc cẩu cũng giật một cái, nghĩ tới vấn đề mấu chốt, cả người liền không được tự nhiên.
- Bá bá, ngài bảo hộ chúng ta đi mà, có được không?
Bé con kéo ống quần của lão Phong Tử, ngước mặt nhỏ trắng mịn mong chờ nhìn hắn, hô giúp Diệp Phàm.
lão Phong Tử không nói gì, chỉ là liếc nàng một cái, vẫn đứng như cây gỗ, tựa như tất cả trên thế gian đều không liên quan tới hắn.
- Hắn lại bỏ chạy, đúng là làm người ta thất vọng, Thánh thể không hơn gì thế này, chỉ là một tên nhu nhược không có gan mà thôi.
Ở U Nguyệt Thành, Thánh tử Âm Dương cười lạnh.
Người xung quanh đều hoảng sợ, cảm nhận được khí cơ đại đạo, hai loại đạo lực trắng đen lượn lờ quanh người hắn, sôi trào như hỗn độn khi khai thiên.
Thánh tử Âm Dương dáng cao gầy, mặt như ngọc, đầu đội nón tử kim, tóc đen phủ vai, sau lưng đeo một thanh thánh kiếm hai màu trắng đen, sâu không lường được như vực sâu đáy biển.
- Bọn họ đi thẳng hướng bắc, hiện giờ đuổi theo còn kịp.
Có người e ngại thiên hạ không loạn, âm thầm truyền âm nhắc nhở.
- Hắn không thoát khỏi bàn tay của ta, lần này ta tới Đông Hoang là vì chém đầu của hắn, Âm Dương Thánh Kiếm không uống máu không trở về!
Thánh tử Âm Dương lạnh giọng nói, chắp tay sau lưng nhìn về phương bắc xa xôi.
Tiếp đó, hắn bay lên trời, cả người như hóa thành một bức Âm Dương Đồ, dấu ấn giữa không trung như chớp giật, nháy mắt đi về phía chân trời phương bắc.
- Thánh tử Âm Dương thật là khủng bố, thân hợp với đạo, tốc độ hiếm thấy trên đời.
- Không hổ là Thánh tử đại giáo vô thượng Trung Châu, xem ra chỉ có Thánh tử Đông Hoang ta không dưới bọn họ.
Rất nhiều người trong lòng nghiêm túc, mỗi người đều cảm giác được nội tình đáng sợ của Trung Châu, môn nhân đã như thế, nhân vật cấp giáo chủ thì sao.
- Đuổi theo, chúng ta cũng đi xem thử.
- Đúng vậy, chuyện lớn như thế làm sao bỏ qua được.
Đông đảo tu sĩ U Nguyệt Thành đều đuổi theo, muốn xem xảy ra một trận đại chiến kinh thiên, rất nhiều người đều cảm thấy Thánh thể dữ nhiều lành ít.
Rốt cuộc, bọn họ đuổi theo đoàn người Diệp Phàm cách đó năm ngàn dặm, nơi này cách thành trì không xa, nhưng vẫn là một vùng hoang vu.
- Diệp Phàm, nộp mạng lên đây!
Thánh tử Âm Dương thét dài, hóa thành Âm Dương Đồ cắt đứt con đường phía trước, hư không sụp đổ.
Xoạt!
Hào quang chợt lóe, hắn xuất hiện đi ra chặn ở đằng trước, hai tay chắp sau lưng ngang nhiên đứng giữa hư không, tràn ngập sát khí nhìn xuống mấy người Diệp Phàm.
- Thánh tử Âm Dương rất mạnh, bản thân hợp nhất với đạo, bằng trạng thái đó đuổi theo tới đây, Thánh tử thông thường cũng không làm được.
Lý Hắc Thủy kinh hãi.
- ngươi tới lấy mạng ta?
Diệp Phàm đứng giữa đồng hoang, ngửa đầu nhìn trời cao, giọng nói rất bình thản.
Thánh tử Âm Dương cười lạnh khinh miệt nói:
- Vốn định dùng thánh kiếm chém đầu ngươi, nhưng ngươi đã trở thành phế vật...
- Nếu không phải tới giết ta, xin mời rời đi.
Diệp Phàm đánh gãy lời hắn nói.
- Nếu còn dùng thánh kiếm giáo ta chém ngươi, đúng là sợ máu của ngươi làm bẩn nó, kiếm này không chém kẻ vô danh tiểu tốt dưới Tứ Cực Bí Cảnh.
Thánh tử Âm Dương cười lạnh không thôi, nhìn xuống Diệp Phàm, lạnh giọng nói:
- Ta trực tiếp bóp chết ngươi là được.
- Gâu...
Đại hắc cẩu không muốn nghe giọng điệu này nhất, gào lên:
- Nhân sủng ngươi ngông cuồng cái gì, bổn hoảng diệt ngươi chỉ một lát mà thôi.
Lúc này người U Nguyệt Thành lục tục chạy tới, nghe được lời con chó này nói thiếu chút chóng mặt.
Thánh tử Âm Dương là tuyệt đỉnh cao thủ một đời trẻ tuổi, thân phận hiển hách, ở Trung Châu được đông đảo người vây quanh như trăng sáng, ngồi ngang hàng với người thừa kế thần triều bất diệt.
Nhưng mà lúc này một con chó lớn lại kêu gào muốn thu hắn làm nhân sủng, đúng là làm cho người ta không chịu nổi.
- Làm sao mà con chó này còn sống, má nó, ở Bắc Vực đã nghe nói tới nó, danh tiếng còn to hơn cả Thánh thể.
- Đúng thế, truyền thuyết chó dữ Bắc Vực chính là chi nó.
- Con chó không biết sống chết, lát nữa lột da ngươi!
Thánh tử Âm Dương sắc mặt âm trầm, ánh mắt bức người như lưỡi đao.
- Tiểu Diệp tử đã đưa Thánh nữ các ngươi lên đường. ngươi thân là Thánh tử, chẳng lẽ cũng muốn đoàn tụ với ả ta?
Miệng lưỡi của Lý Hắc Thủy cũng không tha người.
- Thứ ngu xuẩn vô tri, chết tới nơi còn kêu gào, không biết sống chết!
Không một tiếng động, ở bên cạnh Thánh tử Âm Dương xuất hiện hai lão già, tràn ngập vẻ khinh miệt liếc đoàn người Diệp Phàm.
- lão bất tử, các ngươi nói ai đó?
Đại hắc cẩu nhe răng.
- Hỏng rồi, đó là hai người cấp Đại trưởng lão, thực lực đều đạt tới Hóa Long bắt trọng thiên.
Lý Hắc Thủy nhỏ giọng nói, cũng phải hít một hơi lạnh.
- Tiểu bối vô tri, ngươi có thấy quá muộn không, hôm nay các ngươi đừng mong sống sót, lấy máu của các ngươi trải đường cho chúng ta.
Ánh mắt hai lão già sắc bén, tóc bạc xõa tung như hai con sư tử, nhìn thẳng vào con mồi yếu đuối, cười lạnh lộ ra răng nanh trắng nhờn.
Cường si à Hóa Long bắt trọng thiên, Diệp Phàm tuyệt đối không thể chống lại, chênh lệch cảnh giới quá lớn.
- Không phải các nửa bước đại năng, thậm chí đại năng chân chính các ngươi đều đến rồi sao, tại sao không thấy bóng đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Tiểu nghiệt súc vô tri, đối phó ngươi cũng đáng để những Thái thượng trưỡng lão đức cao vọng trọng ra tay?
Một lão già cười lạnh khinh miệt.
Mấy vị Thái thượng trưởng lão Âm Dương Giáo không còn nhiều thọ Nguyên quả thật đi đến địa vực trung bộ Đông Hoang, tuy nhiên không lộ diện ở hiện trường, cảm thấy giết mấy người là làm nhục thân phận của bọn họ.
-Bá bá...
Bé con sợ hãi, mím đôi môi nhỏ, ngẩng đầu bắt lấy ống quần Lão Phong Tử nhẹ nhàng lay động.
- Tất cả đều là vì tiểu nha đầu kia dựng lên, bằng không Thánh nữ đã không chết, không được buông tha nó, bắt nó về làm Âm nô!
Một lão già khác sắc mặt lạnh băng.
Thánh tử Âm Dương bước tới trước, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, nói:
- Trước tiên chém Thánh thể, lát nữa xử lý bọn chúng.
- Muốn giết ta, không biết ngươi có bản lĩnh đó hay không.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Nếu ngươi đã nửa phế, ta dùng một bàn tay là đủ bóp chết ngươi rồi.
Thánh tử Âm Dương vươn tay trái, tối đen nhưu mực nói:
- nghiền ngươi thành thịt nát.
Diệp Phàm từng bước một đi lên bầu trời, khiến cho cả mảnh thiên địa đều rung động, khí huyết màu vàng nghịch thiên xông lên như vạn đạo Chân Long lao ra.
Mái tóc đen xõa tung hỗn độn, ánh mắt chói sáng như sao trời, toàn thân tinh khí sôi trào như một vị Thánh linh bất hủ, tựa như từng bước đi ra từ đại địa viễn cổ, khiến cho người ta không nhịn được rét run.
- Phế thể, chết đi!
Thánh tử Âm Dương mắt lóe lên, tay trái đen như mực, như một mảnh mây đen đè xuống.
Ầm!
Cả bầu trời đều tối sầm, khí cơ khủng bố làm cho nhiều người muốn mềm nhũn té xuống, tựa như ma vương cái thế xuất hiện, thiên địa sụp đổ.
Ầm!
cũng lúc đó, Diệp Phàm cũng ra tay, tay trái như mực ngọc diễn hóa thành điểm cực âm trên Thái Cực thần đồ...