Cả thế gian đều tịch mịch!
Đêm khuya, Diệp Phàm nhìn lên tinh không, suốt một đêm cũng không nhích động một lần, trên đời này anh kiệt cuối cùng điêu linh hết, rốt cuộc không tìm được một người cùng thế hệ.
Hắn khẽ thở dài, trong ráng chiều đứng dậy, từ đó rời đi Thiên Đình, rất nhiều năm cũng không hề trở về.
Thiên Đình cường đại, khắp các nơi vũ trụ, ngay cả đại thế kết thúc, anh kiệt trong môn điêu linh, vẫn như cũ là đại giáo đệ nhất vũ trụ, không môn phái nào có thể sánh bằng.
Diệp Phàm hóa thành một phàm nhân, một mình đi lại trong hồng trần, từ chỗ này đến chỗ khác, một lần đi chính là rất nhiều năm, nhưng ngay cả ở trong biển người vẫn luôn có một loại cảm giác cô độc.
Không có thân bằng, ngay cả địch nhân đều chết hết, đây là một loại yên tĩnh đáng sợ.
Hắn là Thiên Đế, khí huyết như biến, cường đại tới cực hạn, năm tháng thủy chung khó có thể lưu lại dấu vết trên người, nhưng hắn lại cô đơn như vậy, cô độc lữ hành, vĩnh viễn không muốn dừng lại.
Vạn vật hồng trần, đời người trăm dạng, hắn một đường đi tới, đi khắp thiên hạ, trong lòng vẫn y như trước thủy chung rất trầm mặc.
Một vạn hai ngàn tuổi, Diệp Phàm mọc ra một sợi tóc bạc đầu tiên, quay đầu nhìn lại, dù đang ở trong biển người mờ mịt, nhưng hắn lại cảm thấy thế giới này càng thêm yên tĩnh.
Tuy rằng đứng ở trong đám đông, nhưng hắn lại không cảm nhận được hơi hám hồng trần trên thế gian này, ngược lại dường như nghe được tiếng kêu gọi của thế giới kia, đó dường như một thanh âm của thời đại, không hợp nhau với kiếp này của hắn.
Vô địch trên trời dưới đất lại như thế nào?
Ở trên hồng trần này, hắn không biết một người nào! Người nhiều như vậy rồi lại xa như vậy, mặc dù đi tới tận cuối thế giới, đều là một loại cô độc vĩnh hàng làm bạn.
Hỏa Tang Tinh, truyền ra tâm tình bất an, mọi người bản tộc đều bối rối một trận, bởi vì Kim Ô Đại đế lúc này huyết khí khô kiệt, tin tức truyền khắp nhân gian.
Diệp Phàm ngẩng đầu, bước ra một bước, đi tới viên đại tinh này, liệt hỏa nhảy lên, từng mảng cây Hỏa Tang, ở phía trên có một mảnh Thiên Cung to lớn lơ lửng, ánh lửa bừng bừng.
Thiên Đế đến đây thăm Kim Ô Đại đế, khiến cường giả bản tộc cũng có cường giả các tộc đều vô cùng kinh hãi, rồi sau đó lại có chút sợ hãi, e ngại trước khí thế uy nghiêm và vô địch của hắn.
Diệp Phàm chưa từng quá thân cận với Kim Ô Đại đế, nhưng hiện giờ lại vô cùng hy vọng hắn có thể sống lâu thêm một ít.
Tới đại thế điêu linh này, Ngay cả cừu địch đều có vẻ rất thân cận, có thể nhìn thấy một người cùng thời đại thật sự rất không dễ dàng.
- Thiên Đế! Ta thật sự già rồi, ngươi còn trẻ tuổi như vậy, thật sự là khiến người ta kính sợ mà!
Lão Kim Ô cảm thán nói.
Diệp Phàm không nói gì, cứ như vậy nhìn hắn.
- Ôi! Sinh mệnh không còn nhiều, ta mới cảm nhận được còn sống thật tốt! Thiên Đế ngươi phải quý trọng nha!
Lão Kim Ô đầu đầy tóc vàng phần lớn đều có sợi trắng, ngồi trên bảo ghế hỏa tinh, nói:
- Ta rốt cục hiểu được: Hoàng thái cổ vì sao lựa chọn hóa thành vùng cấm, ngay cả ta đều có xúc động!
- Nếu ngươi làm như thế, ta sẽ trước tiên bình định ngươi!
Diệp Phàm nói.
Kim Ô Đại đế cười khổ, nói:
- Cùng một đời với ngươi ta có thể làm như vậy sao? Tuy nhiên ta cảm thấy ngươi phải có chuẩn bị, mặc dù không hóa thành vùng cấm cũng nên thừa dịp huyết khí sung túc phong ấn bản thân, hoặc là nghĩ biện pháp làm giảm chậm tiêu hao sinh, cơ!
- Ngươi thực hy vọng ta tự phong thì phải?
Ánh mắt Diệp Phàm sắc bén như điện, như là có thể xuyên thấu bản tâm một vị Đại đế.
Kim Ô Đại đế lập tức xấu hổ, không nói gì nữa.
Diệp Phàm theo dõi hắn nhìn thời gian rất lâu, hai nghìn năm qua lần đầu tiên lộ ra ý cười, nói:
- Ta xem ngươi còn có thể sống thêm hơn hai ngàn năm!
- Thiên Đế! Ngươi quá đề cao ta, ta cảm nhận được trong vòng năm trăm năm ta sẽ tọa hóa!
Kim Ô Đại đế thở dài.
- Phải không? Năm trăm năm sau ta đến thăm ngươi, nếu ngươi còn sống, ta giúp ngươi giải thoát!
Diệp Phàm cười mỉm chỉ nói.
- Quên đi! Sống chết có số, nếu như có thể sống thêm một đoạn thời gian, cùng đời với Thiên Đế cũng là một loại vinh hạnh!
Lão Kim Ô nói.
Diệp Phàm nhìn thấy sau khi lão Kim Ô nói ra mấy câu này, giảm bớt vài phần cô đơn, hắn thở phào một hơi, đã xong lữ hành cô độc và tu luyện ở trong hồng trần.
- Năm tháng a!
Diệp Phàm nhìn sợi tóc bạc đầu tiên tung bay, liền vận chuyển huyền công, huyết khí bản thân ù ù vang động, thiên địa này đều run rẩy, chín tầng trời mười tầng đất đều nghe được tiếng sấm sét!
Cơ thể hắn phát sáng, toàn thân trong suốt, cuối cùng một sợi tóc bạc kia lại từ bạc trắng chuyển thành Đến nhánh, sự cường đại cùng với thọ nguyên dư thừa của hắn tuyệt đối vang dội cổ kim.
- Cần phải trở về rồi!
Diệp Phàm bước ra một bước, vật đổi sao dời, trong nháy mắt xuất hiện ở trước Thiên Đình, ở bên ngoài ba tòa Thần Miếu như trước bốc hơi khí tường hòa, tín ngưỡng lực mãnh liệt, cường thịnh không suy.
Duy nhất khác nhau với quá khứ chính là, ba tòa điện thờ to lớn đổi lại dùng Thần nguyên xây thành, ở dưới tình huống phong ấn không hấp thu tín ngưỡng lực mất đi tinh khí, đây là Diệp Phàm năm đó dựng nên.
Trong ba tòa Cổ Miếu, mỗi nơi có một thân ảnh ngồi xếp bằng, họ là ba vị Thần do Thiên Đế sắc phong, có hai vị đã có huyết khí lượn lờ, cùng với tiếng sấm.
Thế nhưng, Diệp Phàm cũng thở dài, phong ở trong Thần Nguyên tụ hợp chân linh, nhiều năm như vậy mới có một chút thành quả, đúng thật là quá khó khăn.
Ngày sau hiệu quả sẽ càng mông manh, dĩ nhiên thay đổi một đại thế, sự tích của ba vị anh kiệt cuối cùng sẽ chậm rãi mờ nhạt đi, không hiện ở nhân gian, khi đó tín ngưỡng cũng sẽ không còn phồn thịnh.
Với chuyện này, chỉ có tái lập ba giáo, có lẽ mới có thể bảo đảm Thần Miếu bất hủ.
Diệp Phàm không một tiếng động trở lại khu đỉnh viện Bất Tử Sơn trong Thiên Đình, hắn đã nhiều năm không về, nhưng người của Thiên Đình một thế hệ này đều biết, hắn nhất định còn sống, đơn giản vì hắn là Thiên Đế.
Mấy chục năm sau, một tràng tiếng khóc làm Diệp Phàm bừng tỉnh từ trong bế quan trình tự sâu, hắn rất nhanh biến mất khỏi Bất Tử Sơn, đi tới trong Bàn Đào Viên.
Ở dưới cây cổ thụ kia, có một cô bé đang giụi đôi mắt to, nhỏ giọng khóc nức nở, mới từ trong ngủ say tỉnh lại.
Cô bé đáng yêu giống một búp bê gốm sứ, trên mặt đầy giọt nước mắt trong suốt, đúng là cô bé, mấy ngàn năm nay không biết vì sao, cô bé cực kỳ thích ngủ, có khi ngủ một lần chính là một hai ngàn năm, diệp Phàm từng tìm tòi nghiên cứu, phát hiện Độc Nhân Đại đế ở dưới vực sâu cấm địa Thái cổ dường như đang phát sinh lột xác kỳ dị nào đó, nên ảnh hưởng tới cô bé.
- Đại ca ca! Bé có một giấc mộng, mơ thấy các ca ca tỷ tỷ khác đều không tìm thấy, chỉ còn lại có hai người chúng ta, khi đó bé cảm thấy thật cô đon, thật thương tẦm!
Diệp Phàm than nhẹ trong lòng, mộng rất chân thật, cả thế gian đều tịch mịch, thật sự chỉ còn lại có hai người bọn họ, hắn cưng chiều sờ sờ đầu cô bé, nói:
- Không cần nghĩ nhiều!
Cô bé trong đôi mắt to còn nước mắt, sợ hãi, nắm lấy góc áo Diệp Phàm, nói:
- Đại ca ca! Bé rất sợ hãi, sợ có một ngày ca ca cũng rời bé ra đi!
Diệp Phàm ngẩn ra, nói:
- Sẽ không đâu!
- Ừm! Đại ca ca phải nhớ đó, không được rời bỏ bé!
Cô bé thực ngoan, lau sạch nước mắt, nhìn hắn thật đáng thương.
Diệp Phàm gật đầu, cam đoan với bé.
Cô bé chỉ tỉnh mấy tháng mà thôi, luôn giống như một cái đuôi nhỏ, một tấc cũng không rời xa Diệp Phàm, sợ hắn biến mất, tràn ngập ý lại.
Trong thời gian này, Diệp Phàm mang theo cô bé du lịch chung quanh, khiến cô bé rất vui vẻ và hạnh phúc, hắn vừa buồn bã vừa chua xót và cảm động, thế gian này cuối cùng có một người có thể cùng nhau sống sót, cùng đời với hắn.
Mấy tháng sau, cô bé lại rơi vào trong ngủ say, Diệp Phàm nhìn lại xem, cảm thấy được lần này cô bé sẽ ngủ rất lâu.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên sườn núi Bất Tử Sơn, tế luyện ra một ít binh khí, còn có trận kỳ các thứ cắm rải khắp các nơi Thiên Đình, lập tức dẫn tới thiên binh thiên tướng kinh ngạc, rồi sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô như tiếng sấm.
- Thiên Đế!
Ngày nay, Thiên Binh lệnh bia, Thiên Tướng lệnh bia của Đế Tôn đều tìm được, trở thành bí bảo của Thiên Đình, ngoài ra, Diệp Phàm cũng tự mình luyện hóa một ít pháp khí, bất kỳ một kiện nào đều đủ để chấn thế!
Mặc dù rất nhiều người từng khai sáng Thiên Đình đã mất đi, Thiên Đình cũng có thể kế thừa huy hoàng tiếp tục rất nhiều năm.
Trên thực tể, chỉ cần Thiên Đế còn sống, cho dù là Thiên Đình chỉ còn lại có vài tàn binh, cũng có thể xưng là huy hoàng và cường thịnh cực hạn, vô địch thế gian.
Diệp Phàm lại đi xa, hắn đang dùng đại pháp lực thôi diễn, muốn tìm kiếm một người, mặc dù hắn không tin kiếp sau, nhưng lời thề năm đó luôn như ở bên tai, hắn từng đáp ứng phải tìm ra nàng.
“Kiếp sau, tin thì có, không tin thì không, năm tháng từ từ trôi qua, thế gian cuối cùng sẽ xuất hiện hai đóa hoa giống nhau, trăm ngàn năm ngoái đầu nhìn lại, một đóa hoa điêu linh, một đóa hoa nở rộ.”
Nhưng, đã rất nhiều năm, hắn vẫn không tìm ra, đã trôi qua hơn một vạn năm, nàng như trước không thể tìm thấy.
- Ta có một loại dự cảm, sẽ tìm thấy một người như vậy, chẳng lẽ thời gian còn chưa đến sao?
Diệp Phàm ngày nay là Thiên Đế, bản năng trực giác đáng sợ nhất.
Hắn đạp khắp tinh không, lại đi vào cổ lộ tinh không, mấy ngàn năm qua lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn gặp được một người, từng cùng một thế hệ.
- Quản Thừa!
Cửa thành nơi đó, có một lão nhân, rất già nua, thân thể lòm khòm, vô cùng suy yếu.
- Ra mắt Thiên Đế!
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, hơn một vạn hai ngàn năm trôi qua, tuấn kiệt thiên kiêu cùng thời đại đều chết đi, người này rồi lại còn sống.
- Ta thân có bệnh kín, thời điểm hơn sáu ngàn tuổi hẳn nên chết đi, không biết vì sao, sống ra đời thứ hai!
Quản Thừa ho khan, ngày nay lại đã tới lúc tuổi già.
Cảnh giới của hắn thủy chung không có tăng lên, nhưng lại sống lâu dài hơn so với người khác, thời gian không còn nhiều, hắn lại đi tới nơi này, về lại chốn cũ muốn lại đi tiếp một lần cổ lộ.
Diệp Phàm nắm lấy tay hắn, tra xét rõ ràng, nhẹ nhàng thở dài, đích xác đúng theo như lời hắn nói như vậy, hắn sống ra đời thứ hai, nhưng lần này thật sự sắp tới chung điểm.
Trong Thiên Đình cũng có một người sống ra đời thứ hai: tiểu tàm từng đi theo Thần Tàm Công chúa kia sau khi liên tục cửu biến, mở ra tiếp một đời, cường đại hơn xa so với Quản Thừa, cùng với tiểu Thánh Viên và đứa nhỏ cùng nhau bị Diệp Phàm phong ấn.
Bạch Y Thần Vương, Kim Ô Đại đế, tiểu tàm, Quản Thừa... không chỉ một người, đều sống ra đời thứ hai, điều này gây xúc động rất lớn với Diệp Phàm.
Mấy trăm năm sau, Quản Thừa mất đi, chết già trong tinh không.
Khi Diệp Phàm tới hơn một vạn bốn ngàn tuổi, liền đi tới Hỏa Tang Tinh, lần này không cần Kim Ô tộc loan bố tin tức ra phía ngoài, mọi người đều biết, Yêu đế sắp tọa hóa, bởi vì hắn đã không khống chế được đại đạo, để lan tràn cuồn cuộn mãnh liệt chấn nhiếp nhân giới.
- Ngươi đã đến rồi!
Kim Ô Đại đế thực bình thản.
- Đưa ngươi đoạn đường cuối cùng!
Diệp Phàm nói.
- Ôi!
Lão Kim Ô thở dài một tiếng! Thành đạo chung một đời với Diệp Phàm là nỗi bi ai lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.
- Ngươi có cái gì muốn nói không? Diệp Phàm hỏi hắn có di ngôn gì không.
- Ngươi thật muốn nghe?
Kim Ô Đại đế uy nghiêm cả đời, cũng bị áp lực cả đời, lúc này mang theo một loại tự giễu hỏi ngược lại.
- Muốn nghe! Diệp Phàm nói.
- Vậy được rồi!
Kim Ô Đại đế gật đầu, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng rực, có chút áp bức người ta, như là thay đổi một người khác, rồi nói:
- Cút đi con bà ngươi Thiên Đế! Rốt cục sẽ không còn gặp lại ngươi nữa rồi!
Diệp Phàm sững sờ, đây là di ngôn cuối cùng của hắn?
Kim Ô Đại đế chết thực nhanh chóng, lời nói vừa dứt liền từ đó chết đi, đã kết thúc một đời, lưu lại Diệp Phàm một mặt ngạc nhiên, thật lâu sau mới sờ sờ cằm.
Vũ trụ chấn động lớn, một vị Đại đế đã chết, chín tầng trời mười tầng đất đều rung chuyển!
Năm tháng từ từ trôi qua, Diệp Phàm tới một vạn tám ngàn tuổi, rốt cục đi vào tuổi già, một đời sống lâu như vậy, xưa nay hiếm thấy.
Sợi tóc trên đầu hắn đã trắng, nhưng huyết khí còn lợi hại không tính suy yếu, vẫn như trước kinh người, tuy nhiên một ngày này đã xảy ra một sự kiện kỳ dị, cơ thể hắn mọc ra một lớp lông màu vàng.
- Bất tường?
Diệp Phàm cất tiếng cười to, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh liệt, nhìn về phía tinh không xa xa.
Hào quang chợt lóe sáng, toàn bộ bộ lông màu vàng bên ngoài thân hắn bị thiêu đốt sạch sẽ, biến mất.
Lại qua một ngàn năm, Diệp Phàm đã tới một vạn chín ngàn tuổi, không có biến cố gì phát sinh, bởi vì không tiến hành tự chém, cũng không có vận dụng bất cứ thủ đoạn trường sinh gì, rốt cục hắn đã đến lúc già cả.
Thế nhưng, tâm chí hắn không hề biến đổi, phải khám phá trường sinh.
Cực tĩnh sẽ tự động! Bắt đầu một năm này hắn lại bắt đầu lữ hành, một lần đi này chính là hơn một ngàn năm, bước chân hắn đạp khắp tinh không, hắn đã hơn hai vạn tuổi.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, một ngày này hắn phát hiện đã đi tới Bắc Đẩu, dựng thân ở ngoài Linh Khư Động Thiên, đứng ở giữa một đống đổ nát.
Đứng yên thật lâu sau, Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại, thân là Thiên Đế, cả thế gian đều tịch mịch, đây là gần một vạn năm qua lần đầu tiên hắn sinh, ra một loại cảm giác kỳ dị.
Ngay khoảnh khắc xoay người, hắn nhìn thấy một bóng dáng đang đi xa, thân thể khô gầy ở trong đêm tối thực mơ hồ, có điểm quỷ dị.
Có thể làm cho hắn thân là Thiên Đế sinh ra cảm giác như vậy, có thể nghĩ mà biết khủng bố tới cỡ nào!
- Dừng bước!
Diệp Phàm quát, bóng dáng này một vạn mấy ngàn năm trước hắn đã từng thoáng nhìn thấy.
- Khụ...
Bóng dáng xa xa kia truyền đến tiếng ho khan già nua mà dữ dội, dường như trái tim đều sắp phun ra.