Từ Nguyên giật mình rồi mừng rỡ như điên, cười nói oang oang:
- Gia gia giết bọn chúng đi!
- Từ Thiên Hùng...
Đồ Phi hoảng hốt kêu to rồi lùi bịch bịch bịch lại phía sau và đi ra ngoài.
Vẻ mặt Từ Thiên Hùng không chút thay đổi, bản thân ở nơi khác, đây chỉ là một tia thần niệm của hắn nhưng lại hệt như hòa hợp vào đại đạo:
- Có chịu buông tha tôn nhi của ta hay không?
Diệp Phàm trên đỉnh đầu có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, trong tay có Đả Thần Tiên :
- Ta không muốn kết thù với tôn nhi của ngài nhưng hắn lại không chịu buông tha ta. Ngài cũng nghe rồi đấy, hắn muốn ngài giết chúng ta, với tính tình như vậy thì ngày sau ắt có ngày hắn sẽ lại hãm hại ta.
- Ngươi thật sự phải giết tôn nhi của ta sao?
Lão già hói mà vẻ mặt vẫn hững hờ như cũ, tỏa ra uy nghiêm và áp lực để cho người ta phải chịu đựng khí tức kinh khủng.
“Vù vù!”
Diệp Phàm đột nhiên xuất thủ, hắn không hề e ngại cho dù phải đối mặt với đại năng Từ Thiên Hùng đã vượt qua Thanh Giao Vương.
“Ôôôóô...”
Đả Thần Tiên vẫy vùng mà ra. Luồng thần niệm này của Từ Thiên Hùng thường ngày đều ngủ say như chết, chỉ khi nào Từ Nguyên gặp phải nguy hiểm khó giữ được tính mạng thì mới phải thức dậy.
Mặc dù hắn có pháp lực ngập trời nhưng dù sao cũng chỉ là một tia thần niệm, nào có biết gì về diệu dụng của Đả Thần Tiên, hồn nhiên niết ấn về phía trước và đè xuống.
“Ầm!”
Đả Thần Tiên và hắn đập thẳng vào nhau, lực phản chấn cực kỳ mãnh liệt từ cú va đập trực tiếp khiến cổ tháp màu vàng bị đánh bay ra ngoài.
Đồ Phi vội dùng Thôn Thiên Quán để bảo vệ thân thể, bị năng lượng cuồn cuộn như sóng biển đánh bay xa xa như một chiếc lá úa vàng bị bứt khỏi cành cây và cuốn đi trong gió.
- Đây là bí bảo gì?
Thân thể của đệ tam đại cường đạo Từ Thiên Hùng rạn nứt nhưng vẫn kịp cất lên một thanh âm như vậy.
Diệp Phàm không đáp, tiếp tục vung Đả Thần Tiên đánh hắn nát bẩy rồi hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ.
“Ầm!” Sau đó hắn lại đánh ra phát thứ ba, ánh sáng đang rực rỡ liền tắt ngấm, trở thành một dải tro bụi và hoàn toàn biến mất ở giữa trời.
Đồ Phi khiếp sợ, không ngờ Diệp Phàm lại có can đảm như vậy.
- Ngươi ra tay với thần niệm của Từ Thiên Hùng sao?!
- Ra tay trước thì chiến được lợi thế, ta thấy hắn nóng lòng bảo vệ tôn nhi, sợ hắn thi triển ra bí pháp gì đó.
Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra cổ tháp như lo sợ bên trong có cái gì đó cổ quái, nói :
- Với lại, nếu đã đắc tội với nhất mạch bọn chúng thì phải làm cho sạch một chút, giết chết toàn bộ để cho hắn không tra tìm được gì cả.
Từ Nguyên hoàn toàn nguội lạnh trong lòng, hắn không biết trong cổ tháp lại có thần niệm của gia gia, bất ngờ gặp lại, cứ tưởng sẽ thoát hiểm, không nghĩ tới lại gặp phải kết quả này.
- Đừng, đừng giết ta...
Đồ Phi thở dài:
- Từ Thiên Hùng thực sự kinh khủng, đây chỉ là một tia thần niệm của hắn mà thôi, nếu là chân thân của hắn thì chỉ mới nghĩ đến thôi, ta cũng đã sợ hãi rồi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra cổ tháp màu vàng, Diệp Phàm liền vất nó cho Đồ Phi nói :
- Cái cổ tháp màu vàng này không tồi đâu, ngươi giữ lại mà dùng.
Đầu Đồ Phi lắc lắc như cái trống, nói:
- Ai dám dùng cái đồ chơi này chứ? Từ Thiên Hùng mà biết thì ắt sẽ bị đuổi giết khắp thiên hạ.
Diệp Phàm cười há há, nói:
- Giữ lại cho hắc cẩu đi, ta đoán nó mà nhìn thấy sẽ tự mình giành giật đấy.
Đồ Phi cau mày, hắn cảm thấy giết Từ Nguyên thì vô cùng phiền toái:
- Ngươi thực sự phải giết hắn hả?
Diệp Phàm đáp:
- Ta còn có lựa chọn nào nữa sao, chẳng lẽ lại thả hắn ra. Ngươi cũng biết đấy, cứ với tính tình thế này thì khẳng định là hắn sẽ gây ra phong ba khôn cùng để hại chúng ta.
Từ Nguyên gào to, tới lúc này thì hắn đã sợ hãi lắm rồi, tính mạng của hắn đã phụ thuộc vào một ý niệm của đối phương.
- Đừng giết ta, thả ta đi mà, ta thề ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi!
Đồ Phi ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hay là trấn áp hắn trước đi, giữ lại tính mạng. Ta sợ Từ Thiên Hùng sớm muộn gì cũng biết chuyện này, đến lúc ấy thì chỉ còn một biện pháp vãn hồi là khai chiến với hắn, mà chuyện này thì ngay cả các đại Thánh chủ cũng phải e ngại.
Diệp Phàm gật gật đầu, tiếc là hắn không có đồ vật phong ấn thích hợp:
- Cũng được.
Hắn không thể mở Ly Hỏa Thần Lô, tùy tiện mở ở nơi không phải là hỗn độn lực tràng thì chắc chắn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử và Diêu Hi sẽ lợi dụng để trốn ra. Mà sử dụng cổ tháp màu vàng thì hắn không thể yên tâm được, dù sao nó cũng là vũ khí của đối phương.
Đồ Phi vứt Từ Nguyên vào trong Thôn Thiên Quán:
- Hay là để ta trấn áp hắn đi.
Đúng lúc ấy, Đại hắc cẩu chạy tới và nhìn thấy một màn này, đôi mắt trừng to như chuông đồng, suýt nữa thì rơi xuống:
- Đó là... gâu!
Nó hóa thành một lằn chớp màu đen, hung tợn đánh tới Đồ Phi.
Đồ Phi gầm lên, hắn nhìn thấy Đại hắc cẩu lao đến liều mạng với mình thì vừa sợ vừa giận.
Diệp Phàm vội vàng ngăn lại, dùng Đả Thần Tiên giữ Hắc Hoàng rồi nói:
- Ngươi bị làm sao vậy, điên hả?
Đại hắc cẩu thở hồng hộc, hai mắt giận dữ trợn trừng, nói:
- Ngươi lấy đâu ra cái Ma Quán này?
Đồ Phi khẽ quát:
- Con cẩu chết bầm này tham lam thật, đây là phỏng chế phẩm, không phải chính phẩm, có gì tốt mà phải tranh giành?
Tâm tình đại hắc cẩu xao động, thân thể to lớn khẽ run rẩy:
- Đương nhiên ta biết là phỏng chế phẩm, không phải chính phẩm, nhưng ngươi phỏng chế như thế nào?
Đồ Phi nghiên đầu nhìn nó và nói:
- Không phải ngươi vừa đội mồ sống lại đấy chứ, ai ở Bắc Vực chả biết gia gia của ta có Thượng cổ Thôn Thiên Quán không hoàn chỉnh, dĩ nhiên là ta phỏng chế theo nó.
Đại hắc cẩu tru lên từng tiếng bi thương, tiếng tru chứa biết bao tức giận, biết bao đau thương, hùng hùng hổ hổ mà nói:
- Con bà nó ! Dó là bảo bối của ta, sao lại bị lão bất tử, gia gia của ngươi trộm đi được?
- Con chó chết bầm, ngươi nói thế là có ý gì?
Đồ Phi nói giọng không vui:
- Nói lung tung cái gì thế, gia gia ta có Thượng cổ Thôn Thiên Quán từ mấy trăm năm trước, ngươi sủa càn à!
- Ngao ó... Gâu!
Đại hắc cẩu lại tru lên như sói tru, như chó kêu, tâm tình cực kỳ kích động, không ngừng chạy ở trên mười mấy ngọn núi mà vẫn không thể bình tĩnh lại.
- Xong rồi, con hắc cẩu này bị kích động rồi.
Diệp Phàm biết Đại hắc cẩu mãi mãi không quên được bảo bối của độc nhân lưu lại. Nhất định là Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ. Hắn kể sơ sơ tính huống cho Đồ Phi nghe để sau này đỡ gây kích động tâm tình cho Đại hắc cẩu.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Đại hắc cẩu mới dần dần bình tĩnh trở lại và hung tợn hỏi:
- Gia gia ngươi kiếm được bằng cách nào?
Đồ Phi liền nói theo sự thật:
- Nhặt được.
- Cái gì, nhặt được?!
Đại hắc cẩu gần như phát điên, nói:
- Năm đó vì đào nó mà ta đi sống về chết, bị độc nhân vây trong đạo tràng rất nhiều năm. Tự dưng gia gia ngươi lại nhặt được, muốn ta tức chết sao!
- Chuyện này cả Bắc Vực đều biết, gia gia của ta đúng là rất may mắn, người nhặt được một cái bình trên một dòng sông cổ đã cạn nước, không ngờ lại là Thôn Thiên Ma Quán uy chấn hoang cổ.
- Gâu, gâu, gâu...
Đại hắc cẩu thật sự chịu không nổi, lại bắt đầu chạy như điên quanh đỉnh núi và sủa sủa không ngừng.
Hắc Hoàng không chịu nổi loại kích động này, nó đi sống về chết mà ngay cả Ma Quán cũng không được nhìn thấy, kết quả lại có người dễ dàng nhặt được.
Đại hắc cẩu không cam lòng lại hỏi:
- Gia gia ngươi nhặt ở nơi nào?
- Lần trước các ngươi đi tìm ta không phải đã đại náo một hồi ở dãy núi Vân Đoạn sao. Năm đó, gia gia ta đã nhặt được ở một dòng sông gần dãy núi đó.
Đại hắc cẩu thực sự muốn ói máu, không chỉ đau lòng mà tim gan cũng bị tổn thương, cả người đều bị tổn thương, ngửa mặt lên trời rồi hung tợn thét gào:
- Thực sự là không có thiên lý mà, vì sao năm đó bổn hoàng lại không tìm thấy Thôn Thiên Ma Quán chấn nhiếp thiên hạ, ta đã tìm nó rất nhiều mà.
Có một bản ghi chép, vị Đại đế thời thái cổ kia khi sắp tới ngày gần đất xa trời đã dùng nguyên thần dẫn lửa, dùng huyết nhục cái thế làm đất, dùng vô tận thần tài trong truyền thuyết, thiêu đốt thân thể mình luyện thành Đào Quán, lưu lại cho hậu nhân của mình một kiện vũ khí Cực Đạo.
Cũng có người nói, vị Đại đế này tu Bất Diệt Thiên Công, sau khi thân thể già chết đi liền hóa thành thần thai, phá rồi lại lập, đem thân thể chết già chế luyện kiện Vũ khí Cực Đạo Thôn Thiên Ma Quán.
- Cho dù thân thể đã chết già thì cũng là chân thân của hắn. Đấy là một độc nhân đấy, tự dùng thân thể mình đế tế luyện!
Đại hắc cẩu cảm thán, thánh vật như Hoàng Huyết Xích Kim và Vạn Vật Mẫu Khí quý báu biết bao nhiêu. Ngay cả Đại đế cũng chưa chắc có thể nắm được, bằng không ai lại dùng thân thể của chính mình để luyện thành Thánh binh Cực Đạo chứ, đại hắc cẩu nói:
- Ý ngươi là cái lão bất tử gia gia của ngươi đã nhặt được Ma Quán từ mấy trăm năm trước mà không có nắp hả?
Đồ Phi nổi giận mắng:
- Con chó chết nói cái gì thế?
Đại hắc cẩu khẩn trương hỏi:
- Được, coi như bổn hoàng nói sai, cái nắp Ma Quán vẫn chưa xuất thế hả?
Đồ Phi đáp:
- Chưa, hiện giờ trên đời chỉ có một Ma Quán, không nhìn thấy nắp đậy, gia gia ta cũng từng đi tìm kiếm nhiều nơi nhưng vẫn chưa đạt được kết quả gì.
- Cái nắp Ma Quán mới là bộ phận tinh hoa bậc nhất. Truyền thuyết kể rằng, nó được luyện chế từ đầu lâu của Đại đế, có nguyên thần lạc ấn của hắn, tất cả “Ma tự” đều ghi lại trên Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ, nó là căn nguyên kinh khủng nhất còn tồn tại.
Đại hắc cẩu rốt cuộc không còn tuyệt vọng nữa, hắn thề phải giành được cái nắp Ma Quán, sau đó hung tợn nhìn thẳng vào Đồ Phi và nói:
- Bảo gia gia ngươi cẩn thận vào, sau này bổn hoàng sẽ đi tìm hắn!
Đồ Phi mắng:
- Con bà nó. . .
Cuối cùng, sau khi đại hắc cẩu hoàn toàn bình tĩnh trở lại thì rốt cuộc cũng chú ý tới cổ tháp màu vàng ở cách đó không xa, thiệt là giống với dự đoán của Diệp Phàm.
Nó lập tức chộp vào trong tay, đè móng vuốt lên và nói:
- Cái tháp vàng này làm chỗ ngồi cũng không xứng, nhưng bổn hoàng miễn cưỡng vẫn có thể dùng nó một đoạn thời gian.
Diệp Phàm nói rõ:
- Nó là bảo bối của đệ tam đại cường đạo Từ Thiên Hùng đấy, chúng ta vừa trấn áp con cháu của hắn, ngươi dám dùng sao?
Đại hắc cẩu chẳng thèm để ý:
- Từ Thiên Hùng là thằng nào? Chưa từng nghe qua.
Đồ Phi nói:
- Hắn bài danh trên Thanh Giao Vương đấy, ngươi nên nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.
- Con bà nó...
Đại hắc cẩu nguyền rủa nhưng vẫn không chịu buông ra, nói:
- Bổn hoàng cứ cầm trước rồi nói sau!
Nó thà thu lầm chứ không bỏ sót, phàm là thứ tốt thì phải giành giật.
Bọn Diệp Phàm cũng không dừng lại lâu ở An Châu mà đi tới Côn Châu theo lời Từ Nguyên, bắt đầu điên cuồng cướp Nguyên.
Dã tâm của Từ Nguyên không nhỏ, âm thầm xây dựng thế lực, ngay cả gia gia và huynh trưởng của hắn cũng không biết gì về việc hắn sắp đặt cục diện cho tương lai. Tiếc rằng lại gặp phải hai người một chó này, tất cả cố gắng của hắn đều hóa thành hư ảo.
Nửa tháng trôi qua, Diệp Phàm cướp sạch của cải của toàn bộ thổ phỉ Côn Châu, thu được hai vạn tám ngàn cân Nguyên, nhiều hơn không ít so với suy đoán.
Côn Châu là vùng đất mỹ lệ, rừng cây xanh ngát che phủ khắp núi khắp đồi, bao gồm tùng xanh, tiên phong, trúc tím, hàn đằng các loại.
Mặc dù đang là cuối thu nhưng thiên nhiên trên vùng đất lại tràn trề sức sống, tiên phong lay động, cành lá trong suốt như cây ngọc, cây phỉ thúy, lấp lánh ánh sáng màu xanh nhạt, mênh mông vô bờ.
Tuyết trắng vương lại trên cây kết thành từng chùm trên những đóa hoa thuần khiết, gió nhẹ ùa tới, bông tuyết rụng rơi, chùm hoa ngát hương, thấm vào long người.
Phía trước là linh tuyền, từng dòng từng dòng chảy róc rách qua rừng tiên phong.
- A, phía trước có người, là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần!
Đồ Phi suýt nữa thì tru lên như sói, nói:
- Không ngờ lại có tuyệt thế giai nhân động lòng người như thế, ngươi có nhận ra không, nàng có khí chất rất thanh tịnh. Tợ như thủy tinh chi tâm, phảng phất như tiên nữ chốn băng sơn.
Có thể lọt vào pháp nhãn của Đồ Phi, khiến hắn thán phục như vậy thì thiếu nữ ấy ắt phải có nét bất phàm. Mục tiêu cả đời của hắn là lấy Thánh nữ về làm vợ nên tầm nhìn cao lắm.
Ánh sáng màu xanh nhàn nhạt lóe lên trong rừng tiên phong, thiếu nữ áo lam không nhiễm bụi trần, yêu kiều như tiên, như giọt sương lăn trên đóa sen trắng, lại như một cành tuyết liên tươi mát trên đỉnh Tuyết Sơn.
Cây tiên phong tựa như mã não xanh, xanh biếc ướt át, đóa hoa trắng ngần rơi, có thiếu nữ nhảy múa ở bên trong, hương thơm ngào ngạt, tôn nàng lên như một tinh linh, dáng điệu xuất trần.
Diệp Phàm kinh ngạc:
- Là nàng...