Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân ảnh này có thể phá vỡ vĩnh hằng!

Hắn cứ đứng trên đạo đài, đạp lên tất cả các loại đạo văn, ngay cả đại đạo cũng phải thần phục, pháp tắc thiên địa tự nhiên hoàn toàn nghe theo hiệu lệnh của hắn.

Vô Thủy!

Đây là Vô Thủy sao?

Một người có thể quét ngang chư thiên, hiếm có sức mạnh nào có thể sánh bằng, được người đời ca tụng muôn đời, ai có thể được chứng kiến?! Thế gian cũng không có bức họa của người này, không ai biết chân thân của hắn!

Trong lòng Diệp Phàm giật nảy lên! Nam nhân trên đạo đài rất đặc biệt, có một loại khí chất không như người thường, có ta không có trời, có ta không có đạo!

Hắn như có thể đại biểu thiên địa, đại biểu vĩnh hằng và đại đạo, tóc đen áo choàng đen, oai hùng cao lớn, như một tấm bia bất hủ, sừng sững nơi đó, không ai có thể vượt qua được!

Đáng tiếc, hắn vẫn như cũ, quay lưng về phía thế gian, nhìn ra không ra hình dáng và thần sắc của hắn, điều này khiến Diệp Phàm cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Ở giờ khắc này, khí tức Đại đế cổ tràn ngập, như vượt qua thiên cổ mà tới, phảng phất thật sự như nhìn thấy chứng đạo giả bằng xương bằng thịt.

Sao lại như vậy?! Diệp Phàm có một loại cảm giác nhân vật này như người mà lại như Thần, vì sao lại luôn đưa lưng về phía chúng sinh. Hư ảnh hắn thấy trong Tử Sơn cũng là như vậy!

Trên đạo đài cổ xưa lưu lại dấu vết năm tháng, ghi lại một đời Đại đế cổ, một mình ngồi xếp bằng, quay lưng lại thế nhân. Hắn đang nhìn đi đâu?

Ầm!

Vô Thủy Đại đế bắt đầu diễn biến. Pháp của hắn, thuật của hắn, đạo của hắn như hoành quán cổ kim, hiện ra giừa nhân gian.

Một lũ lại một lũ đạo quang bay ra, từng đạo thần tắc đan vào nhau. Hắn trở thành trung tâm thiên địa, ngay cả nhật nguyệt tinh tú cũng chuyển động xung quanh hắn.

Pháp của Vô Thủy không có gì kỳ bí nhưng loại khí thế này thật khiến người ta rung động. Đây là một cỗ lực lượng như thế nào?! Hắn như là trung tâm của vũ trụ.

Ầm!

Một cỗ khí tức trực diện đánh tới, bao phủ lấy Diệp Phàm.

- Đây là...

Trong lòng hắn kinh hãi, cảm giác như có một người thật sự còn sống đang quay lưng về phía hắn.

Vô Thủy Đại đế dường như còn sống trên đời, ở ngay tại phía trước, đang diễn biến bí thuật chứng đạo, hết thảy vô cùng huyền bí khiến tâm thần Diệp Phàm cũng bị hấp dẫn.

Đây chỉ là một loại thuật mà không phải toàn bộ đạo của Vô Thủy nhưng là đủ khiến người khác tiêu phí cả một đời đi ngộ, cả đời thậm chí có khi cũng chỉ mới ngộ ra được da lông ma thồi.

- Rất gần mà lại thật xa xôi, nhìn không rõ, không biết vận chuyển như thế nào!

Diệp Phàm tâm như nước, vẫn chưa rối loạn trận cước, mở ra Thiên Nhăn nhìn tới bản chất, tai hắn cũng nghe thanh âm của đạo, nắm giữ quỹ tích.

- Tâm linh ta nghe được diệu âm của đạo!

Trong lòng hắn xuất hiện một lũ sóng gợn, trong tai có đạo minh, đan vào thành một ngân tích hữu hình, hiện lên trong đầu hắn.

Diệp Phàm triển động thân thể, thân tùy tâm động, dùng thân thể làm pháp ấn, dung nhập thiên địa, bắt đầu lần lượt thôi diễn.

Hắn quên đi tất cả, không biết đang ở phương nào, trước mắt chỉ có một thân ảnh khôi vĩ, đó là mục tiêu của hắn, là nơi hắn truy cầu.

Hư không vô tận, đạo vĩnh hằng! Diệp Phàm quên hết tất cả, chỉ có loại đạo trước mắt này. Hắn không ngừng truy đuổi, muốn nắm giữ trong lòng bàn tay.

Răng rắc!

Một đạo lôi điện đánh tới, như muốn đánh vỡ thế giới này, phá vỡ yên lặng, nhiễu loạn trật tự thời không khiến hắn thoát ly khôi trạng thái này.

- Tiểu tử ngượi điên à!?

Một móng vuốt màu đen đặt lên vai hắn, dùng sức lay động!



- Tên khốn, ngươi sao gián đoạn suy nghĩ của ta! Vừa rồi ta suýt nắm giữ hết thảy trong tay rồi!

Diệp Phàm hỏi.

- Vừa rồi ngươi suýt nữa đã hóa đạo, cả bản thân đều sắp hóa điệu, gần như trở thành một bộ phận pháp tắc thiên địa!

Đại hắc cẩu trầm giọng nói.

Hóa đạo! Một từ đáng sợ! Rất nhiều tu sĩ cường đại cuối cùng đi tới bước này, thân tử đạo tiêu, quy về đạo tắc trong thiên địa.

- Là như vậy sao?! Nhưng rõ ràng sắp đạt tới thần thuật đó, sắp sửa nắm giữ, sao lại hóa đạo chứ?

Hắn lẩm bẩm.

- Đó là bởi vì Vô Thủy Đại đế quá lợi hại. Hắn có thể trấn áp đạo đạo thiên địa, pháp tắc diễn biến ra độc nhất vô nhị! Ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới đó mà dám như hắn thì khẳng định là đang đi tìm tử lộ!

Tuy nhiên, đại hắc cẩu cũng khá giật mình, không ngờ Diệp Phàm có thể tín nhập được cảnh giới đó, có được loại ngộ tính như vậy, gần như nắm giữ được bản chất loại thuật này.

- Không nắm giữ được đâu! Dù là một vị Đại Thánh cũng không làm được cho nên ngươi cũng không thể cưỡng cầu! Không có người nào biết được tâm tình của Vô Thủy Đại đế khi sáng tạo ra thuật này, không thể cộng minh, vĩnh viễn không thể ngộ ra thông suốt!

Sau đó, Diệp Phàm lại bắt đầu tìm hiểu, nhìn về phía nhân ảnh quay lưng lại chúng sinh, diễn biến đạo trong lòng, minh ngộ bí thuật, vật ngã lưỡng vong.

Cuối cùng, tất cả đều biến mất! Hắc Hoàng quan bế đoạn trí nhớ viễn cổ kia, chỉ còn Diệp Phàm đứng trên ngọn núi, nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng thể ngộ.

- Ngươi truyền cho hắn có phải là đạo chính xác của Vô Thủy Đại đế hay không?

Đoạn Đức xuất quỷ nhập thần, từ trong một đạo động chui ra hỏi Hắc Hoàng.

- Ghừ, ngươi dám nghe lén ta sao?!

Đại hắc cẩu đuổi tới cắn xé!

- Vô Lượng Thiên Tôn, bần đào là loại người này sao?! Lại nói, ngươi truyền pháp trong lòng để ta xem!

Đoạn Đức nói.

Hắc Hoàng dừng lại nói:

- Ngộ tính của hắn vẫn không kém, rất nhanh ngộ ra bản chất! Đáng tiếc vẫn không phải là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai!

- Ai đã dời đi tấm bia đá cổ lăng của Thiên Chi Thôn dời đi?

Xa xa truyền tới thanh âm của Tề La, sau đó là một tiếng rống giận. Hắn đã đại nộ.

- Ta đi trước, đến lúc đó đi xem một hồi đại chiến kinh thế đi!

Đoạn Đức rụt cổ, chìm sâu vào trong hầm ngầm, từ đó biến mất.

Một ngày đêm sau, Diệp Phàm tỉnh lại, đưa tay ra đón ánh bình minh, cả người đều bị ánh mặt trời chiếu rọi, trở nên sáng lạn vô cùng.

- Đây là một loại bí thuật của Vô Thủy Đại đế sao?

Hắn lẩm bẩm, tay phải nắm lại thành quyền, toàn lực đánh lên tay trái, sau đó hắn dùng bí thuật của Vô Thủy phòng ngự, tạo ra một sự tình rất quỷ dị.

- Ta có lẽ hiểu được con đường của Vô Thủy Đại đế...

Diệp Phàm hình hai tay, trong lòng rung động.

Xa xa, trong lòng Hắc Hoàng chấn động mãnh liệt! Diệp Phàm tiêu phí chỉ ít thời gian như vậy mà đã hiểu ra loại thuật này khiến nó cảm thấy chấn động không thôi.

- Có thể hiểu tới bước này đúng là cực kỳ không đơn giản, không ai có thể đạt được Vô Thủy thuật hoàn chỉnh được!



Đại hắc cẩu thì thào tự nhủ rồi chạy tới phía trước nói:

- Con đường của Vô Thủy Đại đế và đạo của hắn, không ai có thể nhìn thấu. Ngươi cũng không nên mộng tưởng, tốt nhất hãy mau củng cố đi!

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã qua chín ngày, cũng chỉ còn lại sáu ngày cuối cùng, một loại khí tức khẩn trương tràn ngập khắp Thiên Chi Thôn, ai ai cũng đang chờ đợi.

- Thần tử tất thắng!

Ngay cả Tiểu Tước nhi đang ôm bình sữa, đi lại tập tễnh cũng cố nắm chặt một nắm tay mũm mĩm nói.

Mấy ngày nay, cả Bắc Vực trở thành nơi phong vân tế hội, những người mạnh nhất từ khắp thiên hạ đều đã tới, muốn tận mắt quan khán trận đại chiến này.

Có thể nói ảnh hưởng của một trận chiến này quá sâu xa, liên quan tới rất nhiều. Thánh thể Nhân tộc quyết đấu huyết mạch cổ Hoàng, từ ý nghĩa nào đó mà nói cũng là cuộc so đấu của hai thế lực lớn, là cuộc đối thoại của những cường giả mạnh nhất.

Đại thế tới rồi, thiên địa sớm nhiêm huyết, một thế hệ trẻ tuổi cũng chết đi một ít nhân kiệt nhưng còn xa mới đủ rung động lòng người. Tới lúc này, những nhân vật tiêu biểu như Hoa Vân Phi, Trung Hoàng, Nguyên Cổ, Hoàng Hư Đạo còn chưa có ai ngà xuống.

Mà lần này chính là một lần va chạm mạnh, là một cuộc quyết đấu rất hấp dẫn ánh mắt những người trẻ tuổi. Bất kể là Nguyên Cổ hay Thánh thể Nhân tộc chết đi đều sẽ là một hồi động đất rung chuyển mạnh mẽ.

Đại chiến còn chưa bắt đầu nhưng cả Bắc Vực đã nổi lên sóng lớn, đủ loại bàn luận đã nổi lên, không biết có bao nhiêu ánh mắt chú ý tới nơi này.

Ai thua ai thắng, ai mạnh ai yếu dẫn tới một hồi tranh căi quyết liệt, khắp đại địa Bắc Vực đều như không thể yên tĩnh, ai cũng háo hức chờ đợi một ngày này.

Diệp Phàm rời khỏi Thiên Chi Thôn, một mình hành tẩu trong hoang sơn đại dã, chậm rãi bước tới ngàoi Tử Sơn, đi tới bên cạnh Thái Sơ cấm Khu, tới cạnh Ưng Nhai.

Đám người Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã muốn đi cùng nhưng hắn lại không đồng ý, muốn một mình xuất hành, điều chỉnh trạng thái đạt tới mức tốt nhất.

Hắn đi bộ qua rất nhiều địa vực nguyên thủy, đi vào những hoang mạch chưa từng đặt chân tới, cuối cùng hắn vượt qua hư không mà đi, một mình cô độc đi tới Nam Vực.

Cao thủ các nơi đều tiến về Bắc Vực, phiến cổ chiến trường Tê Hà Nguyên không hề yên tĩnh, tràn ngập không khí chiến tranh, rất nhiều người đã tới trước thời hạn, lập tức hiện lên không ít sinh khí.

Cường giả khắp nơi không ngừng tới Bắc Vực, tất cả đều đang rất chờ mong! Trận chiến này tác động tới nhân tâm mỗi người.

Nhưng mà Diệp Phàm lại cô độc tiến nhập Hỏa Vực, tay cầm Bồ Đề Tử lập tức đi lên chín tầng mây. Nơi này có nhiệt độ cao tới dọa người, dù là Thánh nhân cũng phải dừng bước.

Hắn tế ra Vạn Vật Mau Khí Đỉnh, bắt đầu điên cuồng hấp thu, vụ ti chín màu mãnh liệt. Đây là một loại lửa đáng sợ bậc nhất thế gian, hóa thành quang mang hừng hực, tiến vào trong đỉnh.

Tâm hại người không thể có, tâm phòng người cũng không thể không có! Một trận chiến này rất hấp dẫn, có thể phát sinh rất nhiều tình huống nguy hiểm. Cao thủ chân chính của các cổ tộc nhiều như mây trên trời. Nếu có người mạnh mẽ can thiệt, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.

Hắn cũng không biết Thánh nhân Nhân tộc có xuất hiện hay không, cũng cần phải chuẩn bị tốt đường lui, dù có độc thủ hiện ra cũng phải toàn thân rời đi.

Song phương sớm ước định sẽ không vận dụng Thánh binh truyền thế, chỉ bằng thực lực chân chính quyết đấu. Diệp Phàm chấp nhận, bằng không Nguyên Cổ nếu dùng tới binh khí Nguyên Hoàng thì cũng khỏi cần đánh nữa.

Một trận chiến này là cuộc quyết đấu chân chính bằng thực lực, hắn cũng sẽ không tế ra hỏa diễm, trử khi phát sinh biến cố, có người muốn ầm toán hắn, chỉ là một hậu thủ hắn chuẩn bị sẵn mà thôi.

Đột nhiên âm thanh sa sa truyền tới, như có sinh linh đang di chuyển khiến Diệp Phàm cả kinh, lập tức xoay người lại, nhìn thấy một tiên diễm chung cực.

Ở cuối Hỏa Vực là một mảnh khô héo, trụi lủi, không có chút sinh khí, cả khói lửa cũng không có nhưng theo truyền thuyết nơi này từng đốt chết một vị tiên. Hoang Tháp từng chìm nổi mấy ngàn năm nơi này.

Một gốc cây nhỏ đang di chuyển, âm thanh sa sa là do nó truyền ra, hỏa diễm nhảy lên, như một mảnh phù văn, thần bí khó lường, đốt cháy thiên địa.


Đây là một nơi khiến người ta kiêng kị, ngay cả Thánh nhân nhìn thấy hỏa diễm chung cực cũng phải sợ run, không ai có thể chống lại, chỉ dính một chút tất thành tro tàn.


Cổ tịch ghi lại mơ hồ, gốc thụ diễm này có tồn tại hay không cũng rất khó nói vì không thể xác thực. Nhưng Diệp Phàm lại nhìn thấy hai lần, hắn không dám vọng động, bình tĩnh chờ nó biến mất.


Chiêm chiếp…


Thụ diễm lay động, cao không tới một thước, ở trên một chạc cây xuất hiện một con chim nhỏ, vũ dực huyến lệ, âm thanh chiêm chiếp kia không ngừng vang lên cùng ánh lửa, cũng là từ đạo tắc và phù văn tạo thành.


- Tiên phượng!


Diệp Phàm giật mình. Nó giống như một con Phượng Hoàng, trông rất sống động, lớn không bằng bàn tay, tắm trong biển lửa, thần bí khó lường.


Hắn dự cảm tới không ổn, nhanh chóng lui về sau nhưng ngay giờ khắc này con chim nhỏ lại kêu lên hai tiếng chiếp chiếp, phun ra một chút quang mang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK