Đại Hạ hoàng triều tới rất nhiều người, người cầm đầu đội Cửu Long quan thân mặc tử long bào, tương đối thần võ long khí vờn quanh thân, thần thức cường đại đảo qua tiên nhai nhưng không thấy gì cả.
- Hắn ở nơi nào?
-
Đại Hạ hoàng thúc mặt trầm như nước.
- Ngươi mua Tiên Táng Đồ từ nơi này?
-
Trong đó một nhân vật giống như thống lĩnh đẩy một tu sĩ từng mua bản đồ cũ nát ra.
- Vừa rồi còn ở chỗ này.
Người này nơm nớp lo sợ đi tới chỗ vừa rồi lăo già mù đứng, nhặt lên mấy hòn đá cuội nói:
- Đây cùng là hắn bán, một ngàn cân Nguyên một hòn.
Vách núi này rất rộng răi, có rất nhiều tu sĩ thường lui tới. Có sạp hàng đơn giản cùng có ngọc điện hoa lệ. Lúc này mọi người bị kinh động, tất cả đều nhìn lại.
- Hắn chạy không được bao xa, đuổi theo cho ta.
Đại Hạ hoàng thúc dẫn đầu nhảy xuống vách núi, đuổi theo một phương hướng, những người khác cùng đều hành động.
- Sao lại thế này, đã xảy ra cái gì. Người của bốn hoàng triều bất hủ Trung Châu tới, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
- Vừa rồi có lăo già mù bán Tiên Táng Đồ...
Không lâu sau, người ưên vùng tiên nhai này đều biết đà xảy ra chuyện gì. Bản đồ lăo già mù bán ra khiến người của Đại Hạ hoàng triều chấn động, phạm vào kiêng kị.
- Là bản đồ thật, cùng không phải hàng giả gạt người.
Mọi người giật minh phát hiện một sự thực. Đây là một tấm bí đồ, không biết vì sao truyền ra ngoài, trước mát dường như chi có số ít đại thế lực siêu cấp nắm giữ.
- Ta hiểu rồi. Nói không chừng trong thế giới Tiên Phủ thật sự lưu lại cổ kinh của Thái Hoàng cho nên người của Đại Hạ hoàng triều mới khẩn trương như vậy. Đó là thủy tổ của bọn họ.
Trong mấy ngày ngy, có đủ loại người ra vào thế giới Tiên Phủ, thăm dò rất nhiều mật địa nhưng muốn vẽ thành một bức bí đồ như vậy vẫn còn rất khó khăn, khẳng định mất rất nhiều tâm huyết.
- Có người phát hiện nơi tọa hóa của Đại đế cổ. Lần sau tiến vào thế giới Tiên Phủ khẳng định sẽ vô cùng thảm thiết, hơn phân nửa sẽ có rất nhiều người đi tranh đoạt.
Tuy nhiên mọi người nhanh chóng nghĩ tới nơi đó có lẽ cực kỳ nguy hiểm, nếu không cần gì vẽ bản đồ mang ra, trực tiếp lấy đi mọi thứ Đại đế viễn cổ để lại không phải là xong hay sao.
Trên vách núi này lại một mảnh đại loạn, không ai có thể bình tĩnh. Đây là Tiên Táng Địa (đất tiên táng) kinh thế, hơn phân nửa sẽ có cổ kinh xuất thế, thậm chí có khả năng sẽ có Thắnh bình Cực Đạo.
- Lão già mù kia đi đâu rồi?
- Vừa rồi là những ai mua bản đồ của hắn?
Phía trên vách núi, mọi người đều đang tim kiếm. Mới vừa rồi có tới ba mươi mấy người mua bản đồ, hiện tại đều bỏ chạy không nói một lời, cảm thấy rất đáng giá.
Diệp Phàm cất kỹ Tiên Táng Đồ, đi dạo trong khu phường thị tự do này, trong lòng cân nhắc.
Lão già mù này rốt cục có lai lịch gì, loại bảo đồ này lại làm ra một ngàn tấm để bán.
Sau hai canh giờ, nơi này mới khôi phục bình tĩnh. Không cần nghĩ nhiều, chuyện này không thể giấu được, khẳng định sẽ có rất nhiều người nghĩ cách có được Tiên Táng Đồ.
- Kia không phải Tiêu Minh Viễn sao?
Diệp Phàm nhìn thấy một người quen, cháu của Tiêu Thái sư An Bình Quốc, đến từ cùng một hoàng triều với Vũ Điệp công chúa.
Khối đất phong này của Diệp Phàm vốn là của Tiêu gia, Tiêu Minh Viễn vì bẫy hắn dùng nơi Đại đế cổ dựng nhà lúc tuổi già để làm mồi nhử, muốn cho hắn chết ở Hoang Lư.
- Tên khốn kiếp này!
-
Diệp Phàm không đi qua, ngồi xuống trước một sạp hàng, trêu đùa một con linh thú nhốt trong lồng, quan sát mấy người cách đó không xa.
Bên cạnh Tiêu Minh Viễn có mấy lăo già không ngừng tìm hiểu chuyện lăo già mù, hiển nhiên là vì Tiên Táng Đồ mà đến, cũng muốn chia một chén canh.
- Xem ra, một khi Thú Vương bạo động trong thế giới Tiên Phủ đình chỉ, chắc chắn sẽ mưa máu gió tanh. Thần Tàng của Đại đế cổ sẽ đưa tới vô tận cường giả.
Diệp Phàm cân nhác hồi lâu, lúc này mơ hồ nghe thấy lời của Tiêu Minh Viễn, mà còn nhắc tới tên của hắn cùng với Lư Thành, chắc rằng người này còn đang "Nhớ" tới hắn.
Sau đó không lâu đám người đó rời đi, Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng bọn họ cười lạnh, cùng không để ý nhiều. Hiện nay hắn tiến vào Hóa Long Bí Cảnh, nắm giữ bí chữ Hành, không chỗ nào sợ hãi.
- Tầm Bảo Thử, linh thú tầm bảo chính tông, năm ngàn cân Nguyên thì bán!
Trước một sạp hàng, một hắn tử trung niên ngồi trên chiếu, một con chuột nhỏ bị nhốt trong một lồng sắt nhỏ, ánh sáng mờ lưu động.
Không ít người vây lên, chậc chậc lấy làm kỳ, nhưng trong đó một người cười lạnh nói:
- Lại có lừa đảo tới. Dùng linh dược nuôi dưỡng mấy con chuột đồng cùng dám đến giả mạo Tầm Bảo Thử.
- Đúng vậy. Hôm trước một ngày hắn bán mười tám con. Tầm Bảo Thử trăm ngàn năm đều không thấy sinh ra một con, làm sao có thể một lúc bán nhiều như vậy.
- Nơi này thuận mua vừa bán, các vị cẩn thận ngàn vạn lần đừng mắc lừa
.
Rất nhiều người ở bên nghị luận, chi trỏ. Diệp Phàm không biết nói gì, lừa đảo nơi này thật là nhiều. Lão già mù kia tuy rằng bán ra Tiên Táng Đồ nhưng thể nào đều cảm thấy không giống như người tốt.
Đột nhiên Diệp Phàm ngẩn ra, hắn nhìn thấy một cố nhân. Đoạn Đức uốn éo bờ mông, chen người bên cạnh sang một bên đi tới trước sạp hàng ngồi xuống hỏi:
- Con chuột này, làm sao lấm la lấm lét vậy?
- Thật mới lạ. Chuột không phải chính là lấm la lấm lét sao?
Nam nhân trung niên trước sạp hàng trợn trắng mắt.
Sau khi Diệp Phàm nhìn thấy Đoạn Đức, khóe miệng không kim nổi khè co giật. Mấy hôm trước hắn lột sạch tên mập mạp này, hốt đi một đống bảo bối. Lúc này lại gặp lại, hắn không kìm nổi muốn cười lớn nhưng cuối cùng chi có thể co giật khóe miệng, áp chế loại xúc động này xuống, cố nén cười đau cả quai hàm.
- Ta là nói, cặp mắt con chuột này cùng quá lấm lét, không giống như một con Tầm Bảo Thử, ngược lại như một con chuột tinh.
Đoạn Đức gật gà gật gù.
- Người biết hàng khẳng định sẽ mua. Ngày hôm qua những người đó đều tranh nhau mua, hiện giờ chi còn lại một con này.
Nam nhân trung niên không chút hoang mang.
- Ngươi thật là lừa đến phát nghiện. Thứ này nếu là Tầm Bảo Thử, ngươi lại bỏ được mà lấy ra bán?
Có người khinh bi.
- Ta cùng không nói dối. Tầm Bảo Thử chân chính ai sẽ bán giá năm ngàn cân Nguyên? Gấp mười, gấp trăm lần đều không có ai bán.
Ngm nhân trung niên rất trấn định, bình tĩnh nói:
- Đây là hậu duệ của Tầm Bảo Thử, bồi dưỡng thật tốt nói không chừng trăm ngàn năm sau liền sinh ra một con Thần thử.
- Trăm ngàn năm sau, cùng không ra một con Thần thử.
-
Đoạn Đức ném xuống mấy khối Nguyên dị chủng nói:
- Ta mua, có trọng dụng khác.
- Mập mạp này muốn làm gì?
Diệp Phàm hồ nghi, cảm thấy được có lè hắn có ý đồ với Tiên Táng Địa.
Dạo quanh ưên vách núi cao này chừng nửa ngày, Diệp Phàm rời đi trở lại Lư Thành.
Ầm
Đột nhiên sát khí vó tận vọt lên, cả tòa thành nở rộ hào quang, tất cả trận văn đều bị kích hoạt, vô tận kiếm quang quét đến. Tất cả đều đánh về hướng hắn.
Diệp Phàm tức thì cả kinh. Không ngờ lại có người khống chế Lư Thành, khiến tất cả trận văn cổ xưa in dấu trên thành tường hiện ra, muốn giết chết vị Thành chủ hắn.
Xoát!
Hắn như một đạo lưu quang, trải qua nhiều lần nhoáng lên liền xông ra ngoài, không bị vây chết, càng không bị kiếm quang xuyên thủng. Tất cả đều nhờ bí chữ Hành thần kỳ.
Bằng không, nếu đổi là một vị nửa bước đại năng đều không thể đột phá được trận vãn của tòa cổ thành này, thời gian dài tất sẽ dữ nhiều lành ít.
- Người nào?
Diệp Phàm dựng thân trên trời cao, nhìn xuống hết thảy trong Lư Thành.
- Thằng nhài con này tấn chức Hóa Long Bí Cảnh, tu vi tăng lên thật là nhanh.
Một nam nhân trung niên thần sắc lạnh lùng xuất hiện trên tường thành.
- Chính là ngươi đoạt thành Tiêu gia ta, đả thương con cháu Tiêu gia ta?
Một người khác đứng ra, khóe miệng cười lạnh.
Diệp Phàm thần sác bình thản. Hắn đã nhận ra từng nhìn thấy mấy người này, không lâu trước đây còn ở cùng một chỗ với Tiêu Minh Viễn. Không cần phải nói hắn cùng hiểu là chuyện gì xảy ra.
- Nói nhiều làm gì, mau chóng làm thịt hắn. Còn phải đi tim Tiên Táng Đồ nữa.
- Đây là thành của ta, các ngươi tùy tiện xâm nhập còn ra tay với ta, thật cho rằng ta dễ ăn hiếp sao?
-
Diệp Phàm bình tĩnh lên tiếng.
- Ngươi tính là thứ gì? Tòa thành này từ xưa đều thuộc về Tiêu gia, chẳng qua tạm thời cho ngươi ở hai ngày mà thôi. Hiện tại giết ngươi thu hồi.
Một người khác khinh miệt liếc hắn một.
- Các ngươi thật sự nghĩ ăn chắc ta như vậy sao?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm mấy người. Hai gã Hóa Long biến thứ sáu, ba cao thủ Hóa Long biến thứ bảy, hai người cuối cùng lại càng đạt tới Hóa Long biến thứ tám.
Một người trong số đó thanh âm bình thản không có dao động cảm xúc gì nói:
- Đả thương con cháu Tiêu gia ta, còn dám ở lâu, thật là thứ không biết sống chết.
- Thành th chúng ta thu chắc rồi, ngươi quỳ xuống dập đầu thinh tội đi. Chúng ta cùng không làm khó ngươi, chém đầu của ngươi là xong, không để cho ngươi chịu tội.
Bảy người bay ra khỏi cổ thành, từng bước ép tới, cũng không quá mức khinh thị. Bảy đại cao thủ đồng loạt ra tay, muốn gạt bỏ hắn trong nháy mắt
Diệp Phàm không nói thêm gì, trong tay lưu quang tỏa sáng, cầm Vạn Thương Cung mà đứng. Vào giờ khác này hắn không ngừng vận chuyển bí chữ Giai, mấy trăm lần rốt cục thành công, đi lên chính là gấp mười chiến lực.
Vạn Thương Cung sáng rực lên, dây cung run rẩy, trước sau bán ra tổng cộng ba tên, mau đến tột cùng nhằm về phía một gà cường giả Hóa Long biến thứ sáu.
Đương!
Lúc đầu còn truyền ra một tiếng va chạm leng keng nhưng ngay sau đó liền truyền ra một tiếng hét thảm, mũi tên xuyên thủng cổ bảo của hắn cắm vào thân thể.
- A...
Trước sau ba mũi tên, không trượt mũi nào, tất cả đều cắm sâu vào thân thể hắn. Căn bản không thể ngăn cản, bè găy nghiền nát.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba đóa hoa máu nở rộ, rồi sau đó người này liền "Ầm" một tiếng vỡ nát, xương cốt bột phấn cùng thịt nát vãng tung tóe khắp nơi, hình thần đều diệt.
- Cái gì?
-
Người bên cạnh đều bị kinh sợ, căn bản không nghĩ nhanh như vậy liền có một người ngà xuống.
Diệp Phàm cười lạnh, hắn căn bản không cần vận dụng bí chữ Giai là có thể giết chết tu sĩ Hóa Long biến thứ sáu, càng không cần phải nói sau khi tăng lên gấp mười chiến lực.
- Không phải các ngươi muốn giết ta sao?
Hắn cầm Vạn Thương Cung, thần sác lãnh đạm, tiếp tục mau chóng kéo cung, bắn chết những người này.
Phốc! Phốc!
Ngay sau đó hắn bắn ra liên tiếp chín tên, phát động bí chữ Giai. Lần này một gã Hóa Long biến thứ bảy bị bắn trung, không thể ngăn được uy thế của thần tiễn, đương trường vờ nát.
Người còn lại sớm biến sác, phân tán bốn phương, đều tế ra Pháp bảo chém về phía Diệp Phàm. Tinh thể cực kỳ nghiêm trọng, bọn họ cảm giác đại sự không ổn.
Thiếu niên trước mắt này giết người rất quyết đoán, lại có chiến lực như vậy làm cho bọn họ bị uy hiếp nghiêm trọng, trong lòng đại loạn.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, dùng bí chữ Hành rất nhanh tránh né rồi sau đó không ngừng giương cung bắn tên. Lần này bắn ra chừng 108 tên, trong đó mười tám mũi phát động bí chữ Giai, tất cả đều bán về phía một gà cường giả Hóa Long biến thứ tám. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đương... Đương...
Cường giả Hóa Long biến thứ tám quả nhiên cường đại, không ngừng ngăn cản, chém diệt rất nhiều mũi tên nhưng không phá hủy được mười tám tên đặc thù kia, rất là chật vật.
Nếu như Diệp Phàm chưa tiến vào Hóa Long Bí Cảnh muốn giết hắn ta quả thật rất khó, nhưng là hiện tại khác nhau rất lớn. Hắn lại giương cung, lại là mười tám mũi thần tiễn, đều phát động thành công.
Ba mươi sáu mũi thần tiễn đặc thù, lực có thể lay núi ẩn chứa thần lực mạnh mè tuyệt đối không gì sánh nổi, sát khí xung thiên. Mỗi một đạo đều dài tới mười mấy dặm, bay vụi tới cực kỳ đáng sợ.
Phốc! Phốc!
Cuối cùng, rốt cục cường giả Hóa Long biến thứ tám không đỡ được, không ngừng trúng tên. Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đương trường hóa thành sương máu, ngay cả một mảnh xương vụn cùng không còn.
Những người khác đều ngây dại. Đây chính là cường giả Hóa Long biến thứ tám, không ngờ bị Diệp Phàm nhanh chóng bắn chết. Đây là người gì hả? Thật sự là biến thái!
Lúc này cổ bảo bọn họ tế ra đều bị thần tiễn xuyên thủng trở thành bột mịn, không có một kiện còn tồn tại.
-Đi!
Một tên cường giả Hóa Long biến thứ tám khác xoay người bỏ chạy, những người khác đã sớm kinh hồn, tất cả đều bỏ chạy không ai dám dừng lại.
- Không phải muốn giết ta sao? Nếu đã đến, cũng đừng đi nữa!
Diệp Phàm lời nói bình thản, đuổi sát không bỏ ở phía sau. Mọi người rất nhanh tách ra nhưng vẫn không thể giải quyết điều gì, không thể thoát khỏi bóng ma tử vong.
Bởi vì, Diệp Phàm học được bí chữ Hành tốc độ vô song, bọn họ trốn không thoát. Mà tên bắn ra từ Vạn Thương Cung, không trúng mục tiêu rất khó dừng lại.
Phốc!
Hoa máu nở rộ, thê lương mà xinh đẹp.
- A...
Một tiếng hét thảm vang lên.
Phốc!
Không bao lâu lại một chuỗi hoa máu diễm lệ bay ra, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên liền tắt, một người tan thành nhiều mảnh.
Một đường đuổi theo, Diệp Phàm bán chết toàn bộ bảy người, không ai chạy trốn.
Hắn cười lạnh một tiếng, lưng đeo Vạn Thương Cung lập tức bay thẳng hướng Kỳ Sĩ Phủ, đứng trên đinh một ngọn núi bên ngoài.
Một ngày sau hắn rốt cục lại nhìn thấy Tiêu Minh Viễn, bên cạnh có một vị nửa bước đại năng. Tuy nhiên Diệp Phàm cùng không rút đi, giương cung láp tên, bắt đầu bán chết.
- Người nào?
-
Nửa bước đại năng phi thường cảnh giác lập tức phát hiện hắn, rất nhanh đánh tới.
- Là ngươi, Diệp Già Thiên!
-
Tiêu Minh Viễn giật minh, hắn không nghĩ tới người kia cùng dám làm thế, chạy đến Kỳ Sĩ Phủ giết hắn. Thật là to gan lớn mật.
- Đúng vậy, là ta.
-
Diệp Phàm dùng bí chữ Hành tránh né nửa bước đại năng, không muốn va chạm với hắn. Dù sao cách nhau một Bí Cảnh lớn, chênh lệch quá xa.
- Ngươi thật sự là can đảm, dám tới nơi này.
Tiêu Minh Viễn tự nhiên biết hắn vì sao mà tới, chi là không nghĩ tới hắn
cường thế như vậy, đánh thẳng đến Kỳ Sĩ Phủ, hô lớn:
- Lục thúc, đánh chết hắn không nên để chạy thoát.
-
Nửa bước đại năng tức giận. Tốc độ Diệp Phàm quá nhanh hắn căn bản không đuổi kịp, không cách nào hạ sát thủ.
- Tiêu Minh Viễn, ta tiễn ngươi lên đường!
Diệp Phàm không chút trì hoãn, Vạn Thương Cung khẽ rung, những đạo thần hồng nối tiếp bắn ra, ước chừng có bốn mươi chín tên, xuyên thủng hư không.
Nửa bước đại năng rất cường đại, ngay ở phụ cận nhưng lại không cách nào ngăn cản. Bốn mươi chín tên như sao băng loạn xạ, vọt ra bốn phương tám hướng cuối cùng hội tụ vào một điểm - Tiêu Minh Viễn.
- Không!
- Lục thúc cứu ta!
Hết thảy đều chậm. Đây là điểm đáng sợ của Vạn Thương Cung, gần đây Diệp Phàm mới mò mẫm ra. Trong lòng tập trung mục tiêu, mũi tên không cần bán thẳng ra vẫn có thể bán chết địch thủ.
Hiện giờ Diệp Phàm bước vào Hóa Long Bí Cảnh, giết Tiêu Minh Viễn tự nhiên không mất sức gì, bốn mươi chín tên xuất hiện, giống như khác tên lên sổ sinh tử.
Phốc! Phốc!
- A...
Tiêu Minh Viễn chi kịp phát ra một tiếng hét thảm liền bị xé rách, thân thể nát vụn rồi sau đó hóa thành sương mù, chết oan chết uổng.