Trong mùi Long Mã phun ra khói trắng, phóng nhanh tới trước, bốn vó lớn bằng miệng bát đạp lên tảng đá trên mặt đất đều vỡ nát.
- Mã đại gia ngài kiềm chế một chút, không được làm tổn hại cổ thành!
Bên cạnh có binh sĩ nói.
Mấy ngày nay, bọn họ sớm quen biết cùng Long Mã, Hoàng kim sư tử... một đám Thánh thú nhàn nhã vô sự đi rảo khắp thành, làm cho binh sĩ trong thành đều cảm thấy áp lực, may mà không có xảy ra xung đột.
- Bá vương luôn luôn như thế, có cái gì nói cái đó! Hắn quyết định dùng Thành thứ năm mươi Nhân tộc làm chiến trường, nghĩ đến tuyệt sẽ không thay đổi!
Liễu Vân nói, áo xanh bay phất phới, có một phong thái xuất trần.
Mọi người không thể không than nhẹ, Bá vương thần uy cái thế, một đường đánh vào tới chỗ sâu trong cổ lộ, tu vi của hắn sâu không lường được, cả đến người mang tin tức phái đi đều bất phàm như vậy.
- Hắn nói cái gì thì là cái đó sao, mọi việc trên thế gian cũng không phải theo ý của hắn là dời đi. Nhưng có một điều có thể xác định, một trận chiến này ta tiếp nhận!
Diệp Phàm nói.
Hắn ứng chiến với thần sắc trấn định, một trận quyết đấu số mệnh ắt không thể tránh khỏi!
Thành thứ năm mươi Nhân tộc lập tức sôi trào, người có được thể chất Thương Thiên Bá Huyết sắp sửa quay đầu lại, chiến một trận cùng Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh, dẫn tới mọi người đều sôi nổi bàn tán, ai cũng chờ mong.
Mấy chục năm qua, không ít anh kiệt chết trên đường thí luyện, vùi xương nơi đất khách quê người, thế nhưng chưa bao giờ có một trận chiến nào dẫn tới chú ý của mọi người như vậy, đây là một trường chấn động lớn.
- Thật sự rất chờ mong, hai loại huyết mạch yên lặng biết bao năm tháng, trước sau sống lại xuất thế, đi tới tinh không cổ lộ, trận quyết đấu đỉnh phong này ai yếu ai mạnh sẽ lần nữa công bố!
- Chưa từng có lần nào tâm huyết sôi trào như hôm nay, ta thật chờ mong nhìn xem kết quả cuối cùng của một trận chiến này!
Trong thành, phần đông tu sĩ đều nỗi lòng sôi sục khó có thể bình tĩnh lại, hận chí cường giả Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch không thể lập tức quay về phát động trận đại chiến này.
Bá vương còn chưa có đến, chỉ gửi một phong chiến thư, Thánh thể ứng chiến, cũng đã làm cho lòng người sôi sục như trời long đất lở, có thể thấy lực ảnh hưởng to lớn của một trận chiến này.
Liễu Vân ánh mắt trong sáng, nói:
- Ý của Diệp đạo huynh là không muốn chiến đấu ở tinh không Thành thứ năm mươi Nhân tộc phải không? Nhưng Bá vương đã quyết định chọn nơi đây!
- Ta đã nói rồi, thế giới này cùng không phải chỉ quay chung quanh một mình hắn!
Diệp Phàm nói.
Mọi người đều tĩnh lặng lại, không nghĩ bỏ qua mỗi một câu đối đáp của họ, một trận chiến này tác động lòng người, họ sợ sẽ nghe sót điều gì, hiện trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Liễu Vân nói:
- Diệp đạo huynh chẳng lẽ không cảm thấy ở chỗ này quyết đấu rất có ý nghĩa sao? Mười mấy vạn năm trước, Thành thứ năm mươi Nhân tộc đã từng xảy ra trận đại quyết chiến kinh thiên động địa, làm cho khắp tinh không đều khiếp sợ, ngày nay ngay chỗ này tiếp tục một trận chiến huy hoàng, chẳng phải sẽ là một đoạn giai thoại sao?
- Ngươi có ý gì, đây là khiêu khích à? Bổn tọa trước trấn áp ngươi!
Long Mã đương trường trở mặt. Hoàng kim sư tử, Hắc Hùng Thánh nhân, Thiên Hạt... đồng loạt tiến lên cùng với nó như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
- Chư vị hiểu lầm rồi! Ta cũng không có ý khiêu khích. Ngày xưa, Thương Thiên Bá Huyết chí cao vô thượng, thế gian xưng tôn, mà Thánh thể lại ở chỗ này bại vong, máu nhuộm tinh không. Đời nay quyết đấu, tuyển chọn địa phương này là có ý nghĩa phi phàm, nếu như Thánh thể thắng, chẳng phải là xoay chuyển hết thảy, xóa đi sỉ nhục sao?
Liễu Vân ung dung ứng đáp.
Mọi người đều lộ ra vẻ khác thường, thật ra hắn nói coi như đúng sự thực, nhưng lại khơi dậy vết sẹo của Thánh thể nhất mạch, máu vài ở Vực ngoại, vùi
xương nơi đất khách quê người, đây là một loại bi thương.
Mọi người đều lẳng lặng lắng nghe, không biết hắn là cố ý hay vô tình khi chọn nơi quyết đấu đã làm cho Thánh thể bi thương này, còn thật sự có ý nghĩa là tuyệt địa của một trận chiến.
- Thánh thể nhất mạch cùng không phải chưa từng giết qua Bá thể, vì sao không đi tới chỗ cổ địa đó, để cho Bá thể biết sỉ nhục rồi sau đó dùng cảm, lúc đó chẳng phải là một đoạn giai thoại ư?
Long Mã cười lạnh nói.
- Những cổ vực đó rất khó tìm được!
Liễu Vân đáp.
Diệp Phàm phất tay áo ngăn lại, không để bọn họ tranh cãi tiếp. Đối với hắn mà nói không có gì là bi ai và sỉ nhục, xưa nay hắn vốn không có đặt ở trong lòng, chỉ có quyết tâm đương thời là vô địch, bất luận huyết mạch nào, bất kể chuyện xưa thế nào.
- Ta chỉ muốn hỏi: hắn chắc chắn sẽ tới chứ?
- Đúng vậy! Bá vương nói là giữ lời, hết thảy câu nói vừa rồi đều là ý của hắn, ta chỉ là một người truyền tin!
Liễu Vân khẳng định đáp.
- Cần thời gian bao lâu?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Sẽ không lâu lắm, đã sắp tới!
Liễu Vân nói tiếp:
- Những năm gần đây, ở chỗ sâu trong tinh không đang xôn xao huyên náo, có một phần mộ Đại đế cổ lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng xuất hiện vết rạn nứt, chư hùng công phạt nhiều năm, Bá vương cùng từng ra tay, sắp tới phải làm cho xong, mới có thể rời nơi đó.
- Ta không có thời gian chờ hắn, muốn chiến một trận phải mau chóng ra đi!
- Nhưng Bá vương nói, tuyển chọn quan ải thứ năm mươi Nhân tộc quyết chiến, đối với hai bên các ngươi đều có ý nghĩa phi phàm!
Liễu Vân khó xử nói.
Diệp Phàm bình tĩnh đáp lại:
- Ngươi đi nói với hắn, phàm là nơi ta dừng chân, mặc dù không tới một trượng, cũng có thể là chiến trường khuynh thế. Bất kể ở nơi nào cùng dùng hết khả năng chiến một trận!
Mọi người đều chấn động, Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh tuy rằng theo lời nói không có dòng dạc gì lắm, thế nhưng loại bình tĩnh tự tin này rõ ràng hiển lộ một loại đại khí bình thản công chính, lại khiến lòng người kinh sợ.
Diệp Phàm tín niệm cường đại, ung dung cùng trấn định, sau khi nói xong không nói thêm lời nào, nhìn chăm chú về phía trước.
Trong lòng Liễu Vân như bị thắt lại, trước khi tới đây trong đầu hắn còn có một ý niệm: nếu như Thánh thể còn chưa trưởng thành, hắn có thể thay mặt ra tay trước đánh chết, lưu lại một đoạn giai thoại.
Hiện tại xem ra, loại khí độ ung dung của đối phương này làm cho trong lòng hắn thót lại, thu hồi ý niệm trong đầu, hết thảy cứ chờ đợi chủ thượng trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết tự mình giải quyết đi.
- Ngươi còn có gì nói nữa không?
Long Mã hỏi, cảm thấy Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch quá ngạo mạn, nó hận không thể lập tức nhấc chân đạp chết Bá vương.
- Có!
Liễu Vân gật đầu, hai tay đưa lên chiến thư.
- Không phải chỉ là một chữ Chiến thôi sao, ngay cả chúng ta đều thấy được, có cần phải làm như vậy không? Ngươi xem nó là bảo vật, chúng ta không xem là cái gì!
Cửu Vĩ Ngạc Long nói.
- Bá vương nói, nếu ngay cả chiến thư Thánh thể đều không thể tiếp nhận được, như vậy hắn sẽ rất thất vọng!
Tiếp theo Liễu Vân nghiêm mặt nói.
Trang giấy này đột nhiên sáng rực lên, chữ “Chiến” ở trên đó máu chảy đầm đìa so với trước càng thêm chói mắt, đồng thời bộc phát ra một cổ chiến ý xông thẳng lên tận trời, mỗi một nét vẽ đều đang rung động giống như kiếm khí thông thiên.
Chữ Chiến đầm đìa máu chấn động, làm cho khắp vòm trời đều nứt nẻ, như là sắp rơi xuống, khắp nơi mọi người đều biến sắc, vội vàng thối lui lại.
“Boong...”
Một tiếng chuông vang lên, chấn cho vòm trời mênh mông rung chuyển kịch liệt, dường như Bá Chung sống lại, dường như chí tôn thể Thương Thiên Bá Huyết của mười mấy vạn năm trước tái hiện, một loại gợn sóng đáng sợ đang lan tràn.
Đương nhiên, cùng không phải công sát mọi người, sóng âm tiếng chuông như là có linh tính, tất cả đều đánh về phía một người Diệp Phàm, người khác chỉ có thể cảm nhận được cái loại khí tức sợ run này, vẫn chưa bị thương nặng.
- Đây là... Thật đáng sợ! Một tờ giấy, một chữ máu mà thôi, không ngờ lại tuôn ra khí tức bá liệt mênh mông cuồn cuộn như vậy, nó ẩn chứa ý chí tinh thần của Bá vương!
- Đúng vậy, loại dao động này có thể so với một Vương của Thánh nhân!
Mọi người khiếp sợ, nên biết rằng đây chỉ là một tờ giấy, viết lên một chữ bằng máu mà thôi, đã có uy thế bực này, nếu chân chính Bá vương thì sẽ khủng bố đến mức nào?
- Trong cơ thể người có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết thật sự đáng sợ, không hổ là chí tôn một thế hệ trẻ tuổi trên cổ lộ, loại bản lãnh này quả thực nghịch thiên, ai có thể đối địch?
Nguyên trụ dân của Thành thứ năm mươi Nhân tộc, có không hề ít gia tộc cổ lâu đời, hiện tại ngay cả một ít lão tộc trưởng cường đại không khỏi không biến sắc, trong lòng đều ngạc nhiên thán phục, rung động không thôi.
- Chỉ một tờ giấy mà thôi, Bá thể thật khó lường, thật nghịch thiên!
Trong thành xôn xao ầm ĩ, hiện tại mọi người lại có chút đồng tình với Diệp Phàm, kẻ địch truyền đời cường đại như vậy sắp quay lại, cùng quyết đấu. Mặc dù là Thánh thể huyết mạch của Táng Đế Tinh siêu phàm, cũng hơn phân nửa nguy rồi.
- Hắn đã sớm đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân!
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa cũng đang chú ý nơi này, nói ra cảnh giới của Hồn Chiến, bằng không sao có thể lưu lại ý chí tinh thần đáng sợ như vậy.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Hi ngẩng đầu hỏi, thanh âm non nớt.
- Ta nghĩ Hộ đạo giả hẳn là sẽ ra mặt ngăn chặn trận quyết đấu này. Bọn họ cũng không hy vọng hiện tại liền ngã xuống một vị chí tôn trẻ tuổi.
Tiếp dẫn sứ nói.
Trên mặt đất trước người Diệp Phàm dâng lên từng đạo văn lạc, hóa thành một bàn tay ánh sáng tiếp nhận chiến thư, để mặc cho chữ Chiến kia thiêu đốt, rốt cục vẫn không thể hủy diệt bàn tay ánh sáng của hắn.
Đây là thể hiện của Nguyên Thuật, Thành thứ năm mươi Nhân tộc cũng không biết mai táng biết bao nhiêu Thần Nguyên, lại có bố trí đại trận kinh thế thủ hộ tòa thành trì cổ xưa này.
Diệp Phàm ngày nay Nguyên Thuật thông thiên, chân đạp lên mặt đất tự nhiên lập tức liền dẫn động lực lượng của thần thánh hóa thành của mình dùng.
Liễu Vân kinh hãi, rất nhanh rút lui ra ngoài, vốn hắn tường rằng tinh khí thần của Bá vương tất nhiên sẽ làm cho Thánh thể luống cuống tay chân một phen, không nghĩ tới đối phương cũng không đưa tay ra.
- Phong thư này ta đã xem qua!
Diệp Phàm nói dứt lời, tờ giấy rơi xuống đất, hắn giơ một chân đạp trên nó, ánh sáng lưu chuyển rồi từ đó ung dung mà đi.
Mọi người đều kinh hãi vì khí phách của Hồn Chiến mà khí thế của vị trước mắt này cùng rất mạnh, một cước đạp trên chiến thư thay lời đáp lại như vậy đủ để chứng minh hết thảy.
Thánh thể quyết đấu Bá thể, tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Trong lòng Liễu Vân rất khó hiểu, dù đối phương có cường đại mấy đi nữa cũng không có khả năng ung dung như vậy mới đúng, không ngờ có thể một chân đạp trên tờ giấy mà không dẫn phát một kích kinh thế trong đó.
Hắn có phần không tin, không ngờ có người có thể đạp chân lên lực lượng tinh thần của Bá vương, hắn mang theo đầy vẻ hoài nghi đi đến phía trước, nhặt lên tờ chiến thư đầm đìa máu kia.
Mặt trên hiện lên đạo văn như có như không không thể nhận ra, Liễu Vân thầm kêu một tiếng không xong, vội vàng ném xuống, rất nhanh thối lui, nhưng đã chậm một bước, tinh thần lực của Bá vương lao ra như ngọn sóng thần ập vào hắn!