Cũng có nước suối chảy ồ ồ dọc theo vách đá dựng đứng buông xuống, hóa thành từng thác nước bạc trắng, giống như ngân hà trên chín tầng trời trút xuống, cùng với từng màn sương mù mờ nhạt.
về phần cổ dược khắp nơi đều là cắm rễ dưới chân núi, trước đạo đài trên sườn núi mùi thơm ngát ập vào mũi, điểm điểm sáng óng ánh, lay động tỏa ra từng đợt từng đợt hào quang tường hòa cùng mùi hương thơm.
- Thúc thúc! Đó là gì?
Tiểu phá hài chớp chớp đôi mắt to, từ mò hỏi.
- Đó là một con kỳ lân thú, có được huyết mạch tiên linh loãng!
Diệp Phàm đáp, nói cho nó biết đây cùng không phải là kỳ lân chân chính, mà chỉ là một loại huyết mạch còn sót lại trên đời này.
Ở trước vách đá có một con kỳ lân nằm một mình, khí tường hòa bốc hơi, sương mờ lượn lờ, ở chung quanh cỏ chi và cỏ lan sinh trưởng khắp nơi sáng lấp lánh, đây là một khu vực mọc đầy kín cổ dược, không có một gốc cỏ dại.
- Con chim nhỏ đỏ như lửa kia là gì? A, nó còn phun lửa, sắp đốt nóng chảy cả một ngọn núi!
Dương Hi giật mình kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn há rất lớn, nó chưa từng nhìn thấy những con vật này.
- Đó là một con Hỏa tước, tương truyền là hậu đại của Chu tước. Ày, nó có thể trưởng thành đến bước này thực không dễ dàng!
Diệp Phàm nói.
Con hòa tước lớn chỉ bằng bàn tay, cả thân thể đỏ tươi, lông chim diễm lệ như Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành. Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, pháp lực ngập trời, như thường bay tới bay lui trên miệng núi lửa, làm cho đại đạo đều nổ vang từng hồi.
Trong sơn môn Thương gia có gần cả trăm ngọn núi cao, có rất nhiều chim quý thú lành thường lui tới, mỗi con đều là dị chủng trước thời hoang cổ, có một số ở bên ngoài rất khó gặp.
Một trung niên nam nhân không nhịn được, quát to:
- Thánh thể ngươi không nên quá phận! Tường nơi này là địa phương nào, cho là Thương tộc nhất mạch ta không người sao? Mau mau thối lui, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
- Ta cũng không có xông vào Thương gia, chỉ là dẫn đứa nhỏ này ở bên ngoài nhìn một cái mà thôi, điều này có gì không được?
Diệp Phàm thực bình tĩnh nói.
- Đây là đất lành của tộc ta, ngoại nhân, nhất là Thánh thể nhất mạch ngươi không được đặt chân, đây là mạo phạm uy nghiêm của chúng ta!
Hắn lớn tiếng khiến trách.
Diệp Phàm lập tức sa sầm mặt xuống, nói:
- Như vậy mà coi là mạo phạm các ngươi sao? Ta đây muốn hỏi một câu, các ngươi ở một viên cổ tinh khác đã làm gì? Xâm nhập trong nhà Thánh thể nhất mạch, làm nhục cùng giẫm lên đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, trên người ứ máu bầm, vết máu không ngừng chảy, các ngươi ra tay thì được sao?
Đám người trong sơn môn, thần sắc bị kiềm hãm, rồi sau đó âm trầm xuống, vô cùng lạnh lùng, nhưng không có lập tức đáp lại.
- Nhiều năm qua như vậy, Thánh thể nhất mạch có ai từng dám trêu chọc, các ngươi động một cái liền ức hiếp, làm nhục còn chưa đủ quá phận sao? Ta hôm nay mang theo đứa nhỏ này tới đây lại coi là mạo phạm các ngươi sao? Thử so sánh hai góc độ xem, chuyện này tính là gì!
Diệp Phàm quát lớn.
Những người này xem như đã nhìn ra, Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh dẫn đứa trẻ đến đây với ý bất thiện, bọn họ nhìn lướt qua nhau, thần sắc ác liệt đầy địch ý.
- Thúc thúc...
Dương Hi nhỏ giọng kêu lên.
- Không có việc gì, bọn họ tuyệt không đáng sợ, nói không chừng còn có thể hoan nghênh chúng ta đi vào đấy!
Diệp Phàm tới nơi này là muốn xóa đi bóng ma trong lòng Dương Hi.
- Hi nhi không sợ! Tương lai Hi nhi sẽ tự tay đánh bại tất cả bọn họ!
Tiểu tử kia ườn ngực nói lớn, thần thái bay lên trời cao.
- Kẻ hậu đại bại trận mà thôi, cũng dám đến nơi này của chúng ta nói phách lối?
Trong sơn môn Thương gia có một người tuổi còn trẻ rốt cục không kiềm được,
châm chọc.
- Ở thế giới này cường giả vi tôn, tổ tiên chúng ta chiến thắng Thánh thể, hậu nhân của Thương Thiên Bá Thể nhất định phải thắng huyết mạch thánh tộc bị đào thải, dựa vào các ngươi để rèn luyện bản thân, có gì không được?
Đây là một loại tự phụ cao cao tại thượng, là một loại địch ý mãnh liệt, mang theo một loại cảm giác về sự ưu việt, cũng là trắng trợn làm nhục đối phương.
Đương nhiên, hai người lên tiếng rất sâu sắc, nhưng cũng không dám đi ra khỏi sơn môn, chỉ khoanh tay đứng trên ngọn núi ở trong đất lành, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới châm chọc.
- Phải không? Cường giả vi tôn, thế giới này thật đúng là tàn khốc. Vậy được rồi, ta cũng cố gắng làm một hồi cường giả thử xem sao!
Diệp Phàm dứt lời, vù một tiếng biến mất.
“Ầm!”
Đại trận thượng cổ trước sơn môn bị công phá, phóng xuất ra dao động thần lực ngập trời, các loại đạo văn đan vào ra tràn ngập thánh uy khủng bố, hủy diệt hết thảy kẻ xâm lấn.
Nhưng mà, hết thảy không ngăn được Diệp Phàm, hắn tu luyện bí quyết chừ “Hành” tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, bí thuật này vừa vận chuyển trên có thể lên chín tầng trời, dưới có thể xuống cối u minh, trên trời dưới đất không chỗ nào không thể tới, là một loại pháp môn phá hết mọi trận pháp.
Cổ Thánh sát trận không thể ngăn cản Diệp Phàm, hắn tiến vào sơn môn, xuất hiện trên ngọn núi kia, quyết đoán ra tay.
- Ngăn cản hắn!
Một đám người kêu to, địch tập kích quá nhanh, nhanh như tia chớp thoáng cái đã tới nơi, khiến mọi người không kịp phản ứng.
“Ầm!”
Khi một số cường giả ra tay, Diệp Phàm đã sớm chụp lấy hai nam nhân trẻ tuổi rút lui, xông ra ngoài sơn môn.
Đây là một loại chấn nhiếp, là loại lấy thủ cấp chủ soái trong vạn địch quân dễ dàng như lấy đồ trong túi. Diệp Phàm trực tiếp chụp bắt hai tên trẻ tuổi nói năng lỗ mãng, mang ra ngoài.
- Nếu đã là cường giả vi tôn, như vậy xin lỗi các ngươi hai kẻ yếu này, ta cùng cần phải rèn luyện, bắt các ngươi để luyện tập!
Diệp Phàm rất lãnh khốc nói.
“Bùng!”
Hắn tung một cái tát, đánh cho một tên văng ra xa, máu bắn ra, rồi ngay sau đó theo sát, từ trên không trung đạp xuống, đạp hắn rơi trên mặt đất.
- Ngao ô...
Người này kêu gào thảm thiết, có điểm không giống tiếng người. Cả thân thể hắn thiếu chút nữa bị một cước của Diệp Phàm đạp gãy đoạn, hết thảy kết quả đều là hắn lưu tình, bằng không làm sao còn có mạng sống.
- Không nên!
Người kia kêu to, sợ tới mức hồn bay phách tán. Hắn vừa mới nhìn thấy toàn thân đều cảm thấy đau nhức, mà lập tức sẽ đến phiên hắn.
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không dừng lại, đưa hắn đặt ở trước người, dùng sức đong đưa đùi phải, rồi sau đó mạnh mẽ đá ra, như là đá cầu đá hắn bay ra ngoài.
“Ầm!”
Xa xa, một tòa ngọn núi thấp bị người này đụng sụp xuống, bụi mù tràn ngập, nơi đó truyền ra tiếng kêu la thảm thiết xé rách tim gan.
- Cá lớn nuốt cá bé, không gì hơn cái này, hôm nay ta mạnh hơn so với các ngươi, xem ra thực thích hợp ở trong này rèn luyện một phen!
Diệp Phàm nắm tay Dương Hi tiến lên, lại đá mỗi tên một cước bay đi, làm cho hai tên chìm vào trong đống đất đá.
Đây là hành hung!
Trước mặt Thương gia, ở trước sơn môn của bọn họ trừng trị con cháu trong tộc của họ. Trong nháy mắt này toàn trường im lặng tới cực điểm, mọi người đều không dám tin chuyện này là thực.
Ngay sau đó trong đất lành nổ tung, rất nhiều Pháp bảo bay tới, tất cả đều lấp lánh ánh sáng mờ ảo, công kích về phía Diệp Phàm như phải đánh gục hắn tại đây.
Diệp Phàm thực bình tĩnh không thèm tiêu phí khí lực đi đối kháng, liền vận chuyển bí quyết chừ “Binh” trực tiếp khống chế hai tên tù binh làm binh khí đón nhận những công kích này, kết quả hào quang thối lui, công kích lập tức ngừng lại.
- Thánh thể ngươi chọc giận Thương tộc ta, đây là sỉ nhục chúng ta, hôm nay ngươi đừng tường chạy thoát!
Trong sơn môn có người phẫn nộ đương trường rống to.
- Nếu không phải Tiếp dẫn sứ bảo hộ, các ngươi đã sớm bị diệt tộc. Hậu nhân của kẻ bại hôm nay lại dám tới trước cửa tộc ta động thủ, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ!
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra! Nhiều năm qua như vậy, một thế hệ tiếp một thế hệ, bọn họ chiếm hết ưu thế, chưa từng bị nhất mạch kẻ địch truyền đời nào “ức hiếp” quá như vậy, tất cả đều trợn trừng mắt như sắp nứt ra.
Diệp Phàm không nhanh không chậm hành hung hai tên trẻ tuổi một trận, lại bảo Tiểu phá hài đạp trên người bọn chúng, thần sắc không đổi, nói:
- Hết thảy việc ta làm đều là y theo phương thức suy nghĩ và hành động của các ngươi. Ta mạnh nên chà đạp các ngươi dưới lòng bàn chân, điều này không phải rất bình thường sao? Kẻ bại mà thôi không phải chính là phải bị đối đãi như thế sao!
Trong lúc nói những lời này, hắn lại hung hăng trừng trị một phen, làm cho xương cốt hai người này đều sắp chia lìa thân thể. Cuối cùng giống như là vứt rác ném hai tên vào trong sơn môn.
“Ầm!”
Trong Thương tộc bùng phát ra một cỗ bá khí tuyệt thế, một ngọn núi đá mở bật ra, một thân ảnh như Ma Thần vọt ra cửa, bay thẳng lên bầu trời cao.
- Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh kia, ngươi dám sỉ nhục Thương Thiên Bá Huyết tộc ta, hôm nay ngươi không thoát được!
Diệp Phàm phản ứng thực bình thản một bộ dáng không thèm quan tâm, nói:
- Không tính là làm nhục chứ?
Đám người Thương gia như phát điên, nhiều năm qua như vậy ai dám tới đây quấy rối! Đây là lần đầu, người này lại còn nói là không tính, thật đáng giận! Mọi người đều phẫn nộ.
Diệp Phàm vẫn như cũ ung dung, nhẹ nhàng nói:
- Loại chuyện này không phải các ngươi thường làm sao? Ta còn xa không theo kịp, còn chỗ nào làm không tốt còn mong các ngươi thứ lỗi cho!
- Cái gì!
Mọi người đều thiếu chút nữa tức quá té xỉu, đây là trắng trợn tát thẳng vào mặt người ta, còn làm ra một bộ dáng không sao cả như vậy. Thực đáng giận! Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh hắn vỡ nát thành mảnh vụn.
Vị thánh giả xuất quan này rất uy mãnh, thân thể cao lớn hùng vĩ như Ma Thần. Hắn cùng không muốn nói nhiều, lập tức phóng tới.
Bỗng nhiên, một lão già vô thanh vô tức xuất hiện, một tay kéo hắn lại, không cho hắn ra ngoài sơn môn, những người khác cũng yên tĩnh lại.
- Người trẻ tuổi ngươi thật quá đáng!
Lão già mặt không chút thay đổi nói.
- Nói rõ ra đi?
Diệp Phàm vẫn là bộ dáng như trước, không cứng rắn, không dữ dằn, có chút tản mạn hững hờ, trong lúc nói ra câu này thậm chí còn mang theo nghi vấn, như là còn muốn trưng cầu ý kiến của đối phương.
- Thật đáng giận mà!
Một số người phẫn nộ như muốn lột da sống hắn, không kìm nổi muốn ra tay.
- Người trẻ tuổi phải biết tiến thối mới tốt!
Lão nhân này sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nói:
- Xâm nhập nghĩa trang của tổ tiên ta là bất kính, lại đến trước cửa tộc ta hành hung sỉ nhục...
- Ta cảm thấy những tội danh này đều không thành lập được!
Diệp Phàm lắc đầu, cắt ngang lời lão. nói tiếp:
- Từ xưa đến nay, rất nhiều người đi lên phần mộ đó để tưởng nhớ, Thành thứ năm mươi Nhân tộc ai ai cũng biết, sao ta đến nơi này lại không được?
Cả đám người giận dữ, rất nhiều người ra tiếng khiến trách.
- Nhất tộc các ngươi cùng nhất mạch Thương Thiên Bá Huyết ta là kẻ địch truyền đời, các ngươi là kẻ bại mà thôi, leo lên phần mộ là khiêu khích nghiêm trọng. Người khác leo lên nơi đó thì được, nhưng nhất tộc các ngươi thì tuyệt đối không được!
- Hậu nhân của kẻ bại có tư cách gì mà đi lên trọng địa của tộc ta, đây là một loại sỉ nhục!
Có rất nhiều thanh niên trợn mắt nhìn, bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, khi đối mặt với nhất tộc Thánh thể có một loại tự phụ cùng cảm giác về sự ưu việt, tự nhiên không chấp nhận được.
- Các ngươi nói đây là một loại sỉ nhục, vậy vì sao lại đi tới một cổ tinh khác làm càn trước mộ phần của Thánh thể, lại còn ức hiếp hậu đại, còn khắc chữ trên vách đá trước mộ phần của hắn. Điều này không nghiêm trọng sao, đâu mới là tiêu chuẩn của hai bên?
Diệp Phàm lạnh lùng nói ra.
- Ngươi làm càn!
Một số người trong Thương tộc đã không thể nhịn được nữa.
- Ta tuyệt không làm càn!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, lại khôi phục bộ dáng không thèm quan tâm, nói tiếp:
- Ta cũng không có bất kính với tổ tiên các ngươi, càng không có khắc chữ loạn bậy. Chỉ là ở nơi đó nhổ lấy hai cây Dược Vương mà thôi, xem như đây là dược thảo các ngươi bồi thường vì đã khi dễ Dương Hi, làm cho nó mình đầy thương tích!
Một đám người Thương gia thiếu chút nữa hộc máu, đó nhưng là hai cây Dược Vương nha! Ở thế gian này là vật quý báu nhất, có thể kéo dài sinh mệnh làm cho Đại Thánh đều khom lưng trước chúng. Trong tộc vốn có một ít nhân vật thọ nguyên không còn nhiều, sau khi biết điều này tâm tình phẫn nộ nghĩ mà biết.
Diệp Phàm hờ hững nói:
- Các ngươi yên tâm, trước khi rời đi, ở nơi đó ta còn bày ra một ít Nguyên Thiên pháp trận, bao bọc mười mấy cây cổ dược quý hiếm vào đó, dự tính hai ba vạn năm sau đều sẽ trở thành Dược Vương, các ngươi không thua thiệt gì đâu!
Một đám người lại muốn hộc máu, ở tổ địa bọn họ lại di dời cổ dược. Đây là dược điền của ai? Lại nói ai có thể chờ hai ba vạn năm sau lâu như vậy? Mỗi người ai ai cũng muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
- Không biết hai ba vạn năm sau, ta còn có cơ hội tới đây ngắt lấy cổ dược này hay không!
Diệp Phàm lại tiếp tục lẩm bẩm tự nói, cảm thấy mình đã rất tốt bụng rồi.
“Con bà ngươi!” Đây là câu mắng thiếu chút nữa mọi người đều thốt ra thành lời.
Giờ khắc này, chỉ có Dương Hi là có vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Phàm.