Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc, do dự không thôi, nó lo rằng có người muốn dùng thi thể để thành tựu Đại đế.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- Không có khả năng có Thi đế đâu, bên trong còn có thanh âm giao chiến, nếu thực sự có loại này thì ngay cả tu sĩ Đông Hoang tới đây cũng đều bị hình thần câu diệt rồi.

Khu lầu các này dùng ngọc màu vàng tạo thành, trong suốt, lóe ra ánh sáng vàng chói mắt, trông như thủy tinh vậy, vừa chân thực, vừa hư ảo.

Bọn họ bước lên theo các bậc thang, bậc thềm dưới chân tràn đầy ánh sáng ngọc ngà, không có chút âm khí nào, tràn ngập hương hoa, lầu ngọc được bao quanh bởi hoa cỏ thơm ngát.

Đi vào trong tòa ngọc điện đầu tiên, linh khí nồng đậm lập tức phà vào mặt, tất cả đều long lanh trong suốt, các đồ vật tại đây đểu dùng linh ngọc mãi khắc mà thành

- Chia nhau ra đi, tránh người khác chú ý.

Diệp Phàm tiến về phía trước.

Hắc Hoàng thu nhỏ thân hình lại tới chỉ còn dài hơn một thước, như một con linh miêu, bước nhẹ nhàng mà đi, ẩn dấu thân hình, yên lặng đi vào.

Trên mặt đất tại cung điện đầu tiên này tràn ngập vết máu, rất nhiều tu sĩ chết oan uổng tại đây, thi thể gần như bị dập nát, ngoài ra còn có vài con âm binh, không, có lẽ phải gọi là âm tướng mới đúng.

Tuy chúng đã bị chém chết rồi, nhưng vẫn vô cùng sinh động, sau lưng có một đôi cánh màu đen, dài tới hai thước, dùng tay gõ vào thì phát ra âm thanh keng keng, không thể phá vỡ.

- Nhìn thì có vẻ yên bình, nhưng lại có loại đồ vật này thủ hộ, thật là một vùng đất không tốt đẹp gì.

Diệp Phàm hơi có chút do dự, tiến về phía trước, tòa cung điện thứ hai khiến hắn thật sự rung động, máu tươi trên mặt đất ngập tới tận mắt cá chân, trừ thi thể tu sĩ thì còn có một con đại xà tám đầu.

Đại xà đã chỉ còn là thi thể, máu tươi vãi đầy đất, tràn ngập khắp cung điện, vô cùng tanh tưởi.

- Âm khí hóa thành xà yêu có huyết nhục thật cường đại, thật là đáng sợ, không ngờ vẫn bị giết chết.

Hắc Hoàng ở phía xa líu lưỡi nói.

Trên thân thể nó, Diệp Phàm phát hiện ra vết chém của Đại Hoang Kích, chính là bị Kim Sí Tiểu Bằng Vương chém chết, vị vương giả tương lai của Yêu tộc này quả thật rất mạnh mẽ.

Tháp... Tháp... Tháp...

Bên trong cung điện yên tĩnh này, Diệp Phàm chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, khi hắn tiến vào trong tòa cung điện thứ ba, một luồng ánh sáng màu bạc lao tới, kình phong phả vào mặt hắn.

Hắn kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên, kết ấn đánh ra, “đương” một tiếng, đã đánh văng sinh vật này ra ngoài.

Đây là một con Phi Thiên Dạ Xoa, ánh sáng màu bạc lóe ra, bộ mặt dữ tợn, có một đôi cánh màu bạc vô cùng cường tráng mạnh mẽ, thấp giọng rít gào, lại tiếp tục bổ nhào về phía hắn.

Diệp Phàm lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này, theo truyền thuyết thì nó có thực lực Tứ Cực Bí Cảnh, vô cùng cường đại, rất khó đối phó.

Tuy nhiên hắn cũng không sợ hãi chút nào, con Dạ Xoa cánh bạc này tuy đáng sợ, nhưng nó đang hấp hối, đã sớm bị người khác đánh nát nửa thân thể, hiện tại đã không còn bao nhiêu sức mạnh nữa rồi.

Hắn vung bàn tay vàng, giống như một cái ấn lớn che trời, hung hăng đập xuống, “ầm” một tiếng đã đánh nát con Phi Thiên Dạ Xoa này.

Trong đại điện này, có khoảng mười mấy thi thể Dạ Xoa cánh bạc, tương đương với mười mấy vị tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, vậy mà lại bị các đệ tử Thánh địa đánh chết toàn bộ.

Một thế hệ truyền nhân trẻ tuổi của Thánh địa, có thể thấy bọn họ cường đại tới mức nào.

Trong đại điện cũng có vài thi thể tu sĩ nhân loại, thương vong trầm trọng, màu máu đỏ lấn át cả màu máu bạc, trên mặt đất là một mảng đỏ hồng.

Sau đó không lâu, Diệp Phàm tiến vào đại điện thứ tư, thi thể tu sĩ nhân loại càng nhiều thêm, rải khắp mặt đất, vô cùng lộn xộn, huyết vụ lượn lờ xung quanh.

Trong tầng một đại điện, có sáu cỗ thi thể rất đặc biệt, cũng không phải là nhân loại, mà là sáu tên vũ hóa đạo nhân, tất cả đều là da bọc xương, trên thân có khoác đạo bào.

Da thịt bọn họ phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, dán ở bên ngoài khung xương, bên ngoài thi thể có cắm một cái lông nhỏ, lấy tay chạm vào thì thấy thi thể bọn họ nặng như vạn cân, cái lông này rung động phát ra âm thanh leng keng.

Đây cũng không phải là âm khí hóa hình, mà là thi thể chân chính của tu sĩ sau khi tọa hóa, bị người ta tế luyện thành, dùng âm linh nhập chủ, thi thể cường đại như vậy có chiến lực khó tin, vượt qua cả Tứ Cực Bí Cảnh-

- Sáu tên vũ hóa đạo nhân đều bị đánh chết, kim thân cường đại cũng bị đánh gãy, mấy tên truyền nhân của Thánh địa này cũng thật là khủng bố.

Tuy Diệp Phàm có chút kinh dị, nhưng cũng không có quá nhiều bất ngờ, Cơ Hạo Nguyệt và đám người thần thể Khương gia, sau khi thi triển ra dị tượng thì có thể tăng lên một Bí Cảnh để chiến đấu, ngay cả các cường giả tiền bối đều có thể bị họ giết chết, càng không nói tới chỉ có sáu tên vũ hóa đạo nhân này.

- Ngôi mộ to lớn này thật sự không tầm thường chút nào, ngay cả vũ hóa đạo nhân cũng có, không biết còn chui ra thứ gì nữa không. Ta chỉ khẽ nói chút mạo phạm mà thôi, chẳng lẽ lại có tên nào không biết trời cao đất dày muốn dùng thi thể để thành Đại đế đấy chứ.



Hắc Hoàng tự nhủ.

Cung điện tầng thứ năm lại càng có nhiều thi thể hơn, tới nỗi không có chỗ đặt chân, khắp mặt đất đều là bùn máu, ngẫu nhiên còn có vụn xương màu trắng bắn tung tóe, dính trên vách tường bằng ngọc.

- Nơi này xảy ra chuyện gì vậy, không phải tất cả mọi người đều chết hết tại đây đó chứ?

Diệp Phàm thầm rùng mình.

Bỗng nhiên, Diệp Phàm cảm nhận được có lực lượng Cực Đạo còn sót lại, đồng thời phát hiện ra ba mảnh xương rất đặt biệt trong lớp bùn máu, trông như ngọc, sáng bóng.

Hắc Hoàng giật mình, nói:

- Là ba miếng ngọc cốt kỳ thi, khi còn sống nhất định là bậc đại năng, sau khi chết thì bị người ta tế luyện, sau đó âm linh nhập chủ, tuy không thể so sánh với đại năng, nhưng cũng cực kỳ khủng bố.

- Ngay cả thi thể của đại năng cũng có...!

Diệp Phàm giật mình.

Đây rõ ràng là Nhan Như Ngọc ra tay, dùng vũ khí Cực Đạo đánh tan ba bộ ngọc cốt kỳ thi, thần uy Cực Đạo còn sót lại toát ra từng tia một.

Diệp Phàm cẩn thận nghe ngóng, một lúc sau thì mới nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, đại chiến diễn ra cách nơi này rất xa.

Hắn không dừng lại chút nào, đi tới tòa cổ điện tầng sáu, đây là một đoạn đường khá dài, xa khoảng một dặm.

Phía trước chỉ còn lại một tòa đại điện cuối cùng, phát ra ánh sáng chói mắt, trong lòng đất tối đen này nó phát ra ánh sáng rất rõ ràng.

Lòng đất đã bị khóe rỗng, tòa cung điện thứ sáu này vô cùng cổ xưa, như được treo giữa không trung, thoạt nhìn rất mờ ảo.

“Còn lại tòa đại điện cuối cùng, tất cả bí mật là ở đây.”

Trong lòng Diệp Phàm kích động, có lẽ sẽ có Cửu Bí, có lẽ sẽ là thứ khác, nhưng khẳng định là sẽ không giống các nơi tầm thường khác, hắn nhanh chóng lao về phía trước.

Trong lòng đất tối đen, Hắc Hoàng bước nhẹ như mèo, vô cùng nhẹ nhàng đi phía sau một khoảng, gắt gao bám theo hắn.

Khi đi vào tòa đại điện cuối cùng thì Diệp Phàm cảm nhận được một luồng tiên uy Cực Đạo, khiến người khác không kìm được phải run lên.

- Vũ khí Cực Đạo...!

Hai mắt Hắc Hoàng lóe sáng, hận không thể lập tức đoạt lấy.

Ngay tại tòa đại điện sáng chói cuối cùng này đang diễn ra một cuộc đại chiến, ngay cả vũ khí Cực Đạo cũng được sử dụng, đánh nhau kịch liệt như vậy, có thể thấy đối thủ mạnh mẽ tới mức nào.

Hắn cũng không lập tức đi vào, mà cùng Hắc Hoàng đứng ở phía xa, lẳng lặng chờ đợi.

Oanh!

Thế giới trong lòng đất rung động, nhưng đại điện tầng thứ sáu vẫn là một mảnh sáng ngời, không vỡ ra, vẫn đứng sừng sững như cũ, rõ ràng nó được khắc các đạo văn chưa từng thấy.

Trung ương tòa đại điện có một tấm biển, khắc bốn chữ: Quang Minh Thần Điện.

Đông!

Lòng đất liên tục chấn động mạnh, lực bùng nổ phát ra từ trong Quang Minh Thần Điện, nhưng mà nó vẫn đồ sộ không nhúc nhích, mãi mãi không đổ.

- Sao kiểu gì ta cũng thấy tòa Quang Minh Thần Điện này có chút quen mắt nhỉ...!

Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Phàm cả kinh, tòa điện ngọc này chính xác là nơi cuối cùng, nhưng hắn lại thấy có ba vật rất lớn, nằm trong bóng đêm phía sau tòa điện này.

- Đó là... ba cỗ quan tài!

Trong lòng hắn chấn động, ba cỗ quan tài, cỗ nhỏ nhất cũng lớn bằng một cung điện, ba cỗ này thì mỗi cỗ lại cao lớn hơn cỗ khác, đứng sừng sững trong bóng đêm.

- Sáu tòa cổ điện, ba cỗ quan tài lớn ở cùng một chỗ, tạo thành sổ chín, đây chính là con số mà cổ nhân coi trọng nhất.

Diệp Phàm tự nói.

Oanh!



Đúng lúc này, tòa Quang Minh Thần Điện đột nhiên chấn động kịch liệt, sau đó lập tức im lặng, tiên uy Cực Đạo giảm mạnh, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

- Kết thúc rồi sao?

Diệp Phàm chuẩn bị hành động.

Bỗng nhiên, trong Quang Minh Thần Điện trở thành một mảnh đại loạn, giống như đang tranh đoạt thứ gì trong đó vậy.

- Quả nhiên là đã kết thúc, mặc kệ ba cỗ quan tài này, trước tiên đi vào trong Thần Điện xem sao đã.

Diệp Phàm bay vụt vào trong.

Khi sắp tới gần thì thân thể Hắc Hoàng đột nhiên chấn động, mang vẻ mặt khó tin, nói:

- Là nó...!

- Ngươi nhận ra điều gì?

Diệp Phàm vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn nó.

- Đây đâu phải là Quang Minh Thần Điện gì đó, rõ ràng là tẩm cung của Đại đế khi xưa, bị tên khốn kiếp nào đó đưa tới đây, còn sửa tên bậy bạ nữa!

Đại hắc cẩu thấp giọng mắng.

- Cái gì?

Diệp Phàm trong lòng chấn động. Mặc cho hắn hỏi thêm nữa, nhưng Hắc Hoàng vẫn không nói thêm điều gì, chỉ trầm mặc không nói.

Diệp Phàm cũng hết cách, chỉ bước nhanh về phía tẩm cung của Đại đế.

Tòa đại điện sáng ngời này rất sâu, tiên uy Cực Đạo vẫn còn vương vấn xung quanh, nhưng rất nhiều tu sĩ nhân loại rất nhanh sẽ xuất thủ, đại chiến sắp sửa nổ ra.

Ở trung tâm tòa đại diện to lớn mà trống trải này, có một cái bàn lơ lửng, toàn thân nó tối đen, nhưng lại bắn ra từng đạo ánh sáng xuống dưới, vô cùng thần bí.

Điều khiến lòng người rung động chính là trên cái bàn này có một cuốn sách cổ bằng da thú, thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng lại lập tức khiến cho tất cả mọi người kích động.

Ai cũng muốn bước lên, cướp nó vào tay làm của riêng, bởi nó rất có thể chính là Cửu Bí.

Đại Diễn, Vạn Sơ, Khương gia, Tử Phủ, Đạo Nhất, Cơ gia, Diêu Quang các loại Thánh địa, truyền nhân của bọn họ đều không có việc gì, không mất đi một sợi lông nào cả.

Bên trong đại điện, Cơ Hạo Nguyệt, Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi, Khương gia thần thể, Dao Trì Thánh nữ đều đề phòng lẫn nhau, đều muốn ra tay cướp đoạt tấm da thú trên cái bàn màu đen này.

Diệp Phàm lại thấy thiếu một người rất quan trọng, đó là Nhan Như Ngọc, nàng nắm giữ vũ khí Cực Đạo, sao lại biến mất không thấy?

- Ở đây...

Hắn phát hiện ra một tòa cổ tháp trong đại điện, lúc đầu hắn tưởng là để trang trí, hiện tại mới nhận ra nó là một kiện Vũ khí cực kỳ đáng sợ.

Cổ tháp nửa trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng Nhan Như Ngọc đang bị trấn áp bên trong tầng thứ năm, trong tay nàng lóe ra ánh sáng, dùng binh khí Cực Đạo chống lại.

Tòa tháp này có tổng cộng bảy tầng, trên tầng cao nhất có một thân ảnh mông lung đang ngồi khoanh chân, hắn chính là chủ nhân của cổ tháp, đang trấn áp Nhan Như Ngọc.

Diệp Phàm hít một hơi lạnh, người này tuyệt đối rất mạnh mẽ, tòa cổ tháp này tuy cũng là vũ khí to lớn, nhưng làm sao có thể so được với Vũ khí Cực Đạo, còn kém xa.


Vậy mà người này lại dựa vào thực lực tuyệt đối để phong ấn công chúa Yêu tộc nắm trong tay vũ khí Cực Đạo, hắn chính là người thủ hộ tại đại diện tầng thứ sáu này.


Diệp Phàm trong lòng phát lạnh, ở đây có rất nhiều Thánh tử, nhưng lại không ai ra tay giúp đỡ, mặc kệ Nhan Như Ngọc đối kháng với cường giả khủng bố này, ai cũng đều có tâm tư riêng mình


Ánh sáng từ trên cái bàn lơ lửng đó liên tục buông xuống, khiến người ta vô cùng thoải mái, cuốn sách cổ bằng da thú kia gần trong gang tấc, có rất nhiều truyền nhân Thánh địa muốn ra tay đoạt lấy, nhưng lại không có ai dám xuất thủ đầu tiên.


- Cái bàn đá màu đen kia rốt cuộc là cái gì, sao lại có thể treo lơ lửng giữa không trung vậy?


Diệp Phàm dùng thần niệm truyền âm.


Hắc Hoàng có vẻ vô cùng kích động, nói:


- Đây chính là báu vật đó, là Hỗn Độn Thạch, giường ngủ của Đại đế khi xưa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK