Dưới ánh nắng chiều, cả mặt đất đều ánh lên màu máu. Địa hình phía trước rất trống trải, mênh mông bát ngát, như một vùng cao nguyên vô cùng hoang vu, khắp nơi đều nhìn thấy nham thạch màu đỏ thẫm, cây cối rất thưa thớt.
Đạo quan rách nát nằm ở phía xa, tổng cộng chỉ có vài toà. đều rất thấp bé, khoảng cách giữa chúng cũng rất xa. Trong ánh nắng chiều tà, chúng như được khoác lên một tầng áo mỏng màu vàng, hiện lên một loại khí tức thần thánh.
Hoang vu, rách nát, quang huy màu vàng ảm đạm, xen lẫn với khí tức thần thánh, làm cho người ta có cảm giác rất quái dị, đây là một bức tranh khiến người ta phải dừng mắt lại mà đánh giá, giống như nơi đây có sự lắng đọng của thời gian năm tháng.
Diệp Phàm đứng ở đó, giống như là đang quan sát khắp cả vùng đất này, ánh mắt như có thể xuyên qua thời gian mười hai năm qua, tìm về những cố nhân ngày xưa.
- Lệ Thiên thần tử tới đây, các mỳ nhân thái cổ chuẩn bị mà run rẩy đi!
Lệ Thiên hít một hơi, sau đó ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng dài, khiến cho vô số chim chóc kinh hãi bay lên.
Chim chóc vẫy cánh trong ánh trời chiều, xẹt qua trời đất màu vàng nhạt, phá tan sự yên lặng và tường hòa tại đây, nhưng cũng khiến cho cảnh đêm tại đây có thêm vài phần sinh khí.
- Vài tòa đạo quan này trông rất cổ xưa, may mà vẫn còn có ghi chú, nếu không chúng ta cũng không có khả năng từ Vực ngoại đi tới đây được!
Yến Nhất Tịch nói.
Phía xa, vài tòa đạo quan trông rất sập xệ, có vẻ sắp sập xuống rồi, nhưng tràn ngập vẻ tự nhiên và yên tĩnh, ánh nắng chiều vàng nhạt rực rỡ, khiến cho khắp vùng đất này đều trở nên cổ kính trang nghiêm.
Mới nhìn thì chưa thấy rò, nhưng càng quan sát thì lại càng nhận ra nơi đây không tầm thường chút nào, khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí tức đại đạo, như say như si.
- Đúng rồi, chúng ta là từ thiên ngoại tới đây, nơi đó chính là Vực ngoại chiến trường của Thánh nhân viễn cổ, năm đó tuyệt đổi có Thánh nhân từ nơi này lên trên đó tham chiến!
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, còn không nhanh mà đi cướp đoạt đi, cho dù là một cái cắt móng chân của một vị Thánh nhân viễn cổ lưu lại thì cũng là Thánh khí a!
Lệ Thiên nói rất khoa trương.
Đáng tiếc, vài toà đạo quan này thì ngoài bầy chim chóc, chẳng còn thứ gì cả, nơi này trở thành nơi chúng làm tổ, dưới ánh nắng chiều có vẻ rất yên bình.
Cuối cùng, bọn họ rời khỏi vùng cao nguyên hoang vu này, phía trước là dãy núi dài vô tận, cây cối rậm rạp, rừng già sâu thẳm, man thú hoành hành, các loại chim chóc kỳ dị bay khắp bầu trời.
- Nơi này thật sự là rất nguyên thủy, đã bay nhiều ngày như vậy rồi, tại sao ngay cả một bóng người cũng không thấy vậy?
Nửa tháng sau, Lệ Thiên không ngừng cằn nhằn.
Lại đi thêm hai ngày nữa, rốt cục bọn họ nhìn thấy một vị Dược Sư, đang hái thuốc tại vùng núi non mênh mông trùng điệp này, sau khi hỏi thăm tỉ mỉ, liền biết được nơi này đúng là Nam Lĩnh.
Trung Châu, Đông Hoang, Bắc Nguỵên, Tây Mạc, Nam Lĩnh, đây chính là ngũ đại vực của Bắc Đẩu Tinh Vực, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm bước chân lên vùng đất này.
May mà bọn họ cũng không tiến vào vùng đất nguyên thủy nhất tại Nam Lĩnh, nếu không thì cho dù có bay tận mấy tháng cũng không chắc có đi ra được nơi đó hay không.
- Rời đi mười hai năm rồi, không biết có những chuyện gì đã xảy ra, khi nào có thể gặp mặt với đám người Bàng Bác, Tử Nguyệt, cô bé con, Lý Hắc Thủy đây!
Diệp Phàm tự nhủ.
Bọn họ bay ra phía ngoài dãy núi, nhìn thấy một tòa cổ thành, điều này làm cho Lệ Thiên không kiềm chế được nữa, nói:
- Trong vùng trời đất này, chỉ cần một minh ta là đã có thể quét ngang một thế hệ trẻ tuổi, làm một thần tử oai hùng phi phàm, chắc là không có vấn đề gì rồi!
Hắn bày ra một bộ dạng bễ nghễ thiên hạ, không có ta thì còn ai nữa, duy ngã độc tôn, giống như đã trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, đang nhìn xuống vùng đất này.
Diệp Phàm khẽ cười, cũng không nói nhiều bởi vì hắn cũng không biết những cố nhân kia hiện tại có tu vi như thế nào, tất cả đều cần gặp mặt thì mới biết được.
- Sư đệ ngươi ngàn vạn lần cần phải cẩn thận, đừng để cho người ta đánh chết đấy, Đại đế cổ cũng hạ xuống cổ tinh này, nhất định nơi đây có rất nhiều điều bí mật và kỳ dị, cổ quái nào đó!
Rời đi đã lâu lắm rồi, Diệp Phàm rất muốn biết tất cả những chuyện về thế giới này, ba người rất nhanh liền đi tới cổ thành ở phía trước, đây là một nơi cực kỳ phồn hoa đô hội.
Vào thành không lâu sau, Diệp Phàm liền tìm người hỏi chuyện, vậy mà hắn còn chưa nói được bao nhiêu, chỉ nhắc tới Đông Hoang thôi thì mọi người đã lắc đầu quầy quậy, nói rằng nơi đó cực kỳ đáng sợ.
- Sinh vật thái cổ, tu sĩ cường đại, có đủ loại tranh đấu, sớm muộn gì thì cũng sẽ có một hồi phong ba bão táp cho mà xem!
Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, hắn đến thật đúng lúc, sinh vật thái cổ quả nhiên lần lượt thức tỉnh, trong tương lai thì hon phân nửa là sẽ có một hồi đại loạn.
- Trong Nguyên Thiên cổ mạch có một hồi Đại Hội Linh Dược, các ngươi có thể đi đến nơi đó để tìm hiểu tin tức, có cả các tu sĩ đến từ mỗi đại vực nữa!
Người tại Nam Lĩnh cũng không phải là rất hiểu biết đối với những người nơi khác, dù sao thì viên cổ tinh này cũng quá lớn, mỗi một vực cũng cách nhau tận ngàn vạn dặm trở lên.
- Đi Đại Hội Linh Dược nhìn một cái xem thế nào!
Diệp Phàm liền đưa ra quyết định này.
Nam Lĩnh, đúng như tên gọi của nó, có rất nhiều núi non trùng điệp, khắp nơi đều là cổ mạch, tự nhiên cũng bởi vậy mà có rất nhiều linh thảo mọc tại đây, thậm chí còn có cả Bất Tử Thần Dược trong truyền thuyết.
Năm đó trong Nguyên Thiên cổ mạch từng có Bất Tử Dược phá vỡ hư không mà đi, khiến cho nơi này trở thành một chỗ vùng đất nổi tiếng tại Nam Lĩnh.
Đại Hội Linh Dược mỗi năm một lần tại Nam Lĩnh được tổ chức vào lúc này, đủ mọi loại linh dược tranh nhau khoe sắc, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các loại cổ dược.
Đương nhiên, cái gọi là đại hội cũng có thể được gọi là thịnh hội bán đấu giá, các linh dược được đưa ra bán đấu giá với cái giá trên trời, nếu không thì làm gì có ai mang trân phẩm tới đây, bọn họ giữ bí mật còn không kịp nữa là.
Cổ mạch có linh khí rất nồng đậm, chiếm một vùng đất cực lớn, vô số dãy núi liên miên vô cùng vô tận, mấy ngày nay đều rất náo nhiệt, tu sĩ khắp nơi đều xuất hiện tại đây.
Đám người Diệp Phàm đến cũng không khiến cho nhiều người chú ý, bởi vì trong tay bọn họ cũng không có linh dược, những người tới đây đều có một mục đích rất cụ thể, đó chính là tìm kiếm cổ dược mà thôi.
Phía xa, có một mảnh chấn động phát ra, dược hương nức mũi, thiếu chút nữa khiến cho một đám người trở nên say, các tu sĩ gần đó thì tất cả đều chen chúc lại, khiến cho nơi đây trở thành một mảnh ồn ào náo nhiệt.
- Một gốc cổ dược ba vạn năm ngàn năm, thật sự là rất khó có được, loại bảo dược này chi có cơ duyên gặp được chứ không thể cầu!
- Nam Lĩnh quả nhiên là linh thổ, tụ nạp linh khí khắp thiên hạ, chỉ có như vậy thì mới sinh ra trân dược cỡ này được!
Một đám người đều vô cùng ngạc nhiên thán phục, ánh mắt nhìn về phía gốc cổ dược thì đều nóng lên, chỉ hận không thể lập tức thu lấy nó làm của riêng.
- Con chó đó có tới đây không nhỉ, bình thường thì loại sự kiện này không thể thiếu nó được, nó mà biết được chô này thì chắc chắn không rời chân đi được đâu!
Diệp Phàm tự nhủ.
- Cổ dược năm vạn năm xuất thế, có người còn ngắt được một gốc tiểu dược vương trong truyền thuyết!
Phía xa, lại nổ ra một mảnh chấn động nữa, hiện trường bị người ta vây chặt như nêm cối.
Nơi đó có một khối dược điền, lập tức mọi người đổ xô tới, khiến cho không khí trở nên sôi trào, khắp nơi đều là người, rất nhiều tu sĩ chỉ hận không thể xuất thủ thu lấy được.
Một gốc cổ dược sinh ra bảy cái lá, mỗi một cái lá có một loại màu sắc khác nhau, tổng cộng có bảy màu, trong suốt lấp lánh, tỏa ra mùi thom say lòng người, mọi người đều mê say.
Lệ Thiên ngay lập tức bị trấn trụ, nói:
- Cổ dược năm vạn năm được xưng là tiểu dược vương, có thể luyện các loại tuyệt phẩm bảo đan, trong Nhân Dục Đạo của ta có một loại phương pháp rất kỳ diệu, chính là cần loại dược thảo này làm chủ dược.
Diệp Phàm thì ngay cả Bất Tử Thần Dược cũng đều được nhìn thấy rồi, tất nhiên không kích động như bọn họ, vẫn rất bình thản quan sát, hắn đang tìm kiếm ở trong đám người, muốn gặp được một vị cố nhân, bất kể là quen thuộc hay là đối địch, nhưng hắn chi đành thất vọng mà thôi.
- Đi thôi, qua bên kia nhìn một cái, hình như là nơi đó có cao thủ đang luận đạo thì phải.
Hắn bước nhanh về phía trước.
- Đừng có vội làm gì, nơi này có một gốc tiểu dược vương trong truyền thuyết, ngươi không thấy kinh ngạc sao?
Lệ Thiên không muốn đi.
Bên kia có một cái đài bằng đá, ai cũng đều có thể tiến vào, có rất nhiều tu sĩ đang tụ tập, chủ yếu là những người trẻ tuổi, hiện tại đang bàn luận về cao thủ tại ngũ vực.
Diệp Phàm đi tới, ngồi khoanh chân trên một cái đài cao, chăm chú lắng nghe, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch cũng leo lên theo và ngồi xuống.
- Đương kim thiên hạ, ai là đệ nhất cao thủ trong một thế hệ trẻ tuổi?
Có người nói tới vấn đề này.
- Điều này thì rất khó nói, Trung Hoàng, Nam Yêu khi mười mấy năm trước thì đã có thể lực chiến Thánh chủ tuyệt đỉnh, hiện nay thì làm gì có ai nhìn thấu được đâu.
- Đương kim thiên hạ thì ta cho rằng chi có Diêu Quang Thánh tử mà thôi, hiện tại tu vi của hắn rốt cục đại thành, bắt đầu chân chính hành tẩu trên thế gian, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có ai là đối thủ với hắn được!
- Ta lại cho rằng người này nhất định là Hoa Vân Phi, hắn đã bị tu sĩ khắp thiên hạ đuổi giết mười mấy năm, nhưng hiện giờ còn có người nào dám động vào hắn nữa sao, hắn đã tu thành Thôn Thiên Ma Công, vô địch cùng một thế hệ, hiện tại chi có chuyện hắn chém người khác chứ làm gì còn có ai đánh được hắn nữa.
- Hạ Cừu u đã luyện thành Độ Kiếp Tiên Khúc rồi, hiện nay chỉ e rằng đang tịch mịch vì vô địch mà thôi!
- Các ngươi đều bỏ qua một người, đó chính là Tử Phủ Thánh nữ, nàng chính là Tiên Thiên Đạo Thai a. theo truyền thuyết thì chỉ cần đạt tới cảnh giới Thánh Chủ sè hợp nhất với đạo, trong thiên hạ thì có ai cùng thế hệ có thể đối địch được, đã mười mấy năm trôi qua rồi, với loại thể chất đó thì ta không cho rằng nàng lại không đạt tới cảnh giới này!
- Ài, các ngươi quên đi một chút rồi, vậy mà lại bỏ qua một đám người đáng sợ nữa a, Tử Thiên Đô, Hoàng Hư Đạo, Thần Tàm đạo nhân và các loại nhân vật đáng sợ nữa khác, thanh danh của họ trong các sinh linh thái cổ cũng khiến cho người ta tái mật rồi đó.
Lời này vừa phát ra, lập tức khiến cho tất cả mọi người đều trầm mặc, Hỏa Kỳ Tử, Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, Nguyên cổ, Thần Tàm đạo nhân đều là một đám người kinh diễm cổ kim, áp bách cho Nhân tộc không thở nổi, vô cùng đáng sợ.