Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái này... Thái Âm chân quyết cùng Thái Dương chân quyết chính là cổ kinh nguyên thủy nhất của Nhân tộc a...

Đại hắc cẩu cả kinh kêu lên.

Nhân tộc thái cổ xuất hiện ở cạnh những cấm địa thái cổ Nam Vực sớm nhất, căn cứ theo ghi lại của các chủng tộc khác thì bọn họ hư hư thực thực tới từ thiên ngoại.

Nhân tộc thái cổ có hai đại cổ kinh, có hiệu quả kỳ diệu đoạt thiên địa tạo hóa, có thể tu thành Thái Âm và Thái Dương thánh lực căn nguyên nhất, huyền ảo khó lường, uy lực vô cùng lớn.

Từ lâu Diệp Phàm đã nghe nói qua khi Đại đế cổ khai sáng cổ kinh vô thượng của chính mình thì cũng chịu ảnh hưởng không ít từ hai bộ cổ kinh nguyên thủy nhất này.

- Ở thời thái cổ thì Thánh nhân nhân tộc toàn thân đều là bảo bối, quả thực chính là một tòa Tiên Tàng!

Đại hắc cẩu nhễ cả nước miếng nói.

Một giọt máu của Thánh nhân cổ có thể giết chết một vị cao thủ tuyệt đỉnh, mà cốt bỗng trắng nòn trong tay hắn khẳng định là thần vật kinh thế.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn nắm giữ hai bộ cổ kinh nhân tộc nguyên thủy, là tiên trân vô giá, sớm thất truyền không biết bao nhiêu năm tháng.

Mà xích thiết liên trói chặt trên người hắn cũng là thần vật, dày đặc phù văn, quang hoa lóe sáng, huyền ảo phức tạp, Có thể phong ấn Thánh nhân cổ thì tất nhiên phải là báu vật.

Diệp Phàm vô cùng kích động, Người này là một bộ Điển Tàng còn sống, Thái Dương và Thái Âm chân quyết, hai bộ cổ kinh nguyên thủy này khiến hắn vô cùng chờ mong.

Nếu vào tay, không chừng hắn có thể thôi diễn ra quá trình Nhân tộc truyền thừa, Dù sao, việc tu luyện cũng bắt đầu từ thời đại đó.

Nhưng thu lấy Thánh nhân thái cổ này thì có cơ duyên rất lớn nhưng cũng vô cùng hung hiểm, nếu không tốt có thể gặp phải sát kiếp ngập trời.

- Ngả mã đặc lý hi...

Thiếu niên Vương tộc thái cổ lớn tiếng nói gì đó, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác. Hắn dần cảm thấy được có gì đó không ổn.

- Hắn nói không nên đụng vào mấy hung nhân thái cổ này, thúc dục chúng ta mau rời đi!

Con khỉ giải thích.

Diệp Phàm biết nếu muốn mang Thánh nhân thái cổ này đi thì thiếu niên kia khẳng định sẽ ngăn cản, thậm chí triệu hóa phụ vương hắn.

- Để hắn ngủ một hồi đi, chúng ta khi đó rời đi rồi!

Hắn không muốn thương tổn thiếu niên này, dù sao không có thù hận gì, lại còn dẫn bọn hắn đi xa như vậy.

Ầm!

Con khỉ nhẹ nhàng đánh một chưởng, thiếu niên kia lập tức ngất đi, được đặt trên một khối đá bằng trong cổ động, sau nửa canh giờ sẽ tự tỉnh lại.

Xoát!

Diệp Phàm thu lấy khôi Thần Nguyên lớn có phong ấn Thánh nhân cổ vào trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, căn nguyên tinh khí mênh mông khiến toàn thân hắn thư thái vô cùng.

- Ngàn vạn lần phải cẩn thận, lão Thánh nhân này thần chí không rõ, vạn nhất giãy ra thì chúng ta đều phải chết đó!

Đại hắc cẩu nói thầm, hiếm có một lần không lao lên tranh đoạt.

Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, hắn cảm nhận được một cỗ khí cơ khủng bố tràn ngập tiểu đỉnh, Khối Thần Nguyên lớn này như có một con man long sắp thức tỉnh vậy.

- Sau khi rời khôi đây phải tìm một chỗ mai táng hắn, căn bản không thể mang bên người!

Hắn rất nhanh quyết định. Hai bổ cổ kinh này tuy là tiên bảo nhưng cũng không trọng yếu bằng tính mạng được.

Sau khi bọn họ rời đi lại dần nghe được tiếng kêu la, Đại chiến lúc này đã tới hồi gay cấn, vô cùng kịch liệt và thảm thiết.

- ÔNha đạo nhân...

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, lại thấy lão quạ đen hắn từng gặp ở Vạn Long Sào, Toàn thân hắn đầy máu tươi, nhưng cũng không phải là máu của hắn.

Ô Nha đạo nhân công lực thâm hậu, là người cùng thời với Xích Long đạo nhân, có thể thoải mái đi khắp thế gian, không mấy ai có thể địch lại.

Hắn không phá vây mà đi mà tìm kiếm trong Vạn Long Sào, hiển nhiên không có sợ hãi, muốn tìm được tiên trân.

Xoát!

Ô Nha đạo nhân nhoáng cái, vọt vào chỗ sâu của Vạn Long Sào, không thấy bóng dáng.

- Nam Cung Chính, Ô Nha đạo nhân... Cũng không chỉ có hai người này, hơn phân nửa sẽ còn có người vọt vào, chúng ta đi trước thôi!

Những cự phách tuyệt thế này có thực lực cường đại, dù là tuyệt địa cũng dám xông vào, tìm kiếm một hồi khẳng định sẽ rất có thu hoạch.

Bất Tử Thần Dược chỉ cao một thước, toàn thân như từ hoàng kim chế thành, quang hoa lóa mắt.



- Có thể dùng trận văn Hư Không Đại đế để lấy thần dược không?

Diệp Phàm hỏi.

Nó tổng cộng có chín phiến lá, mơ hồ như những đám mây màu vàng buông thòng, vô cùng bắt mắt.

-Rất khó!

Đại hắc cẩu lắc đầu thở dài.

Thần dược thái cổ là một con tiểu long dài bằng bàn tay, trông rất sống động, sáng lóa cả mắt, mùi thơm ngào ngạt, gần như khiến người ta say mê, ngơ ngẩn.

- Lần trước ta thiếu chút nữa đã ngắt được, nhưng lần này lại quá khó khăn!

Diệp Phàm tiếc nuối.

Bất Tử Thần Dược lay động, chảy ra vạn lũ quang hoa khiến nơi này sáng rực, mùi thơm càng say lòng người, Con tiểu long kia đột nhiên mở mắt, không ngừng vặn vẹo thân mình nhìn bọn họ.

- *&%$$, đừng có khiêu khích, bổn hoàng cũng không phải là chưa từng ăn Bất Tử Thần Dược, lát nữa sẽ nuốt ngươi!

Đại hắc cẩu nhe răng.

Bất Tử Thần Dược đột nhiên từ mặt đất mọc lên, giãn ra rễ cây trên đống Thần Nguyên, toàn thân quang hoa rực rỡ, lưu động như nước, căn bản không nhìn bọn họ.

- Bất Tử Thần Dược này cũng quá yêu dị...

Diệp Phàm vô cùng ngứa ngáy, hận không thể lập tức bắt nó.

Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, lấy ra tiên trân chưa biết ở trong hỗn độn cổ sào, dùng sức lay chuyển.

Bất Tử Thần Dược thông linh, nhìn thấy một màn này lập tức phát ra hào quang hừng hực, nhanh chóng trốn vào trong đống Thần Nguyên.

Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, liền tế tiên trân ra ngoài, bay về phía trước.

Xoát!

Bất Tử Thần Dược như bị dọa cho kinh hãi, đột nhiên từ trên mặt đất lao lên, hóa thành thần quang màu vàng, nhanh chóng bay vào chỗ sây trong Vạn Long Sào.

- Bắt lấy nó!

Diệp Phàm hô lớn.

Đại hắc cẩu đã sớm chuẩn bị từ trước, nhanh chóng thúc dục phần trận văn tàn khuyết, vượt lên phía trước, bắt lấy Chân Long Bất Tử Thần Dược.

Ông!

Hư không rung chuyển, thần mang Bất Tử Thần Dược đẹp mắt, vô cùng rực rỡ, Cả Vạn Long Sào đều tràn ngập mùi hương, nơi nơi đều là hương thơm.

Nó không ngờ đột phá giam cầm, hình thành một thông đạo màu vàng giữa hư không, chạy thẳng vào trong cổ sào với hỗn độn bao phủ, nhoáng cái biến mất!

- Chết tiệt! Quá giảo hoạt, căn bản không giam cầm được nó, Trách gì chưa bị Đại đế cổ bắt giữ!

Đại hắc cẩu ảo ảo.

Trong lòng Diệp Phàm cũng rất kích động, rất nhanh lấy ra một tiểu đỉnh bạch ngọc, triển khai bí quyết chữ Hành, di chuyển trong Vạn Long Sào, thu lấy thần dịch màu vàng trong hư không.

- Ghhh, nó mạnh mẽ mở ra hư không đại đạo, hộc ra dược huyết!

Đại hắc cẩu sợ hãi kêu lớn, cũng vọt lên.

Trong hư không tổng cộng có ba mươi sáu giọt thần dịch màu vàng, thơm nức mũi, tất cả mùi hương nồng đậm là do nó phát ra, mỗi giọt đều như trân châu màu vàng, quang hoa vạn trượng.

- Bất Tử Thần Dược phun ra dược huyết, lần này đã bị thương nguyên khí, con tiểu long kia chắc mất đi nửa cái mạng, ai nhủ ngươi dám khiêu khích bậy bạ!

Hắc Hoàng cười ha hả.

Diệp Phàm thu hết số giọt chất lòng màu vàng, rồi đóng cái đỉnh lại, mùi thơm liền biến mất, giá trị của tinh hoa của Bất Tử Thần Dược quả không thể đo lường.

Lúc trước, hắn chỉ dùng một bộ phận tinh hoa Chân Long thần dược đã cứu sống Thần Vương tuyệt thế.

- Chạy nhanh!

Diệp Phàm nói, Bọn họ thu hoạch đủ lớn, nếu tiếp tục lưu lại chỉ sợ sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn.

Mấy người mượn trận văn Hư Không Đại đế, lướt qua hư không, nhanh chóng đi vào trong chiến trường phía trước, Lúc này máu tươi nhiễm đỏ vách núi, huyết nhục và xương cốt tung tóe khắp nơi.



- Tiền bối tới đây!

Diệp Phàm âm thầm truyền âm cho Tây Vương mẫu, cũng kêu gọi Phong tộc Thánh chủ.

Rống

Tiếng hô lớn rung trời, vô hạn tiếp cận cổ sinh vật hình người, hung uy nhiếp thế.

Một ít nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão đã ngã xuống, Đây giống như một tu la, vô cùng thê thảm.

Đương nhiên, sinh linh thái cổ cũng chết đi không ít, Dù sao hiện tại nơi đây đều là cường gia một phương, không hề đơn giản mà có thủ đoạn bất phàm.

Tây Vương mẫu và Phong tộc Thánh chủ trước sau lao tới, hào quang chợt lóe lên, bọn họ biến mất tại chỗ, Một phần trận văn Đại đế cổ của đại hắc cẩu tuy không trọn vẹn nhưng cũng đạt tới trình độ kinh thế, phiến thiên địa này cũng không thể giam cầm, khiến bọn họ nhoáng lên đã rời xa Vạn Long Sào.

Thời gian không lâu sau, trước mặt bọn họ là một mảnh sáng ngời, Từ nơi hoàn toàn đen tối bọn họ đi vào một mảnh ốc đảo.

- Đại họa di thiên a!

Phong tộc Thánh chủ thở dài.

- Ta muốn quay lại Dao Trì, lấy Thần Thành Thạch Lệnh cứu các vị đồng đạo!

Tây Vương mẫu lên tiếng.

- Vãn bối lòng có dư mà lực không đủ, chuẩn bị rất lâu may mắn mới có thể phát động một lần trận văn, không thể cứu những người đó đi ra được! Cảm thấy rất tiếc nuối!

Diệp Phàm mặt không đỏ, tâm không kinh chắp tay nói rồi hào quang nhoáng lên, hắn và đại hắc cẩu, con khỉ lập tức biến mất.

Không cần nghĩ cũng biết lần đại họa này nhất định sẽ kinh chấn thiên hạ, mà hắn sẽ đứng đầu sóng ngọn gió, trở thành nhân vật tiêu điểm nhất.

Hắn cũng không muốn đi tới Dao Trì, thà rằng bòa qua một sự kiện Bàn Đào, năm trăm năm diễn ra một lần cũng muốn đi ẩn cư.

- Đi tới trấn nhỏ ngoài Dao Trì hai ngàn dặm kia thôi!

Diệp Phàm lên tiếng, muốn đi gặp cô gái nhỏ.

Chuyến đi Vạn Long Sào quá mức nguy hiểm, hắn không để đám người Lý Hắc Thủy đồng hành mà ước định sẽ gặp mấy người kia ở tòa trấn nhỏ, cùng nhau đi tiếp.

- Tiểu Diệp Tử ngươi tới rồi, không phải thật sự lừa gạt hết đám người đó chứ?

Lý Hắc Thủy tiến lên, giật mình hỏi.

- Ta không còn cách nào khác, bọn họ bức ta phải làm như vậy!

Diệp Phàm buông tay.

- Trời ạ! Ngươi thật sự quá độc ác, những người đó nếu chết hết thì ở Đông Hoang này, không có chỗ nào cho ngươi dung thân đâu!

Khương Hoài Nhân kêu lên.

- Không đến mức chết hết, có một số người vẫn còn dư lực đi khắp Vạn Long Sào tìm kiến tiên bảo mà!

- Ngươi còn cười được à! Chỉ cần chết đi một Thánh chủ thì cũng đã là một hồi động đất rồi, chắc chắn tạo ra phong ba cực lớn!

Ngô Trung Thiên nói.

- Cũng không biết làm sao cả! Vạn Sơ Thánh chủ đã hình thần câu diệt rồi...

Nói tới đây Diệp Phàm ngẩn ra nói:

- Cô bé đâu?

- BỊ lão Giáo chủ Âm Dương Giáo giữ lại, không để chúng ta mang tới Dao


Trì!


Liễu Khấu phẫn uất, cũng không biết phải làm sao.


- Cái gì?


Diệp Phàm cả kinh.


Lão giáo chủ Âm Dương Giáo sắp hết thọ nguyên, từng đi cấm địa thái cổ tìm phương pháp kéo dài mạng sống, khi nhìn thấy Hoàng chủ tuyệt thế của cổ Hoa Hoàng triều hóa thành tro bụi liền lựa chọn thối lui.


Diệp Phàm chém giết Thánh tử và Thánh nữ, có quan hệ nhân quả sâu đậm với bọn chúng, giờ nghe nói cô gái nhỏ bị giữ lại, tất nhiên vô cùng lo lắng.


- Yên tâm đi, ở Dao Trì bọn họ cũng không dám làm điều xằng bậy đâu, cô bé không bị nguy hiểm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK