Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân lộ duy nhất bị người đi tới chung điếm, xông qua một cửa quan cuối cùng, đến tận đây tòa thành Để lộ thần bí này có lẽ sẽ hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, tiên quang vô tận, chiếu rọi vũ trụ.

Chỉ trong khoảnh khắc, nơi đó như là có một mảng lớn Tiên vực bị đả thông, nối thông với nhân gian giới, cả thế gian đều khiếp sợ.

- Quá khứ không nghe thấy, hiện tại cũng không biết, tương lai cũng không khẳng định có thể hiếu: Phía sau chín tòa Đế Quan nơi đó đến tột cùng là một địa phương như thế nào?

Tu sĩ đều suy đoán, không ai không muốn biết.

Rất nhiều người chạy tới hướng chín tòa Đế Quan muốn chứng kiến một hồi thần tích. Đương nhiên cường giả đạt tới cấp bậc này không ai không phải là chí cường giả của các tộc, bằng không không có tư cách bước vào.

Thế nhưng, mọi người đều gặp phải một vấn đề giống nhau, cần phải đi lại qua chín tòa Đế Quan, một đường xông qua, không có đường tắt gì để nói.

Nhưng tới thời điếm đó, e rằng cái gì đều chậm rồi, có lẽ bí mật của chung cực sớm đã bị người thu được, đã xác định rơi vào tay ai, dù có tới nơi cũng không làm nên chuyện gì.

Thiên hạ này có quá nhiều anh kiệt, một số người không khỏi hối hận sao ngày xưa không đi vào, bỏ lỡ khúc hoan ca thịnh thế nhất này, nơi đó có lẽ có thể gặp được tiên tích.

- Trừ phi nghịch thiên có thực lực như Đế chủ và Bất Tử Thiên Hậu, như vậy mới có thể nửa đường xâm nhập, xuất hiện vào tới trước chỗ tiên thổ hỗn độn kia!

Khắp vũ trụ đều đang bàn luận, đây là một hồi sóng to gió lớn, là đại sự hấp dẫn chú ý của mọi người nhất từ sau hắc ám náo động, ánh mắt thập phương đều hướng về nơi đó.

- Có cường giả sắp thành Đế rồi sao?

Có người run giọng nói.

“Thành Đế” hai chữ kinh tâm động phách, tác động thần kinh của tất cả chí cường giả. Từ muôn đời đến nay người như vậy không ai không phải là một người duy nhất của thời đại, là người mà trời xanh đều không thể ngăn cản bước chân họ, là một danh xưng khác: “người mạnh nhất xưa nay”!

Ở kiếp này, sẽ có người thành công sao?

Mỗi cách một vạn năm hoặc là mấy vạn năm, con đường này đều sẽ được mở ra, nhưng dưới tình huống đa số có lẽ là công dã tràng, cũng không nhất định sẽ có người thành Đế.

Nhất là gần mười vạn năm qua, chỉ có một người thành đạo, đó chính là Thanh Đế. Mà hắn dường như không phải đột phá ở vùng tiên thổ thần bí kia, mà có con đường khác của hắn.

Kiếp này, lại sẽ có một hồi gợn sóng lớn như thế nào? Mỗi người đều muốn biết, mỗi người đều hy vọng, thậm chí một số người đã miệng lưỡi khô khốc, nhiệt huyết sôi trào!

- Này, nhanh như vậy! Diệp Đồng, Dương Hi bọn họ ra sao rồi? Đi đến chung điếm rồi sao?

Trong Thiên Đình cũng có người đang bàn luận.

Mấy năm qua, Thiên Đình củng cố chiến quả, các khu vực thống ngự càng ngày càng ổn định, không còn có người dám khiêu chiến, dĩ nhiên Thiên Đình trở thành quái vật lớn.

Ngược lại, Thần Đình từ từ xuống dốc, nếu không phải mọi người cố kỵ Đế chủ, chỉ sợ sớm đã có người đi thảo phạt, chiếm lĩnh đất đai của họ, cướp lấy tinh tú tài nguyên của họ.

Tuy nhiên ngày nay những thứ này cũng không còn là trọng điếm, toàn vũ trụ đều tập trung ánh mắt nhìn về phía đầu cuối của Đế lộ duy nhất, nơi đó sắp phát sinh ra biến cố lớn nhất.

Là một người thành đạo hay là cận cổ thành không, mọi người đều vô duyên với nơi đó? Mọi người đang kỳ vọng, đang rung động, đang ngóng chờ.

“Ầm!”

Phía sau chín tòa Đế Quan phát ra tiếng nổ kinh người, thần năng kinh động vạn vực, mọi người biết có người đang công phá cửa quan, đang tấn công phiến tiên thổ kia, muốn thu hoạch bí mật thành Đế.

Mọi người đều đứng ngồi không yên, không ai không sợ hãi. Rất nhiều thế lực lớn đều ngựa không dừng vó chạy tới, khát vọng hết thảy ở nơi đó.

- Chúng ta cũng lên đường đi, đi nhìn xem biếu hiện của Diệp Đồng và Dương Hi!

Lý Hắc Thủy nói.

- Theo thời gian mà nói đã không còn kịp rồi, đi lại chín tòa Đế Quan cần hao tốn thời gian rất lâu!

Yến Nhất Tịch nói.

- Nếu là đi xem cuộc chiến, hẳn là không có vấn đề. Nơi đó có một chỗ đặc biệt, chúng ta có thể ở ngoài Đế Quan chứng kiến kỳ tích!

Hắc Hoàng nói.

Mọi người Thiên Đình lên đường, Hắc Trân Châu Hào uy thế càng thêm kinh người, cả vật thể sáng lạn, dài đến mấy ngàn dặm, thân tàu lạnh như băng vượt ngang vũ trụ, cực nhanh tiến đến chỗ biến cố kinh người kia.



Khi chiếc chiến thuyền Chuẩn đế này chạy tới nơi, phía trước Đế Quan đã là người ta tấp nập. Thậm chí rất nhiều người nguyện ý ở chỗ này xông vào quan, cũng muốn đuổi tới tận cuối đường để chứng kiến.

- Không nhìn thấy a...

Hắc Hoàng dẫn đường, bọn họ chạy tới một địa phương hư vô mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy tiên quang phát ra vô tận, còn có hư ảnh từng tòa từng tòa cổ sơn, cùng với điện mang vô tận lượn lờ, ngoài ra như ẩn như hiện còn có một mảng biển cả màu vàng mênh mông.

Về phần chân tướng ở chỗ xa hơn hoàn toàn không có khả năng nhìn xuyên qua, hơn nữa cũng không xông qua được, nơi này có cấm chế của Đại đế chân chính.

“Ầm!”

Trong đó, truyền ra tiếng va chạm mạnh kịch liệt, có dao động của lực lượng chí cường đang tấn công phiến tiên thổ kia.

Loại mơ mơ hồ hồ không thể nhìn thấu chân tướng này, tạo cảm giác rất khó chịu, mọi người không kiềm nổi muốn xông qua tìm hiếu đến tột cùng, chiến đấu nơi đó có khả năng là liên quan đến thành Đế thì sao?!

- Sát! Xông vào đi! Thành tựu Đế lộ của ta!

Có người quát lớn.

Mọi người đều kinh ngạc, loại thanh âm này không ngờ đều xuyên thấu ra được, người kia rất mạnh, rốt cuộc hắn gặp phải phiền toái như thế nào, phía sau chín Đế Quan còn có trắc trở hay sao?

Ai cũng không nghĩ tới, một lần chờ đợi này chính là ba năm, không ngờ tiếng hô “sát” không ngừng, thủy chung chưa từng có người nào thực sự xông được vào trong tiên thổ hỗn độn, khiến mọi người đều chấn động.

Mọi người trên Hắc Trân Châu Hào mới đầu còn rất chú ý theo dõi, sau lại đều ngẩn người rồi sau đó như hóa đá, đến cuối cùng nhìn mãi thành quen.

Trước tòa Đế Quan thứ nhất, đại quân không ngừng vọt tới, thỉnh thoảng có người xông vào, muốn xâm nhập đến địa phương cuối cùng, bởi vì ba năm này tin tức truyền ra nhiều lắm.

- Nơi đó là tiên quật, ghi lại pháp và đạo của Đế Tôn!

- Đế Tôn tiên kinh không phải ghi lại ở cửa quan thứ nhất, mà là ở trong hang động hỗn độn cuối cùng!

Tin tức như vậy vừa truyền ra, người ta sao có thể bình tĩnh được, bởi vì có người từng tận mắt nhìn thấy, nơi đó có khu vực hỗn độn phát sáng, phát ra từng mảng kinh văn, khắc ở trên hư không.

Thậm chí, có người thu được một bộ phận kinh văn, bác đại tinh thâm, chí cường chí diệu.

Cũng có người nói, nơi đó không chỉ có ghi lại đạo của Đế Tôn, mà còn có các Đại đế và Cổ Hoàng khác, thậm chí là Ngộ Đạo Đồ của Thiên Tôn, là một chỗ tới gần tiên địa.

Điều này tự nhiên dẫn tới sóng to gió lớn!

Vô số đại tộc, rất đông cường giả đều đứng ngồi không yên, tất cả đều nhích người chạy tới nơi đó, muốn có thu hoạch lớn.

“Ầm!”

Một ngày này, Đế Quan thứ nhất mở rộng ra, tòa Tinh Bia kia biến mất, không còn ngăn cản đường của tu sĩ, bất luận kẻ nào đều có thể đi vào. Điều này dẫn phát lên một hồi chấn động lớn.

- Sao lại thế này, vì cái gì lại như vậy, nó bị ai dời đi rồi?

- Chẳng lẽ, có người xâm nhập tiên địa hỗn độn, nắm trong tay hết thảy nơi này, mở ra tất cả cấm chế?

Rất nhiều người kinh ngạc, nhưng phần nhiều thì tin tưởng đây là trời ban thưởng thần ân! Không ít thế lực lớn dẫn dắt bộ chiến, dĩ nhiên là tiến vào trong Đế Quan, muốn tới chia một chén canh ngon.

Tới hiện tại, thành Đế không phải là mục tiêu của đa số người, chỉ giới hạn ở số ít người. Mà đại đa số tu sĩ đều là vì tiên táng, vì kế thừa của Đại đế mà liên thủ tấn công vào.

Lần này bốn năm sôi sùng sục, chín tòa Đế Quan trở thành địa phương loạn chiến, các thế lực lớn đều tham gia.

Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, mọi người giật mình phát hiện, cộng hết bảy năm trôi qua, vẫn không có người nào phá tan tiên địa hỗn độn cuối cùng kia. Nơi đó vẫn như cũ lôi điện đan vào hừng hực, cung điện như ẩn như hiện không thể tới gần.

Đầu năm thứ tám, Diệp Phàm bọn họ cũng đến đây, lo lắng cho Diệp Đồng và Dương Hi vì nơi này trở thành địa phương loạn chiến, có trời mới biết sẽ phát sinh cái gì.

- Tại sao có thể như vậy? Xưa nay không phải chỉ có số ít người mới có thể tiến vào sao? Kiếp này như thế nào lại có vô số tu sĩ chạy tới, không hề bị cản trở?

Ngay cả Diệp Phàm người từng rời khỏi Đế lộ, theo lý mà nói không thể tiếp tục tiến vào, nhưng vẫn bình yên thông qua Đế Quan, lần thứ ba xuất hiện trên con đường này.

- Sát!



Tiếng hô “sát” rung trời. Đây là một mảnh đất máu loạn.

Bọn họ rất hạ thấp, không nghĩ dẫn tới chú ý của người khác, cũng không hề đi tranh bá. Hắc Trân Châu Hào hóa thành một chiếc thuyền nhỏ không bắt mắt, thủy chung đi ở bên ria mảnh đất, tránh né chư hùng.

Năm thứ tám, bọn họ đi tới Đế Quan thứ chín, từ nơi này xuất quan tiến vào cổ địa thần bí nhất kia.

- Ngao rống...

Tia chớp màu vàng đan vào thành một con Thiên long bay ngang qua không trung. Thân rồng thô to dài đến mấy vạn dặm cắt qua hỗn độn, bộc phát ra khí tức hoang dã, kinh khiếp tâm thần mọi người.

Lại một tiếng chim hót, một con Thần cầm hỗn độn giương cánh xé trời, lướt ngang mười vạn dặm, kình khí mênh mông. Đây chính là dị tượng trong tiên thổ hỗn độn, nhưng lại khiến Đại Thánh đều kinh hãi run sợ.

Thế này làm thế nào xông vào! Những hỗn độn khí cùng với tia chớp này lại có thể hóa thành nhiều hoang thú và ác điếu khủng bố như vậy, mỗi con đều thần uy kinh người, không thể tới gần.

- Tám năm trước đã có người đánh đi vào, nhưng hẳn là thất bại, bằng không dị tượng nơi này đã sớm tiêu tán rồi, sẽ không vờn quanh như mây trời như vậy!

- Này, là có không ít người đánh đi vào, không biết ngã xuống hay là biến mất!

Mọi người đều đang bàn luận. Địa phương này người ta tấp nập, chưa từng có một thời đại nào giống như vậy, người chưa từng tham dự huyết chiến cũng có thể đi tới nơi này.

Điều này gần như khó tin, là ai biến đổi hết thảy?

Khác biệt với dĩ vãng, có nghĩa con đường thành Đế ở kiếp này có thể sẽ hoàn toàn phơi trần ra ánh sáng, bí thổ cuối cùng đều sẽ không còn có bí mật gì đáng nói, cả thế gian đều muốn biết trên núi cổ hỗn độn kia có thứ gì.

Núi lớn nguy nga, tuy rằng bị lôi nguyên tố bao phủ, nhưng cũng tràn ngập khí tức sinh mệnh, chậm rãi di chuyển theo hỗn độn như là đang khai thiên lập địa.

Trong mơ hồ, mọi người nhìn thấy trên sườn núi có rất nhiều cổ mộc, mọc tràn đầy, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, dĩ nhiên là lôi nguyên tố tạo thành.

Điều này làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin, lôi nguyên tố thực đặc biệt, là thể hiện của thiên phạt từ trời cao đánh xuống, là một loại lực lượng chí cường khi mọi người độ kiếp đều phải đối mặt.

Nơi này lôi nguyên tố còn hỗn độn vì sao nồng đậm như vậy, căn nguyên địa hiện thực, chẳng lẽ là Tiên Cung của trời xanh hay sao?

- Các ngươi xem, nơi đó có Thần Thụ Bất Tử!

Cũng không biết là ai trước hô lên một tiếng, dẫn phát chấn động. Trên sườn núi có cây Phù Tang màu vàng như ẩn như hiện, đó không phải là cổ thụ của Thái Dương Thánh Hoàng sao?

- Chu tước!

Đột nhiên, lại có người nhìn thấy một con chim tước đỏ như lửa, dưới chân lại có mọc rễ cây, đột ngột từ mặt đất mọc lên trên một tòa núi cổ, rồi bay đến đỉnh một ngọn núi khác.

- Là Chu Tước Bất Tử tiên dược!

Điều này làm cho mọi người đều rúng động, cây dược kia cũng từng đi theo một vị Đại đế, không ngờ lại ở trong này!

- Không đúng, những cây dược này từng xuất hiện ở địa phương khác, hẳn không phải tất cả đều tập trung ở đây mới đúng!

Cường giả các tộc đều đến nơi, dẫn dắt đến rất nhiều bộ chiến, tất cả đều như hổ rình mồi, chuẩn bị tiến lên muốn đoạt tiên dược, tranh đoạt tiên kinh Đế Tôn các thứ.

- Các ngươi xem, đó là ai tới?

Một thân ảnh tắm trong ánh lửa đi tới, bước trên tiên thổ hỗn độn, “ầm” một tiếng, nàng tung một quyền đánh dập nát vòm trời, trực tiếp đánh đi vào!


Nàng là Hỏa Lân Nhi, con gái của Kỳ Lân Cổ Hoàng, toàn thân bao phủ vầng hào quang. Không thể tưởng được nàng xuất hiện, dẫn phát lên một hồi tiếng bàn tán ầm ĩ.


Diệp Phàm trên Hắc Trân Châu Hào chau mày, chiến đấu nơi này thăng cấp, chú định sẽ trở thành một vùng ma thổ đáng sợ nhất. Trên thuyền hiện lên hai ngọn đèn sáng, ánh lửa chập chờn, chớp sáng không ngừng.


- Diệp Đồng, Dương Hi đều khỏe, sinh mệnh chi hỏa thực tràn đầy!


Hắc Hoàng gật đầu nói.


Đó là ấn ký sinh mệnh của hai người trước khi bước trên cổ lộ, nó bảo hai người lưu lại, chỉ cần còn sống hai ngọn đèn này sẽ không tắt.


Tiếng người ồn ào, bộ chiến của các tộc càng ngày càng nhiều, chí cường giả các vực trong vũ trụ gần như đều đến đây! Đã qua đi tám năm, mọi người đều đang ngóng cổ chờ đợi, hy vọng chứng kiến một kết cục.


Đương nhiên, đại chiến đáng sợ là không thể tránh né, chỉ cần kinh văn Đại đế xuất thế, chỉ cần có Bất tử tiên dược xuất hiện, tất nhiên có không ít người không tiếc cái giá phải trả tranh đoạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK