Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đâu chỉ có Bàng Bác sợ hãi, ngay đến Diệp Phàm cũng ngẩn người ra: bốn thanh kiếm tiên trấn áp trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ. Điều này quả thật quỷ dị và đáng sợ!

- Người trong Phong Thần Diễn Nghĩa thật sư tồn tại ở hậu thế sao? Không có khả năng!

Bàng Bác dùng sức lắc đầu lẩm bẩm.

Khí tức của bốn thanh sát kiếm cực kỳ mãnh liệt, như là cánh cửa địa ngục mở rộng ra, như hồng hoang mảnh thú chạy tới, kiếm khí cuồn cuộn dựng thẳng lên, trời sụp đất nứt, rất nhiều tinh tú trên bầu trời bị đánh rơi xuống.

Trong Khổ Hải màu đen sóng biển ngập trời, bọt sóng cao tới mười mấy vạn dặm. mà tinh tú thi như cát bay đá chạy rơi xuống, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Loại khí tượng này, loại bá đạo này, loại sát khí này... thật có thể nói là kinh động vạn vực, xưa nay hiếm thấy. Tối thiếu Đại Thánh cũng chí tôn trẻ tuổi ở đây đều chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt.

Đây là cảnh tượng khủng bố của Đại đế binh chân chính hoàn toàn sống lại sao?! Thật sự quá mức rung động, Đại Thánh đi lên đều sẽ như con kiến bị kiếm khí chém dập nát.

Một vùng thiên địa khác, Luyện Thần Hồ bị đánh bay ra ngoài mấy chục vạn dậm. vãi ra hào quang xanh vàng rực rỡ, mông lung mờ ảo, nó nguyên vổn đã sắp sống lại hoàn toàn, kết quả lại bị chém bay đi, vê sáng bóng ảm đạm đi không ít.

Trong biển xuất hiện một lão nhân, một đường đuổi theo tới, lão có bốn khuôn mặt, lúc này không ngừng ho ra máu, vốn toàn thân lão là ánh sáng lúc này lại run lấy bẩy, vầng hào quang thu liễm đi.

Đây là Di Trinh Đại Thánh của Quang Minh tộc, đã tu đạo sáu ngàn năm trăm năm, ngày nay cũng phải chật vật như thế, thiếu chút nữa ngã xuống trong biển.

Sau khi tế ra Luyện Thần Hồ, bản thân lão cũng rời đi đủ xa, nhờ vậy mới tránh thoát một hồi sát kiếp, nếu lão ở gần Luyện Thần Hồ hẳn đã trở thành tro tàn, phải chết không thể nghi ngờ.

- Tại sao có thể như vậy?

Di Trinh tóc tai bù xù, vết máu loang lổ, mặt đầy vẻ không tin.

Lao đường đường là Đại Thánh tế ra Luyện Thần Hồ, đây là binh khí Cổ Hoàng danh chấn muôn đời, nhưng lại không dẫn tới được chút hiệu quả nào, ngược lai thiếu chút nữa bị đánh chết.

Bốn thanh kiếm kia đều là binh khí Đế, uy lực tuyệt luân, khí tức sát phạt đến bây giờ còn khiến lão khiếp sợ. Bốn thanh kiếm đó cũng không có người nào vận dụng, như thế nào có thể còn khủng bố hơn so với Tiên Hồ do một vị Đại Thánh tế ra?

Di Trinh đứng bên cạnh hồ lô Thanh Kim yên lặng điều tức, thân thể lão óng ánh bảo huy, vết máu trên toàn thân biến mất, thân thể chậm rãi khôi phục lại.

Sau nửa khắc, Di Trinh trở lại hải vực. Lúc này mọi người đều vô cùng cảnh giác đối với lão, vì trên người lão có Đế binh ai nẩy đều kiêng kị.

Khổ Hải màu đen dần dần bình tĩnh lại, không hề có tinh tú rơi xuống, nhưng sát khí vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà thu vào trong Mệnh Tuyền trong suốt sáng lạn kia.

Đế uy của Cực Đạo, đây là một sự thực không để cho bàn cãi, hơn nữa là bốn thanh Đế kiếm, khiến trong lòng mọi người rung động, vừa có một loại nóng cháy, vừa có một loại sợ hãi sâu sắc.

- Chư vị đều thấy rồi! Trong biển có Đại đế binh, không phải lực một người có thể đoạt được! Không bằng chúng ta liên thủ các vi thấy sao?

Di Trinh Đại Thánh của Quang Minh tộc lên tiếng truyền âm cho mọi người.

Mọi người ngẩn ra, không ít người trong mát phát sáng, dù biết hợp tác với một người nắm giữ Đế binh thật sự rất nguy hiểm.

Di Trinh nói tiếp:

- Các vị không cần hoài nghi, ta cũng không có ác ý! Người ở đây đều là thiên kiêu, mọt Quang Minh tộc ta chẳng lẽ dám đắc tội với toàn bộ sao?

Lao muốn liên hợp tất cả Đại Thánh, chung sức thúc động Luyện Thần Hồ, để nó toàn diện sống lại, trấn áp bốn thanh kiếm tiên kia, rồi cuối cùng làm thế nào phân phối sẽ bàn tính sau.

Một vài người ý động, Quang Minh tộc mặc dù có cường đại mấy đi nữa cũng không dám là địch với tất cả cường tộc, cũng đáng để thữ thời vận một phen.

Trong nguồn Mệnh Tuyền đã có binh khí Đế, nói không chừng phía dưới còn có thể có Cổ Kinh, có pháp khí, tiên dược gì khác nữa, được Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ tẩm bổ tuyệt đối đều là vât nghịch thiên.

Các Đại Thánh thương lượng, còn các chí tôn trẻ tuổi đều lại né tránh ra rất xa, vạn nhất lão già nào đó phát cuồng dùng Đế binh giáng cho bọn họ một đòn, thì dù có bí bảo cũng không trốn thoát được.

Dù là bốn lang quân Kim Xà, Thôn Thiên Thú, Tang Cổ là nhân vật cường thế và tự phụ như vậy cũng đều hạ thấp mình xuống, đứng ở xa xa trên không trung yên lặng ngóng nhìn, im lặng chờ kết quả.

- Ngươi nói xem người này thực sự là Thông Thiên hay sao?

Bàng Bác hỏi.

Phong Thần Diễn Nghĩa là một bộ tiểu thuyết Thần Ma, không thể tin tưởng. Ở trong đạo giáo chân chính và trong thần thoại Trung Quốc cổ xưa cũng không có Thông Thiên này, vì vậy Bàng Bác thực rối rắm.

- Không có!

Diệp Phàm lắc đầu. sau đó trầm ngâm rồi nói:



- Cũng coi như có!

- Có ý gì?

Bàng Bác cả kinh.

- Trước nhìn xem một lúc nói sau, xem bốn thanh sát kiếm kia mạnh đến mức nào!

Diệp Phàm nói xong, liền cũng đám người Bàng Bác, Long Mã lui ra thật xa, không nghĩ bị cuốn vào trong đó.

- Tốt! Chư vị Đạo huynh! Chúng ta cũng nhau liên thủ. tốt xấu gì cũng có thể thu được một phần tiên dịch! Nếu như có thể mở ra nguồn dòng suối này, thu hoạch sẽ không có aỉ sánh nổi!

Di Trinh nói.

Bọn họ bàn bạc, sau đó cộng tất cả bốn vi Đại Thánh chuẩn bị liên thủ với lão, còn những người khác thì tiếp tục đứng ngoài quan sát, không muốn lập tức đứng ra tỏ thái độ.

Bởi vì bốn thanh sát kiếm quá mạnh mẽ, vừa rồi tự chủ sống lại đánh cho Thần hồ Thanh Kim bay tung đi, khiến bọn họ thập phần kiêng kị, thậm chí có một loại sợ hãi.

Có Đại Thánh cá biệt hoài nghi, bên trong Mệnh hải có lẽ có vật còn sống, có thể là tồn tại khó lường là người chủ đạo bốn thanh kiếm. Bằng không sao có thể cương đại như thế, vì vậy họ rất thận trọng.

“Ầm!”

Luyện Thần Hồ sống lại, cả vật thể có màu màu vàng xanh rực rỡ lóa mắt, hiện lên từng đạo sóng aợn như tiên vũ, tản phát ra thần uy Cực Đạo, bầu trời nhật nguyệt tinh tú đều lay động.

Nó là dùng Vũ Hóa Thanh Kim luyện chế thành. Thần linh bên trong thức tỉnh, Đế khí lưu chuyển, uy thế chấn động chín tầng trời, nơi miệng hũ phun ra nuốt vào hào quang, xuất hiện hỗn độn khí, có đạo đạo tinh hà lưu chuyển.

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, đây là binh khí Đế nuốt nạp vũ trụ, tinh hà chứa bên trong, có thể luyện hóa hết thây vạn vật thế gian! Chỉ riêng loại dao động này đã khiến Đại Thánh đều phải quy sát xuống.

Lần này Di Trinh Đại Thánh của Quang Minh tộc không có tự phụ làm việc, mà chậm rãi thúc động cho Luyện Thần Hồ sống lại từng bước hướng tới cực điếm, để Thần linh chân chính tỉnh lại. Hơn nữa, lão cũng không có đinh một hơi nuốt hết bốn thanh sát kiếm vào trong hồ lô, mà trước chia tách ra, nhận chuẩn một thanh.

Thế nhưng sự việc cuối cùng ra ngoài dự đoán của mọi người, thiên địa này bỗng nhiên nổi lên sấm rền chớp giật, như là có Thần Ma đang kêu gào.

“Ầm” một tiếng vang lớn. Mệnh hải kia trực tiếp bị cắt xé ra, phía dưới bốn thanh kiếm tiên cũng chấn động, khí tức sát phạt còn nồng đậm hơn, kinh động chín tầng trời mười tầng đất! Kiếm khí cuồn cuộn như luồng khói, lại giống như ngàn vạn ngân hà buông xuống, mờ mịt khôn cũng, tàn sát bừa bãi thập phương, chủ động công phạt về hướng Luyện Thần Hồ.

Mọi người da đầu run lên, loại uy thế này làm thế nào ngăn cản? Giống như Đại đế cổ chân chính sống lại không để cho khinh nhờn!

Điều này làm cho mọi người khó hiểu, trong nguồn Mệnh Tuyền kia vẫn không nhìn thấy sinh linh, bốn thanh kiếm làm thế nào có thể sống lại, tự chủ công phạt?

Bốn vị Đại Thánh tham gia lần này đương trường liền có ba người bỏ chạy, không có lực đối kháng nên lựa chọn buông bo. Chỉ còn lại có một người chung sức với Di Trinh vận chuyển Thần hồ, tuy nhiên cũng bị chấn bay ngược lại.

“Ầm!”

Lần này, Luyện Thần Hồ bị kiếm khí bổ trúng, cả vật thể sáng rực lên, chống đỡ được một phần uy áp, nhưng vẫn như cũ bi đánh bay ngược lại.

- A...

Lần này, Di Trinh không có may mắn như vậy, cả thân thể lão dẫm máu, gì ổng như một người bù nhìn bay xéo ra ngoài, nguyên thần thiếu chút nữa nứt ra làm hai nửa, toàn thân rách tung toé.

Vi Đại Thánh kia cũng miệng phun máu tươi, vừa nhìn thấy tình trạng này cũng không nói một câu, bay đi chạy trốn thục mạng, không chịu hợp tác nữa.

Lại thêm một lần công cốc, Di Trinh thiếu chút nữa ngã xuống, nếu không nhờ lần này chuẩn bị đầy đu, và lại cách rất xa Thần hồ điều khiến ở cự ly xa, thì có lẽ thật đúng là bột xương cũng không còn thừa lại.

- Tại sao có thể như vậy...

Di Trinh tự nói, Luyện Thần Hồ cỏ người khống chế mà còn kém bốn thanh sát kiếm vô chủ sao?

“Phốc!”

Đột nhiên, nửa thân mình lão nổ tung, rồi sau đó nửa thân trên cũng tấc tấc vỡ nát, hóa thành màn sương máu. Nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều sởn tóc gáy, các Đại Thánh đều khiếp sợ.

Cuối cùng truyền đến một tiếng vang nhỏ, xương trán lão vỡ nát, Tiên Thai tan rã, nguyên thần bị dập tắt, bi hủy dưới một lũ kiếm khí sát phạt đáng sợ kia!

Đây là trong Luyện Thần Hồ tràn ra, vừa rồi bốn thanh kiếm bổ tới, kiếm khí mờ mịt rót vào trong hồ lô, đúng lúc này Di Trinh đến gần, tự nhiên đã xảy ra tai họa.

- Bốn thanh kiếm này thật khủng bố!

Ngay cả các Đại Thánh đều kinh sợ.

“Ầm!”



Đột nhiên, Luyện Thần Hồ phát sáng, cả vật thể rực rỡ, tự chủ bay trở lại, nhằm về phía Mệnh hải.

Mọi người ngẩn ngơ, rồi sau đó ngạc nhiên vui mừng. hiển nhiên Thần linh trong Thần hồ thức tỉnh, tức giận lên rồi, chủ động công phạt, muốn phân cao thấp cùng bốn thanh sát kiếm kia.

Khu vực này lập tức vỡ nát, cái gì Khổ Hải, cái gì Mệnh Tuyền đều không chỉu nổi một kích của thần uy Cực Đạo, tia chớp hỗn độn bay múa. khủng bố tới cực hạn.

“Ầm” một tiếng, dưới một kích vạn vực chư thiên đều run rẩy, phía trên rất nhiều tinh tú dập nát, cũng ào ào rơi xuống, sóng biển Khổ Hải cuồn cuộn bốc lên tận trời, đánh lên chỗ sâu trong vũ trụ.

“Xoạt!”

Một luồng hào quang màu vàng xanh rực rỡ lao ra Khổ Hải, xé mở hư không, chìm sâu vào tinh vực, biến mất trong vũ trụ.

Mọi người đều rung động, không có người nào biết Luyện Thần Hồ cũng cổ binh Thiên Tôn đã xảy ra va chạm như thế nào, nhưng cuối cùng nó rút lui lại rành rành trước mắt mọi người.

Tinh vực sụp đổ, rất nhiều tinh tú bị đánh rơi xuống, chìm vào đại dương mênh mông tối đen, khắp tinh vực đều rung chuyển.

- Mau nhìn kia! Trên thân bốn thanh sát kiếm có một bức cổ đồ!

- Đó là... Trận đồ, thì ra là thế! Trận đồ của Đại đế cổ kết hợp với bốn thanh sát kiếm, tự nhiên là vô địch trên trời dưới đất!

- Trên đời này không ngờ có trận đồ của Đại đế lưu lại, quả thực nghịch thiên! Chẳng lẽ đúng là người kia? Ta nghĩ ta có thể biết là ai!

Các Đại Thánh đều rung động, nhóm chí tôn trẻ tuổi cảm xúc phập phồng, toàn bộ lọ vẻ kinh sợ.

- Không có lý nào, thật sự... là hắn?!

Trong mắt Bàng Bác bắn ra tia sáng hoang mang khó tin.

- Không có người Thông Thiên giáo chủ này, nhưng cũng có thể nói là hắn!

Diệp Phàm lắc đầu, lộ ra dị sắc, nói tiếp:

- Thông Thiên giáo chủ trong Phong Thần Diễn Nghĩa nguyên hình là Linh Bảo Thiên Tôn trong đạo giáo, hết thảy nơi đây hẳn đều có liên quan với hắn!

Đạo giáo có Linh Bảo Phái mà vị Linh Bảo Thiên Tôn là một trong Tam Thanh, là một vị Thiên Tôn cổ ở thời đại thần thoại. Trung Quốc cổ có không hề ít truyền thuyết về hắn, sau này được hậu nhân suy diễn theo cách nói rồi ghi trong sách.

- Thật sự là Thông Thiên giáo chủ? Đó hắn không phải là Trận đồ Tru Tiên và bốn thanh Tru Tiên Kiếm chứ?!

Bàng Bác mờ to hai mắt, kiến thức thần uy cái thế của bốn thanh kiếm vừa rồi, máu huyết hắn sôi trào.

- Sai rồi! Ngươi hẳn phải gọi hắn là Linh Bảo Thiên Tôn! Xác thực mà nói, cũng không có Thông Thiên giáo chủ người này!

Diệp Phàm nói.

Xa xa chư Đại Thánh cũng đang bàn luận, mỗi người đều lộ thần sắc kích động, tất cả đều vô cùng rúng động. Bọn họ không biết về bốn thanh kiếm, nhưng căn cứ theo sách cổ ghi lại, nhận ra trận đồ.

- Là Linh Bảo Thiên Tôn! Không thể tưởng được đây là Khổ Hải của hắn, trong Mệnh Tuyền có dưỡng Sát trận đồ!

Theo sách cổ ghi lại, Linh Bảo Thiên Tôn thiên tư ngút trời, thần uy cái thế, hắn từng tế luyện ra một tấm Thần đồ, dựa vào nó mà thành đạo quét ngang chín tầng trời mười tầng đất, độc tôn trên trời dưới đất.

Tục truyền, hắn cũng từng nếm thử luyện binh khí, nói rằng: phải luyện chế thành sát kiếm kết hợp với trận đồ, thi có thể dựa vào đó đánh vào Tiên vực, thành tiên!

Lúc tuổi già, tất cả tinh lực hắn đều dồn vào sư việc đó.


- Theo truyền thuyết, hắn chỉ cần luyên ra trận đồ kết hợp cũng cổ binh Thiên Tôn, đến lúc đó sẽ đắc đạo thành tiên! Ngày nay bốn thanh sát kiếm xuất ra kết hợp cũng trân đồ, chẳng lẽ hắn đã thành tiên?


Mọi người vừa kinh hãi vừa hâm mộ, vừa nghĩ tới kết quả phía sau da tóc đều phát tê dại.


- Không có khả năng! Luân Hải của Linh Bảo Thiên Tôn còn ở đây, chứng tỏ hắn đã tọa hóa, thân thể nằm ngang trong vũ trụ mênh mông khôn cũng, như thế nào có thể thành tiên!


- Điều đó cũng không chừng! Nơi này có lẽ là một phần thân thể Đế lột xác sau khi thành tiên! Theo sách cổ ghi lại, Linh Bảo Thiên Tôn từng nói qua, chỉ cần trận đồ cũng cổ binh Thiên Tôn đồng loat xuất hiện, hắn có thể thành tiên!


các Đại Thánh không còn người nào có thể bình tĩnh, bốn thanh sát kiếm này cộng thêm trận đồ, đại biếu cho một loại lực lượng cực cảnh đáng sợ, Thiên Tôn cổ từng chờ mong dựa vào nó để thành tiên!


- Diệp tử! Phải nghĩ biện pháp đoạt lấy Trân đổ Tru Tiên cũng bốn thanh sát kiếm vào tay!


Bàng Bác xoa tay nói với ánh mắt nóng cháy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK