Trong đêm lạnh lùng, thiên địa thật hoang vắng, trống trải, hai thân ảnh sóng vai nhau mà đi, như một đôi tiên nhân, chậm rãi cất bước dưới ánh trăng trên thảo nguyên mênh mông.
Mấy chục vạn dặm cũng không thấy người ở, chỉ thi thoảng gặp một con sói cô độc ngửa mặt nhìn trăng hú dài, phun ra nuốt vào ánh trăng, luyện hóa yêu đan, ngoài ra cũng không gặp điều gì khác.
Diệp Phàm và An Diệu Y cũng không nói gì, cứ vậy đi tới, một đường chậm rãi cất bước, cảm thụ sự không minh và dịu dàng nơi này.
Không hề xa xôi, không hề băng lãnh nữa, không còn cảm giác như người xa ngàn dặm, lúc này hai người bên nhau, như hòa hợp làm nhất thể.
- Thiếp muốn lại đi Tây Mạc!
Thật lâu sau, An Diệu Y nhẹ giọng nói, mái tóc tung bay khiến khuôn mặt ngọc của nàng càng thêm trắng nòn và lóng lánh.
- Lưu lại không phải sẽ tốt hơn sao?!
Diệp Phàm nói.
- Đạo của thiếp ở Tây Mạc, con đường của thiếp phải đi tới tận cùng, phải tự mình trải qua!
Dưới ánh trăng trong trẻo, An Diệu Y thướt tha trong gió.
- Nàng một đường Tây hành, ta sao có thể yên tâm! Ta đã nói sẽ hộ đạo cho nàng, sao có thể để nàng xuất hành một mình được!
Diệp Phàm lẳng lặng nhìn nàng.
- Đạo phải đi, nếu ngay cả Tiên Tam Trảm Đạo mà cũng cần chàng tương trợ, thiếp còn có tư cách càng tiến xa hơn sao?! Thiếp cũng không muốn là trói buộc của chàng!
Nói tới đây, An Diệu Y lại mỉm cười, cả đêm trăng như sáng bừng lên, tản ra vẻ đẹp kinh người. Quanh thân nàng lưu chuyển một tầng quang huy thánh khiết.
- Chờ Thánh thể của chàng thành công, thậm chí đạt tới đại thành thì hày lại nói tới việc hộ đạo cho thiếp!
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng, không biết nói gì mới phải.
- Con đường tu luyện tràn ngập những điều không thể đoán trước, nhất là một cửa Tiên Tam Trảm Đạo này, dù những người kinh diễm nhất cũng có thể phát sinh những sự bất ngờ! Ngày xưa, một ít Đại Thánh Nhân tộc cũng phải cửu tử nhất sinh, gian nan xông qua!
Diệp Phàm nói.
Một cửa này tràn ngập biến cố, rất phức tạp! Đạo quan cần chém vô cùng gian nan, liên quan rất nhiều. Tục truyền, có Đại đế cổ lúc còn trẻ thiếu chút nữa cũng ngã xuống ở một cửa này.
Trải qua khác nhau thì sẽ tao ngộ khác nhau, trảm đạo lại khác. Thiên tư, tài tình có lẽ không phải là trợ lực mà thậm chí có thể hóa thành lực cản.
- Tiểu nam nhân chàng đang lo lắng cho thiếp sao?
An Diệu Y tươi cười, hai mắt tràn ngập trí tuệ:
- Một cửa này chung quy vẫn phải trải qua, liên quan tới con đường tương lai, chỉ có thể tự mình đi thể nghiệm.
Diệp Phàm thấy nàng chấp nhất như vậy trong lòng cũng hơi sửng sốt. Tuy rằng không phải tuyệt đối nhưng những người có chút kinh diễm thì lực cản gặp phải thậm chí còn lớn hơn nữa.
- Nàng vẫn là lưu lại đi, nếu không tới thời khắc mấu chốt, ta sẽ không ra tay!
An Diệu Y lắc đầu, kiên định nói:
- Đạo quả của thiếp là ở Tây Mạc, chỉ có thể đi tới nơi đó, chàng không cần quá lo lắng.
Diệp Phàm muốn nói nhưng lại không biết phải lên tiếng như thế nào. Một cửa Tam Tiên này thật sự rất đặc biệt, từ thời thượng cổ, có những kỳ tài nghịch thiên, được coi là có thể sánh bằng Đại đế cổ khi còn trẻ nhưng cũng ngã xuống ở một cửa này. Những gì ghi lại trong sử sách thật khiến người đời sau khó quên.
Thậm chí có người còn nói rằng nếu những người đó thành công vượt qua, biết đâu trên lịch sử đã có thêm mấy vị Đại đế rồi!
Nhưng mà không có nếu như, một khi thất bại, dù tài năng như thế nào đi nữa cũng hóa thành đất vàng mà thôi!
Hai người không nói gì nữa mà lại lâm vào trầm mặc, tiếp tục chậm rãi bước đi dưới ánh trăng, tay áo phiêu động.
- Chàng có kiếp sau sao?!
Không biết bao lâu sau, An Diệu Y đột nhiên hỏi.
- Sao nàng hỏi vậy?
Diệp Phàm nhìn nàng.
- Phật giáo giảng rằng con người ai cũng có kiếp sau!
An Diệu Y nói.
- Ai có thể nói rõ kiếp sau!? Nàng đã gặp Đại đế cổ chuyển kiếp sao?! Người như vậy cũng chưa từng tái hiện mà, đúng không?!
- Chàng làm sao biết! Đại đế cổ không phải là người, mà là một đời chứng đạo!
An Diệu Y cười nói.
- Nàng không phải là Phật Đạo song tu sao? Phật nói kiếp sau, đạo coi trọng kiếp này, không cần nghĩ nhiều như vậy!
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng.
- Chàng hẳn hiểu rõ trong Đạo Cung có thần linh, đều nói kiếp này tụng kinh, chiếu rọi đương thế. Thiếp cảm thấy giống như thế ngộ tới một thiếp đã mất, như vậy có một thiếp ở đời sau!
An Diệu Y nói.
Thân thể con người có năm đại Bí cảnh, mỗi Bí Cảnh nếu tu tới cực hạn đều có khả năng thông thiên triệt địa. Rất nhiều hiền giả cổ đều chỉ chuyên tu một Bí Cảnh mà thôi.
- Không cần nghĩ nhiều như vậy!
Diệp Phàm nói với nàng. Nữ nhân trước mắt khiến hắn cảm giác có chút mờ ảo, sợ nàng ra đi sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Vô tình, bọn họ đi tới trước một ngọn núi lớn. Trên thảo nguyên có rất ít núi, đất đai thường bằng phẳng nhưng nếu có ngọn núi nào thì đều nguy nga hùng vĩ.
Trên vách núi có hoa lan tỏa hương, có kỳ hoa nở rộ mùi thơm say lòng người.
- Chàng nhìn những đóa hoa kia, đợi cho gió thu tới thì thất cả đều héo rũ, nhưng mỗi khi mưa xuân tới lại tái hiện cảnh ra hoa! Con người có lẽ cũng là như vậy!
An Diệu Y nhẹ giọng nói.
- Nàng, có phải dự cảm tới điều gì?
Diệp Phàm xoay người, đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Mái tóc An Diệu Y bay múa, toàn thân bao phủ trong ánh sáng lóng lánh, ánh mắt linh động, dáng người thon dài, thần tú nở rộ, như một thần linh, tươi cười động lòng người.
Lúc này, nàng vẫn ở đây nhưng lần nữa khiến Diệp Phàm cảm giác vô cùng xa xôi, thanh âm rất khẽ nói:
- Nếu thiếp thật sự ngã xuống, chàng hãy xem như đi qua một hồi hoa nở xinh đẹp rồi lại héo tàn đi!
- Phải nói như vậy sao?!
Diệp Phàm đặt tay lên vai nàng.
- Không cần lo lắng, có lẽ mười đời, muôn đời sau thiếp lại xuất hiện, sẽ như cánh hoa héo tàn lần nữa nở rộ, sẽ tươi đẹp như hôm nay. Quan trọng là chàng phải có thể chứng đạo mới chờ được tới ngày đó! Biết đâu chàng sẽ gặp lại được một đóa hoa như chàng từng biết!
An Diệu Y cười vô cùng tươi nhưng khiến người ta cảm thấy thật chua xót.
- Nàng không cần nghĩ những điều đó! Kiếp này chỉ cần ta có thể cái thế vô địch, hết thảy nhân quả, hết thảy Phật thuyết đều sẽ hoàn toàn đổ nát!
Diệp Phàm nói.
- Tiểu nam nhân thật có khí phách, hy vọng chàng có thể vô địch đương thời, giằng co, Phật duyên, loạn quả đều chỉ một kích đánh nát hoàn toàn!
An Diệu Y tươi cười, như tiên hoa nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Hai người từng bước tiến lên, thật lâu sau không dừng lại, chậm rãi treo lên cao, không dùng pháp lực, chỉ như phàm nhân cất bước.
- Tiểu nam nhân không cần lo lắng cho thiếp, coi như thiếp đang nói lung tung đi!
Tiếng cười của An Diệu Y vang vọng, lảnh lót.
- Nàng lựa chọn đạo nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đạo có ngàn vạn, nhưng đối với mỗi người mà nói thì chỉ có hai mà thôi!
An Diệu Y bình tĩnh đáp lại.
- Có vị Bồ Tát hoạc Phật giả nào chỉ dẫn con đường cho nàng không?
Diệp Phàm hỏi tiếp, sau đó nhìn về phía Tây Mạc nói:
- Vậy được rồi! Chờ ta vô địch đương thời sẽ đi tới đó một chuyến, dùng hai nắm tay đánh nát hết thảy nhân quả, cũng muốn lên nhìn Tu Di Sơn một cái!
- Không nói những lời này nữa! Tương lai quá xa xôi, suy nghĩ đến đương thế không bằng coi trọng đương thời!
An Diệu Y lại cười.
Bọn họ đi lên ngồi trên ngọn núi này, phía trước tràn ngập hơi nước, chính là một dòng suối nước nóng, róc rảy chảy, hình thành một cái ao phía trước, như một tiên hồ.
Cách đó không xa, khắp nơi là hoa dại, đủ mọi màu sắc, mùi hương ngào ngạt khiến người ta thần thanh khí sảng, như đang lạc vào chốn tiên cảnh.
An Diệu Y dựng thân trên đinh núi, nhẹ nhàng vũ động, như Quảng Hàn tiên tử múa hát, uyển chuyển thướt tha...
Nàng bắt đầu múa hát dưới ánh trăng, khiến người ta say đắm...
- Tiểu nam nhân, ta phải đi rồi...
Nhẹ nhàng đáp xuống, An Diệu Y xoay người, như thuận gió mà đi
Diệp Phàm đưa tay giữ nàng lại, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
An Diệu Y khẽ nhoẻn miệng cười, ánh mắt mê nhân.
Một cái xoay người, hai người ôm lấy nhau...
Nửa canh giờ sau, toàn thân An Diệu Y lóng lánh, thiết khiết không tỳ vết, nhẹ nhàng quay người, lăng thân lên không trung.
Diệp Phàm đứng lên, lẳng lặng nhìn nàng, cảm giác vô cùng xa xôi.
Một cánh hoa trong suốt hạ xuống trên bàn tay nàng, khiến nàng càng thêm xuất trần, mờ ảo mà xa xôi.
- Hoa có ngày lại nở, người có khi trở về, quay đầu, tâm như cũ! Dù hoa điêu linh, mười đời, muôn đời còn có thể gặp lại! Chàng nếu có thể chứng đạo, có lẽ chàng sẽ gặp lại một đóa hoa chàng từng biết!
An Diệu Y nhẹ nhàng rời đi, khiến trong lòng Diệp Phàm run lên.
Thân ảnh mỹ lệ này vĩnh viễn khắc ghi trong trái tim hắn...