Phía sau hắn là một thân ảnh mông lung, lóe lên như thần linh, trong chốc lát lại biến mất rồi đột ngột xuất hiện, đuổi giết hắn.
- Yêu Đế Cửu Trảm — Hóa Đạo!
Nam nhân cao lớn ở phía trước hét lớn, lúc này trong mắt bắn ra một luồng sáng hình rồng chém lên thân ảnh mông lung kia.
- Thần thuật Thanh đế lưu lại quả nhiên là cái thế. Ngươi mặc dù có thể so với Thánh chủ nhưng đáng tiếc lại gặp phải ta, cuối cùng vẫn còn kém một bậc.
Nam nhân ở phía sau điểm ra một chút. Một luồng thần quang ngập trời lập tức bao phủ cả vùng đất này.
- Ông màu nhiều năm nay đều như vậy, chưa bị các ngươi giết chết. Ta không tin là hôm nay lại ngã xuống ở đây!
Bàng Bác quát. Hắn mày rậm mắt to, rất khôi ngô, lúc này toàn thân nhuộm máu, Yêu Đế Cửu Trảm cũng đều xuất ra hết, lập tức đánh xuyên tới, đại chiến với người nọ.
Bắc Vực, trong một dăy núi nguyên thủy không có một ngọn cỏ, đất chết kéo dài vạn dặm. Hầu tử hòa nhăn kim tinh, hai luồng sáng bừng lên chiếu rọi bầu trời. Trên người hắn có vài vết thương.
Đại côn Ô Kim trong tay hắn dính máu, từng vết từng vết, có vết là của kẻ địch, cũng có vết là của chính hắn. Phía sau hắn là dã man nhân đầy thương tích, cầm lang nha bổng, lưng đỡ Lý Hắc Thủy cả người rách rưới, liên tục ho ra máu.
- Thánh Hoàng tử ngươi đừng sai lâm nữa.
Bên kia có một người liên tục cười lạnh.
- Ra tay với ta. Tốt lắm, tốt lắm. Ta thật sự muốn xem hôm nay các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Ta phải giết hết các ngươi!
Hầu tử vô cùng phẫn nộ, trên người dù không ít vết thương, lông vàng toàn thân đều nhuốm máu.
- Thánh Hoàng tử, ngươi nên biết rằng lúc này Thiên Hoàng thần tử có thân phận hiển hách hơn ngươi nhiều đang như mặt trời ban trưa. Ngươi nếu lựa chọn như vậy thì tình thế của ngươi bất lợi rồi đó.
Một kẻ truy sát lạnh lùng nói.
- Hả, hậu nhân của Bất Tử Thiên Hoàng muốn ra tay sao?
Ánh mắt hầu tử lóe sáng.
Người phía trước cười lạnh lùng, không nói gì nữa, trong mắt lộ vẻ tang thương, dường như có năm tháng biến đổi, có núi sông sụp đổ, có khí tức của cao thủ tuyệt thế lưu chuyển.
- Nếu biết trước thế này thì năm đó Tiểu Diệp Tử ở Dao Trì sau khi cắt tảng đá đó ra nên đập nát quả trứng đó, không nên đưa cho tên sói già Vương thái cổ kia!
Lý Hắc Thủy sắp chết gian nan nói.
- Ngươi khinh nhờn Thiên Hoàng thần tử của cổ tộc, nếu để người nghe được thì sẽ trấn áp ngươi vĩnh viễn dưới Luyện Ngục.
Mấy người đuổi giết cười lạnh.
- Trấn áp con mẹ ngươi. Ông mày dù sao cũng không sống nổi, có trấn áp thân thể thì lại khiến ta sống hơn một vạn năm, chịu đủ loại giày vò trong Luyện Ngục cho biết cũng tốt.
Lý Hắc Thủy kêu lên.
- điều này cũng đúng. Một kích tất sát trong thần thuật Đại đế cổ đại sáng tạo ra, dù là Thánh thể Diệp Phàm kia trở về cũng hẳn phải chết. Đáng tiếc là hắn không bao giờ...có thể xuất hiện trên đời nữa. Không giết hắn đúng là một điều tiếc nuối.
Ông!
Đại côn Ô Kim đập nát hư không. Lông vàng toàn thân hầu tử tòa ra thần quang vạn trượng, hét lớn:
- Ít lời thừa thôi. Để hôm nay ta đập chết toàn bộ các ngươi!
Phía nam của Đông Hoang, tại một ngọc đài trên một ngọn núi nguy nga cao ngất, có một nữ tử áo tím đang nhìn lên tinh không, suy nghĩ xuất thần.
Không bao lâu sau, một người đầy vết máu, trên đầu bao phủ một vầng sáng bước từng bước đi tới đài ngọc, tràn ngập vẻ mòi mệt, trên người có rất nhiều vết thương đáng sợ.
- Ta tới chậm rồi, chỉ thấy một số vết máu và xương cốt. Ta đại chiến với người khác một hồi. Chỉ hy vọng bọn họ không việc gì.
- Chẳng lẽ lại giống như con con kia, chết trận rồi từ đó biến mất trên đời sao. Những năm gần đây cô bé con ở nơi nào?
Nữ tử bị ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ, trong vắt xuất trần, giống như thần nữ trên cung Quảng Hàn này chính là Cơ Tử Nguyệt.
- Ta thật sự hy vọng con chó đó chưa chết. Nếu có thần trận của nó vô cùng của nó thì bọn họ sẽ sống tốt hơn nhiều.
Cơ Hạo Nguyệt thở dài một hơi.
Ánh sao sáng lạn ở xa xôi vô tận. Cơ Tử Nguyệt nhìn lên bầu trời, chăm chú nhìn về phía khác nói:
- Thời gian như nước, chớp mắt đã mười hai năm trôi qua.
Ở Tử Vi Cổ Tinh Vực xa xôi, Diệp Phàm cũng đang nhìn bầu trời sao. Hắn không phân biệt được đâu là địa cầu, đâu là Bắc đẩu bởi vì đang ở Cổ Tinh bất đồng, hiện tượng thiên văn mà hắn nhìn thấy không giống nhau.
Trong màn đêm yên tĩnh, hắn nghĩ tới rất nhiều điều, nhớ nhung thân nhân nơi quê nhà, nhớ lại tất cả trải nghiệm ở Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực.
Hắn còn nhớ rố tình cảnh lúc chia tay, Cơ Tử Nguyệt mỉm cười rơi lệ, lời nói vẫn vang lên bên tai hắn:
- Đêm tới ta sẽ nhìn lên bầu trời, nhìn về phía này chúc phúc cho ngươi. Ta biết ngươi cũng đang nhìn ta.
- Nếu ngươi cũng có thể nhớ tới ta, có thể nhìn thấy một vùng tinh không này, ta ở đây... Đang nhìn lại.
Lúc ấy nụ cười của nàng thật tươi sáng nhưng rố ràng ẩn chứa nước mắt.
Sau đó hắn nghĩ tới những cố nhân khác, trong lòng đột nhiên rung động.
Kẻ đáng chết đã bị giết nhiều lắm. Giáo chủ Âm Dương Giáo đã chết. Vương Đằng cũng bị hắn chém. Bọn họ phải không có kẻ địch mới đúng. Nhưng Diệp Phàm lại thấy hơi bất an.
Bàng Bác thân là truyền nhân của Thanh đế, có Yêu tộc bảo vệ. Lý Hắc Thủy là con cháu của mười ba đại cường đạo, chỉ có kẻ đui mù mới dám chọc.
- Vỉ sao mỗi lần ta nhìn về phía Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, nghĩ tới bọn họ lại đều cảm thấy bất an?
Diệp Phàm đứng trên ngọn núi, bị ánh trăng bao phủ, toàn thân phát sáng. Hắn nhìn về phía Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, đau khổ suy tư, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Mười hai năm. Ta muốn qua về Bắc Đẩu. Ta muốn gặp bọn họ. Ta phải rời khôi Tử Vi Cổ Tinh Vực.
Nhưng vượt qua tinh vực nói dễ hơn làm. Ngay cả Thánh nhân thượng cổ cũng rất khó làm được! Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, đại hắc cẩu, cô bé, Cơ Tử Nguyệt. Một loạt những khuôn mặt sống động hiện ra trước mắt hắn. Kiếp này hắn còn có thể gặp lại họ sao?
Trong đêm khuya, Diệp Phàm ngồi xếp bằng dưới một tán tùng xanh, trên đỉnh đầu là vầng trăng bạc, đột nhiên gặp ác mộng. Đại hắc cẩu chết trận, Ngô Trung Thiên bị người giết chết. Liễu Khấu bị trấn áp thành thịt nát. Bàng Bác toàn thân đầy máu nhìn hắn cười thảm. Hầu từ đại chiến đẫm máu với người khác, rất thảm thiết. Cô bé con cũng đi lạc mất.
- Không!
Diệp Phàm kêu to, kinh hoàng tỉnh lại. Hắn vốn là cường giả tới độ này, rất khó sinh ra mơ mộng như vậy. Điều này khiến toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh.
- Có lẽ dự cảm của ta là sự thật. Bọn họ gặp phải đại nạn rồi. Hiện giờ tình cảnh rất gian nan, bị vây trong sinh tử, giày dụa đẫm máu mà sống. Ta phải trở về, nhất định phải trờ về!
Hắn đứng thẳng dậy.
Cách đó không xa, tiểu Đồng Đồng đang nói mê, nằm trên lá thông ngủ rất say sưa. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Khi tia sáng bình minh đầu tiên xuất hiện, Diệp Phàm đứng thẳng dậy, đón ánh nắng tràn tới, ánh mắt trong suốt. Từ hôm nay trở đi hắn phải cố gắng trở về.
Hắn đặt tiểu Đồng Đồng lên đầu vai lên bầu trời, bắt đầu tìm tới tận nói xem xét di tích cổ, tìm kiếm đường về. Phàm là những địa phương có truyền thuyết về Ngũ Sắc Tế Đàn hắn đều để lại dấu chân.
Những ngày này Lục Nha giống như điên cuồng tìm kiếm Diệp Phàm, bay tới phía đông Thần Châu, không ai dám chọc tới.
- Thiên tài đáng sợ nhất của bộ tộc Kim Ô, cầm binh khí của Thánh nhân trong tay, ai mà dám trêu vào chứ!
Rất nhiều tu sĩ nơm nớp lo sợ, tất cả đều tránh lui. Thần Châu đại loạn, rất nhiều tu sĩ tới nơi này, muốn chứng kiến một hồi đại chiến kinh thiên động địa.
Lục Nha hơn xa so với tiểu đầu sò Xích Dương của bộ tộc Kim Ô, mạnh hơn hẳn chín Thái từ khác. Đây là nhận thức chung của mọi người, bằng không thì vương của bộ tộc Kim Ô cũng không để hắn cầm Thánh binh. Có thể hiểu được là hắn được yêu quý tới mức nào.
Tuy nhiên Diệp Phàm căn bản không để ý tới việc này. Hiện giờ hắn đang tìm đường rời đi, rất coi nhẹ việc này. Nếu không có ngươi giết tới trước mặt thì hắn sẽ không cần phải huyết chiến.
Nửa tháng sau Diệp Phàm phải thất vọng. Tất cả di tích, truyền thuyết đều đã thành hư vô, sớm mai một trong dòng chảy của thời gian.
Thu hoạch duy nhất của hắn là ở một chiến trường thượng cổ của Thần Châu nhặt được mấy khối tinh thạch ngũ sắc lớn bằng nắm tay, còn Tế Đàn thì chẳng thấy bóng dáng.
- Không được. Xem ra muốn theo con đường này mà trở về là không xong rồi. Phải tìm phương pháp khác thôi.
Bỗng dưng Diệp Phàm nghĩ tới Lão Tử và Phật Đã. Hai vị cổ nhân này cũng tới đây, tuy rằng hành tung sớm đã không thể kiểm nghiệm được nhưng con đường của bọn họ thì có lẽ còn có dấu vết.
Bát Cảnh Cung!
Hai mắt Diệp Phàm lóe lên thần quang. Hắn có một mục tiêu mới. Có lẽ Thái Thanh Cảnh Bát Cảnh Cung có lưu lại cổ lộ của Lão Tử cũng không chừng.
Nhưng nếu muốn tìm đường đi từ đó thì hơn phân nửa phải đánh tới đất tan biển động, hồng thủy ngập trời. Bởi vì năm đó Doãn Thiên Đức tọa quan. Hắn bị thế nhân thần hóa, cũng đủ thuyết minh sự cường đại và đáng sợ của hắn.
- Cần tìm hiểu nhiều hơn.
Diệp Phàm không muốn hành động vội vàng. Đối mặt với một nhân vật như vậy thì đương thời không ai dám nói là có thể trấn áp nổi.
Uy thế của Doãn Thiên Đức rất mạnh, khiến tất cả tu sĩ đều khiếp sợ, áp đảo toàn đại lục, từng luận đạo với cả Kim Ô tộc vương, có thể biết là hắn sâu không thể lường nổi.
Sáng sớm, núi rừng tràn ngập sương mù. Mấy ngày nay mặt trời trên đầu cũng trở nên dịu dàng, không hề chói mắt.
Trên lá cây, dây mây là những hạt sương đêm, lóe sáng như trân châu. Từng trận gió mang theo khí tức cỏ cây tươi mát thổi tới.
Diệp Phàm đi tìm tới đàn tràng của thượng cổ Dục Nhân Đạo, tìm kiếm Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch, muốn từ bọn họ tìm hiểu nhiều thông tin hơn.
- Mẹ nó, họ Diệp khốn kiếp kia lại tới.
Lệ Thiên nguyền rủa, đứng trên một cổ động nhìn bóng người phía dưới.
Bên cạnh đó là một ngọn núi nguy nga quang đãng. Yến Nhất Tịch đi ra khôi động phủ, toàn thân mặc y phục màu bạc, trông rất tuấn lãng, có thể nói là phong thái như thần, nụ cười mê người đủ để khiến các nữ tử thét lên chói tai.
- Diệp huynh, chúc mừng trở về.
- Họ Diệp, ngươi nói bốn năm trước ngươi đã làm gì Y Khinh Vũ?
Lê Thiên gân cổ hòi, vẻ mặt rất khó chịu.
- Lâu lắm không gặp hai vị huynh đài...
Diệp Phàm cười nói.
- Lâu không gặp thì sao? Sư huynh ta vẫn phong lưu phóng khoáng như cũ, cả ngày trước hoa dưới trăng. Mà ta thì vẫn trước sau như một, bị khắp thế gian mắng là dâm tặc, bị mọi người đánh thảm con hơn chuột. Đương nhiên Thần Nữ Lô cũng có thể khiến sư huynh ta lừa được không ít nữ tử.
Thật ra Lê Thiên cũng khá anh tuấn, chẳng qua vẻ mặt đầy tà khí, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Diệp Phàm nói ý đồ hắn tới đây, muốn hiểu về Bát Cảnh Cung, muốn biết mọi chuyện của Thái Thanh Thánh Cảnh, thản nhiên nói với hai huynh đệ này là hắn muốn vượt qua tinh vực.
- Tên họ Diệp khốn kiếp, không, Diệp huynh, người siêu tốt họ Diệp, ngươi nói đúng là ý kiến không tồi. Ta rất tán thành. Ta cũng rất mong chờ Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực kia đó. Lòng ta trào dâng, lòng ta mênh mông.
Lê Thiên vừa nghe ý tưởng của hắn, hai mắt liền sáng lên nói:
- Nhiều chủng tộc như vậy, còn có thể có cả nữ tử thái cổ, đi tới đó nằm mơ ta cũng cười được. Đương nhiên ta nhất định sẽ thay đổi triệt để, hoặc là thay đổi hình dạng, từ nay về sau không còn là dâm tặc nữa, mà sẽ giống như sư huynh của ta, làm một tài tử phong lưu cầm thú cũng không bằng, trở thành thần tử vạn người mê, tung hoành vạn tộc thái cổ.