Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm vẫn không dừng lại, mang theo tia chớp vô cùng vô tận đi tới trước cửa đá. Chỉ khoảng nửa khắc bụi mù nổi lên bốn phía, cửa đá cổ xưa sau khi bị thiên kiếp đánh hơn trăm lần lập tức vỡ nát.

Đây là một tòa cổ Quáng, cũng không biết bao nhiêu vạn năm trước đã có nhân loại tới nơi đây, trong động có không hề ít xương cốt trắng hếu, Diệp Phàm dọc theo cổ động đi tới mấy trăm bước, rốt cục tới đầu cuối.

- Bảo tủy!

Phía trước có một ao tủy, chỉ có một thước vuông, có vô tận long khí phun ra nuốt vào, trong đó có ba mươi sáu giọt dịch tủy trong suốt, bên trong như có con rồng nhỏ du động qua lại, sáng lạn loá mắt, hương thơm gần như làm cho người ta say ngã nhào.

“Grào...”

Truyền đến tiếng kêu khiến da đầu người ta run lên, bên cạnh ao tủy xuất hiện ba con sinh linh màu bạc, thánh quang lấp lóe, giống như ba vị Thánh linh nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

- Đây là sinh vật gỉ?

Diệp Phàm kinh hãi.

Ba con sinh vật đều có hình người, nhưng toàn thân đều bao phủ vảy màu bạc, trên lưng có một đường gai xương, dài đến hơn nửa thước, thấy thế nào đều không giống như là người lương thiện.

Nhưng, ngân quang chớp động, lại làm cho bọn chúng thoạt nhìn có chút thần thánh, cũng không giống tử linh. Mỗi một sinh vật đều có một đôi cánh bạc, ngân quang chớp động, vũ động có thể xé hư không.

“Sinh vật thái cổ sao? Hẳn không phải, chúng phần lớn đều ở Đông Hoang. Cái này... Cực kỳ giống Dạ Xoa bay trên trời, truyền thuyết chính là cao thủ cái thể thời thượng cổ sau khi chết biến thành, mỗi một tên đều cường đại khiến người ta khiếp sợ.

Diệp Phàm trong lòng nhảy dựng lên, nếu đúng như thể, đây là ba tôn ma, tu vi cụ thể không thể đo lường, tuyệt đối không phải hắn có thể trêu chọc.

Tuy nhiên, trước mắt lại khác biệt rất lớn, hắn có thiên kiếp trong người, loại Ác Linh căn bản không nên tồn tại ở thế gian này, e ngại nhất là thiên lôi đánh xuống, trời sinh bị khắc chế.

Diệp Phàm bức đi tới phía trước, kỳ trân dị tủy đối với hắn quá trọng yếu, bên trong ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tấc, là thánh vật vô giá, có thể giúp hắn ngộ đạo thăng cấp, chỉ cần có đầy đủ thì có thể không ngừng vượt bậc khiêu chiến.

Thánh quang chớp động, ba con sinh linh màu bạc đồng loạt ra tay, đều há miệng phun ra một đám lửa màu bạc, vách tường nham thạch chung quanh trong nháy mắt liền biến thành dung nham, rồi sau đó bốc hơi lên.

“Nóng cháy như vậy!”

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, dù người đến là Tiên Thai tàng thiên thứ nhất đều phải trở thành tro tàn, thần lực, đạo pháp gỉ cũng không ngăn được, cổ bảo đều sẽ cháy nứt ra.

“Grào...”

Một con sinh linh màu bạc đánh tới, lộ rõ khí tức như một mảnh ngân hà, cả tòa cổ động gần như đều sắp bị chấn sụp.

Diệp Phàm huy động lôi quang bổ tới phía trước, vạn đạo thiên kiếp, tia chớp vô cùng vô tận giáng xuống ầm ầm, đánh cho lối đi trong quặng mỏ trở thành bột mịn.

Trong mắt con sinh linh màu bạc lộ rõ ý sợ hãi, không ngừng rút lui, thiên kiếp là khắc tinh của nó. Ác thi thượng cổ hóa thành Dạ Xoa, không được ở lại thể gian, bởi vì vừa sinh ra sớm đã ứng với kết thúc.

“Grào...”

Hai con sinh linh màu bạc kia kêu to giống như sấm rền, chấn động thế giới dưới lòng đất đều rung chuyển kịch liệt, có thể nghĩ mà biết bọn chúng cường đại đến mức nào.

Diệp Phàm toát mồ hôi lạnh, hắn đây là đang cướp thức ăn trong miệng hổ! Dạ Xoa không lùi bước, làm trong lòng hắn bồn chồn lo lắng. Loại sinh vật này thực lực cường đại đến dọa người. Nếu tiếp tục trì hoãn chỉ khoảng nửa khắc, thiên kiếp biến mắt vậy là hỏng rồi! Nghĩ đến đây, hắn mang theo lôi quang vô tận phóng tới phía trước, cảnh tượng chưa từng có từ trước đến nay.

“Grào...”

Cuối cùng, ba con Dạ Xoa kêu to, cực kỳ kinh sợ, thiên kiếp ép gần tới, bọn chúng phát khiếp sợ từ bản năng, nội tâm kinh sợ, trời sinh tương khắc.



Mặc dù chúng rất không cam lòng, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, một khi chạm vào lôi kiếp tất thành tro bụi, không để cho bọn chúng sống hai kiếp nghịch thiên.

Thế giới này có quy tắc của mình, một khi tử vong, mặc dù thi thể của ngươi nghịch thiên thông linh sống lại, nhất định cũng phải trải qua ma diệt khó khăn, không để cho xuất hiện sinh mệnh ngoài pháp tắc.

Ba con sinh linh đáng sợ mang theo oán hận, cuối cùng chạy trốn không dám chạm vào lôi quang.

- Loại sinh vật này nhìn như thánh khiết, nhưng chuyên môn hút dương khí nhân loại, nếu để chạy đi chỉ sợ chính là một hồi đại họa, đáng tiếc ta không thể tiêu diệt chúng.

Thiên kiếp sắp hết Diệp Phàm không dám truy đuổi, chỉ có thể từ đó dừng lại.

“Xoát!”

Còn cách rất xa, hắn đã tế ra Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, thu lấy ba mươi sáu giọt bảo tủy kia, không dám tới gần, sợ lôi quang hủy diệt mất.

“Kỳ trân bảo tủy, ước chừng có ba mươi sáu giọt, có chúng lập tức có thể đột phá, lại một lần nữa lột xác!”

Diệp Phàm vô cùng kích động, dưới lòng đất ở Trung Châu có tổ căn thiên địa đản sinh ra loại thần dịch này, đối với hắn mà nói là có được giá trị vô cùng tận.

Những giọt dịch tủy này không hỗ tương hòa tan lẫn nhau, mỗi một giọt đều như một viên Dạ Minh Châu nhỏ, nở rộ thần huy, lưu động tia sáng kỳ dị, mơ hồ dường như nhìn thấy con rồng nhỏ có màu vàng nhạt, đang nhẹ nhàng rung động bên trong nó.

“Đây là linh vật, một giọt đã có giá trị mười mấy vạn cân Nguyên.”

Đương nhiên, đây là hắn phỏng chừng giá thấp nhất, nếu thực xuất ra bán đấu giá, đây chỉ có thể xem như giá quy định, trời biết có thể đấu giá cao đến mức nào.

Trong ao tủy, khí trời sáng mờ, long khí không ngừng tràn ra, đây là một cái cửa vào của tổ căn, Long Tủy là nó dựng dục vô tận năm tháng hoá sinh ra.

“Không đúng! Không chỉ là cửa vào đơn giản như vậy, đây là một cái long trì!”

Long Tủy thế gian hiếm thấy, chỉ có cơ duyên gặp mà không thể cầu, so với thần tủy này càng quý báu hơn, nhưng trăm ngàn thế hệ đều khó gặp. Theo truyền thuyết nếu nó hóa thành sinh vật thông linh thì có thể so với Bất Tử Dược.

Diệp Phàm giật mình sau khi biết sự trọng yếu của Long Tủy, hắn từng hao phí tinh lực góp nhặt không ít bộ sách tìm hiểu tỉ mỉ: tổ căn long mạch cực phẩm có khi sẽ dựng dục sinh ra tiên trân kỳ diệu.

Đầu tiên, phải diễn biến ra long trì, mới có thể ở bên trong dựng dục sinh ra thần vật có sinh mệnh. Cái ao nhỏ một thước vuông trước mắt này khẳng định là một cái long trì, bởi vì ở trên vách tường trong này lại có hoa văn giống như vảy rồng, từng phiến từng phiến vảy màu xanh đen, phát sáng óng ánh, nhưng không có dao động sinh mệnh. Đây là điểm đặc trưng rõ ràng nhất, là dấu hiệu của long trì sinh ra Long Tủy.

“Ở quá khứ xa xôi, nơi này từng đản sinh ra Thần tủy cấp Mộng Huyễn...”

Hắn rất nhanh cẩn thận suy nghĩ hết thảy điều này, khó trách nơi đây có xương cốt của nhân loại, quá khứ nơi này từng phát sinh đại chiến, tiên trân bị người ngất lấy rồi, chỉ còn lại long trì, trải qua năm tháng dài lâu, lại diễn sinh ra mấy chục giọt Long Tủy.

“Cò lẽ ba con Dạ Xoa kia chính là cường giả khủng bố ngã xuống ở thời đại đó.”

Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, rời khỏi thế giới dưới lòng đất. Ngày xưa nơi này ất đã có đại chiến kinh thế, không biết là nhân vật nào chiếm được thần tủy. Đáng tiếc quá mức xa xưa, hết thảy đều mai một trong lịch sử.

Hắn đi lên mặt đất, đánh sụp một mảng đất đá lẫn lộn lấp lại toàn bộ nơi này, có lẽ qua đi trăm ngàn thể hệ còn có thể đản sinh ra kỳ trân, dù sao nơi này có một cái tổ căn.

Lúc này, lôi quang suy yếu, cuối cùng một tia chớp nhoáng lên một cái rồi tắt, thiên kiếp hoàn toàn biến mất.

Diệp Phàm không dám ở lâu, hóa thành một đạo lưu quang, ngay lập tức hiện ra ngoài xa hơn mười dặm, rồi trong nháy mắt biến mắt không thấy.

Nửa khắc sau, trên bầu trời xuất hiện một vực môn vô thanh vô tức mở ra, mười mấy nhân ảnh vọt ra, dùng thần thức cường đại nhìn quét khắp nơi.

Cao tức của Thần Toán Tử phỏng đoán ra chính xác vị trí, ngay tại nơi đây!

Âm Dương Giáo cùng người của Tiêu gia xuất hiện, đằng đằng sát khí, cả đại năng cũng tới bốn vị, những người khác cũng đều là cường giả lớp người già Tiên Thai tầng thiên thứ nhất.



- Hắn ở chỗ này độ kiếp!

Đây là một tin tức cực kỳ hỏng bét, cách lần trước chỉ mới có mấy tháng, mà Diệp Phàm lại đột phá, tiến cảnh mau đến dọa người, làm cho tất cả bọn họ đều biến sắc.

- Cứ tiếp tục như vậy, không tới vài năm hắn sẽ leo lên Tiên Thai...

Bọn họ đều khiếp sợ, chưa từng dự đoán Diệp Phàm yêu nghiệt như thế, tiến cảnh thật sự quá nhanh, không kém Trung Hoàng bao nhiêu, tương lai hơn phân nửa có thể đuổi kịp, lại là một “Bấc Đế Vương Đằng” thứ hai.

Trên bầu trời xa xa, một thân ảnh màu vàng cùng một thân ảnh màu bạc sóng vai đứng sừng sững, đây là hai sinh linh thái cổ cường đại, hào quang trong mắt lấp lóe không chừng.

- Lại để hắn chạy thoát, chủ nhân bảo chúng ta tháo đầu của hắn xuống, đã qua ba tháng, còn không có thể truy được tung tích của hắn.

Sau đó không lâu, Diệp Phàm về lại đạo quan nhỏ trên ngọn núi thấp. Lần này lại ẩn tu nửa tháng, hoàn toàn củng cổ cảnh giới.

Hoàng hôn xuống, nổi lên một trận gió lớn, trên ngọn núi thấp lại hiện lên mấy bức họa, Diệp Phàm cũng không quá để ý, lão Thánh nhân này rất siêu nhiên, cái gì cũng không có lưu lại.

Hắn cảm thấy được bất kể như thế nào, đối phương đều không có khả năng tụng ra cổ kinh gì, chú ý nhiều lắm cũng vô ích.

“Không đúng, đó là...”

Đột nhiên, hắn vô cùng kinh hãi, tại dưới cây cổ tùng kia nhìn thấy một người tuổi còn trẻ, một thân áo lam phiêu dật xuất trần, cả người mông lung như trích tiên, đứng ở trên ngọn núi thấp hợp nhất cùng thiên địa.

“Hoa Vân Phi!’

Độc Nhân Đại đế lưu lại một bộ Thôn Thiên Ma Công, hung uy chấn động cỗ kim, qua đi nhiều năm như vậy vẫn như cũ là một cái cấm kỵ, bất kể ai thu được, ẳt phải gặp cảnh thiên hạ cùng đuổi giết.

Năm đó, Hoa Vân Phi che dấu rất sâu không ngờ bị Diệp Phàm biết được, lúc này mới bại lộ trước mặt thế nhân, nhưng mà một trận chiến đó qua đi hơn hai năm, hắn liền biến mắt, rốt cuộc tìm không thấy.

“Không ngờ hắn lại tới Trung Châu, lúc này xuất hiện ở đây!”

Diệp Phàm thầm kêu to không ổn, đây là “hồi phóng” của từ tính Sơn Nham diễn sinh chuyện cũ, Hoa Vân Phi hẳn là đến chỗ này trước hắn, khẳng định cũng biết chuyện Cửu Bí của Thái tộc.

Thậm chí, lão Thánh nhân để lại một vài thứ cũng bị hắn thu đi rồi, Thánh nhân cổ công tham tạo hóa, đồ vật gì của lão tế luyện ra đều là chí bảo.

“Hỏng rồi...”

Diệp Phàm cũng không có phát hiện vật gỉ ở đây, nghĩ rằng lão Thánh nhân không lưu lại, hiện tại xem ra tình huống có khác, thực rất có thể đã bị Hoa Vân Phi lấy trước rồi.


- Thái tộc ở phương nào?


Dưới gốc cây cỗ thụ, Hoa Vân Phi tự nói, mặt hướng về phương Tây.


Diệp Phàm nghe nói những lời này hơi chút thở dài nhẹ nhõm, đối phương không có thu được Cửu Bí ở đây. Nhưng ngay sau đó trong lòng hắn lại trầm xuống, Hoa Vân Phi đến sớm hơn hắn, có thể sớm hơn hai năm, trong thời gian này rất khó nói hắn có tìm được Thái tộc hay không.


“Hắn có cơ duyên lớn như vậy, chiếm được Thôn Thiên Ma Công, hiện tại ngay cả Cửu Bí có thể cũng sắp vào tay.”


Diệp Phàm nhíu mày, đã qua đi ba năm, không biết địch thủ đáng sợ này tăng trưởng tới cảnh giới gì rồi, khẳng định không thể suy luận theo lẽ thường, bởi vì đối phương có thể cắn nuốt căn nguyên của người khác làm của mình.


Một khi không kiêng nể gì, một Ma Chủ vô địch rất nhanh sẽ trưởng thành, ai cũng không ngăn cản được.


“Ta muốn vừa tu luyện vừa đi tìm Thái tộc, nếu hắn nhanh chân đến trước, vậy thì hỏng bét, đại sự không ổn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK