về phần quần hùng lại trố mắt nhìn trân trối, vô cùng rung động, trước nay chưa từng nhìn thấy mấy vị chí tôn trẻ tuổi đều xuất hiện, cùng nhau tranh bá?! Phi thường kinh người, vô cùng nghịch thiên.
Mấy vị chí tôn trẻ tuổi thực lực đều rất cường đại, bằng không sao có thể với ít địch chúng, sao có thể sống sót trong trận chiến cùng chín vị Đại đế trẻ tuổi? Điều này đủ để chứng minh vấn đề.
Mà lần này, sở dĩ bọn họ ở trong tia chớp hình người của Thánh thể bị thương nghiêm trọng hơn, một là vì bọn họ đều sớm tiêu hao quá nhiều chiến lực; hai là vì không phục, không cam lòng nhìn thấy dấu ấn của Diệp Phàm bị đại đạo khắc theo nét vẽ, nên muốn lập tức trấn áp hắn, vì vậy bằng vào cảnh giới cao thâm hơn chinh phạt, không nghĩ tới rước lấy một đám Thánh thể đều tấn chức lĩnh vực Thần Cấm!
Giờ phút này, chính Diệp Phàm trong lòng cũng rất ngưng trọng, không riêng gì mấy người Đế Thiên đối mặt với chín đại Thánh Thể phải bị thương nặng, mà ngay cả chính hắn cũng không khá giả gì hơn.
Diệp Phàm chưa từng có lần nào như hôm nay, đối với chính mình mà lại sinh ra địch ý cường đại như vậy, không ngừng chống lại, không ngừng va chạm thảm thiết.
“Ngay cả chân thân của ta giờ phút này cũng không có bước vào Thần cấm, nếu như bị những hư ảnh này dùng lực lượng của cảnh giới Thần cấm giết chết, vậy quả thực là một truyện cười.” Diệp Phàm thầm nghĩ.
Đấu Chiến Thánh Pháp, Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Hoàng Kim Thần Tàng...
Diệp Phàm lúc phóng lúc thu, chiến đấu với chính mình, thân thể hắn vỡ nát, bị nhiều vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Điều may mắn duy nhất là các hư ảnh đó không có xuất hiện Thần cấm, hiển nhiên giống như Đại đế cổ chiếu theo cảnh giới của đối thủ mà “điều hòa vi diệu”.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi, cùng với Diệp Phàm ở trong công kích của lôi hải, hắn bị hư ảnh của chính mình đánh vỡ tung mấy lần!
Hắn rất cường đại, nhưng địch nhân là chính hắn, chính mình càng mạnh, địch nhân càng mạnh! Cộng tất cả chín vị Thánh thể, cộng tất cả chín chính mình, đồng loạt đánh giết hắn, đây là một loại nan đề khó giải, gần như báo trước một kết cục là bi kịch.
Lúc này, Đế Thiên, Đại Ma Thần, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương đều lui ra ngoài. Vừa rồi bọn họ muốn mượn Đại đế cổ mài giũa rèn luyện bản thân mình, nhưng chỉ lưu lại đau xót không có gì khác.
Mọi người đều ngừng lại hô hấp, nhìn vào trường đấu, mọi người đều biết đây là trời xanh làm khó dễ Thánh thể, người khác không ngăn cản được, nên để cho chín chính hắn đến ngăn chặn, tuyệt sát hắn, dẫn tới độ kiếp thất bại.
Có thể nói, cái này đích xác khó giải, căn bản không có biện pháp phá giải.
Nhưng mà, khiến người ta sợ run chính là Diệp Phàm cuối cùng nhưng lại trụ được, thệ ngã, đạo ngã luân phiên xuất hiện tranh thủ thời gian cho hắn, Diệp Phàm đối mặt với chín chính mình, cuối cùng chống đỡ được.
- Cái này... không có khả năng, một người như thế nào có thể sống sót dưới chín chính mình diệt sát. Người này quá nghịch thiên mà!?
- Nam nhân mạnh nhất trong lịch sử, một người... đánh với chín chính mình!
Đây... không phải là kỳ tích, thì còn gọi là gì? Hoặc là nói, đây là giả dối sao, nếu vậy sao có thể sống sót?!
Mọi người trố mắt nhìn trân trối, không tin hết thảy chuyện này.
Đế Thiên, Đại Ma Thần, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương... mấy vị chí tôn lúc đầu nhìn thấy Diệp Phàm bị chín chính mình đánh nổ tung, máu màu vàng bắn tung tóe trong lôi hải, trong lòng ít nhiều cảm thấy thăng bàng lại không ít.
Rồi sau đó, lại thấy hắn không ngừng bị đánh giết, mà từ đầu đến cuối cũng không có bùng nổ Thần cấm, mấy người càng ngày càng bình thản, mà còn nảy sinh cảm giác khuây khoả từng trận.
Dù sao, đúng là hư ảnh tia chớp của người kia đã làm cho bọn họ bị thương nặng, mà lúc này trái lại hắn bị chính hư ảnh của mình ngược đãi, tự nhiên mấy người đó cảm thấy thống khoái.
Thế nhưng, kết quả cuối cùng lại làm cho bọn họ có điểm khó có thể chấp nhận, Diệp Phàm vẫn còn sống, mặc dù toàn thân đẫm máu, ngay cả cái đỉnh trên đỉnh đầu đều gần như bị đánh nát, nhưng hắn vẫn cứng cỏi cường đại bất khuất, trấn áp mọi người thật sâu đậm.
Diệp Phàm đầu đội Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh sứt mẻ, từng bước một từ trong lôi hải đi ra, mình đầy thương tích, máu màu vàng nhỏ giọt, vết thương lớp lớp, làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ bị thương trầm trọng.
Trông hắn dường như rất chật vật, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén như thanh thiên kiếm cắt qua hư không vũ trụ, có một loại tinh khí thần cường đại khiến người ta sợ run.
Hắn giống như một thanh kiếm tiên trải qua muôn ngàn gọt giũa rèn luyện, từ trong lò luyện như Luyện Ngục kia xuất hiện, đã thành hình, chỉ cần hơi mài thêm một chút sẽ nở rộ hào quang kinh thế!
Diệp Phàm từ trong sương mù hỗn độn đi ra, toàn thân đều là vết thương, máu màu vàng dính bệt mái tóc thành từng túm từng túm dán trên hai gò má.
Toàn thân hắn là vết thương, nhưng tinh thần lại càng cường đại hơn. Có thể nhìn thấy một chùm tia sáng rực rỡ xuyên thấu qua xương trán hắn bắn ra, như một ngọn lửa đang bùng cháy, bừng bừng nhảy lên.
Đây là một loại dị tượng đáng sợ!
Là biểu hiện của tinh thần lực cường đại cực độ, dĩ nhiên đã thần hóa, vô cùng cô đọng biến thành một loại vật chất cường đại, có được chiến lực phi phàm khủng bố.
“Xoát!”
Hào quang nhoáng lên một cái, một tiểu nhân màu vàng bàng cỡ nắm tay từ trong mi tâm Diệp Phàm cất bước đi ra, chùm tia sáng cô đọng kia lập tức quấn quanh trên người tiểu nhân màu vàng, làm cho nó lớn mạnh lên rất nhiều.
Đây là nguyên thần của Diệp Phàm hợp nhất cùng thân thể, hai người phối hợp hoàn mỹ. làm huyết khí hắn tràn đầy, là chỗ căn nguyên thực lực cường đại của hắn.
Ở bên ngoài thân bọn họ, ngọn lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, Diệp Phàm như một thanh kiếm tiên qua rèn luyện đủ kiểu, rốt cục ra khỏi vỏ rực rỡ loá mắt. Ở trên đỉnh đầu hắn, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh xuất hiện từng đạo vết rách, ở trong thiên kiếp thiếu chút nữa bị hủy hoại.
Có thể thấy được tia chớp hình người vừa rồi khủng bố đến cỡ nào, đó là một vị tiếp một vị Đại đế trẻ tuổi, làm cho cái đỉnh từ Vạn Vật Mẫu Khí tiên liệu quý hiếm nhất thế gian đúc thành đều thiếu chút nữa bị đánh nát.
- Hắn không ngờ lại thành công vượt qua thiên kiếp...
Mọi người đều không biết nói cái gì nữa, lôi phạt nghịch thiên như vậy sớm dự báo chấm dứt phải chú định là một hồi bi kịch. Thế mà, Diệp Phàm vẫn sống đi ra, điều này gần như không giải thích được.
Các Đại Thánh đều tới nơi đây, có Hộ đạo giả Nhân tộc, có Âm Thần trong lăng tẩm Đại Đế, có Thánh linh thạch nhân, còn có Đại Thánh Yêu tộc, cùng với Tà Thần cổ xưa của các tộc... ngay cả những người này đều rúng động.
Loại thiên kiếp này, loại bố cục toàn trường này, chiến lực siêu cấp của người tuổi trẻ này... tất cả làm cho bọn họ đều trầm mặc một hồi lâu, tự nhận thời mình còn trẻ xa xa không theo kịp.
Trên thực tế, xưa nay lại có mấy người có thể sánh bàng loại thiên kiếp có một không hai này? Có lẽ họ cùng chưa bao giờ thấy tận mắt? Có thể nói là quá nghịch thiên!
Chư hùng đều lặng ngắt như tờ, chăm chú quan sát. Đối mặt với một Thánh thể cường đại như vậy, trong lòng bọn họ dậy sóng bốn bề, khó có thể tưởng tượng.
Trong các Đại Thánh, sắc mặt Thích Thiên lúc xanh lúc trắng, lão cảm thấy khó chịu nhất, biểu hiện nghịch thiên của Diệp Phàm rành rành trước mắt mọi người, như là một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng lão.
Lão thật sự hối hận, đã đi trêu chọc một người như vậy làm chi? Tương lai tất nhiên hắn sẽ thành tựu kinh người, sẽ giống như một tấm bia to trấn áp thế gian, không thể vượt qua.
Đầu tiên là xuất hiện chín vị Để, sau đó lại có chín đạo tia chớp Thánh thể, Thích Thiên nghĩ rằng Diệp Phàm ắt phải ngã xuống. Lão ôm lòng chờ mong, nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng thật sâu, Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh đã khai sáng một thần tích!
Thích Thiên thầm than thở, ngày sau sẽ có phiền toái lớn rồi đây! Dựa theo tốc độ tu luyện của Diệp Phàm, nói không chừng trong vòng một trăm năm sẽ vượt qua lão, hơn nữa có lẽ còn không dừng lại, có thể cảnh giới sẽ sánh với chí tôn cổ đại!
Lúc này trông thấy Diệp Phàm còn sống đi ra, tâm tình của Thích Thiên có thể nghĩ mà biết không xong đến mức nào, trong lòng lão có một loại đau buồn âm thầm, nhưng trong mắt lại lóe ra hàn quang lãnh liệt.
Bên kia, Đại Ma Thần, Đế Thiện, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương... người nào không phải là hạng người kinh thể tuyệt đại, nhưng ở trong thiên kiếp của Thánh thể lại nếm mùi chua xót, phi thường không cam lòng.
Bọn họ rất cường đại, rất tin tưởng thực lực của chính mình, đều có một loại tâm tính chỉ có ta độc tôn, bằng không sao có thể đi xa trên Đế lộ?!
Nhưng mà, hôm nay đã xuất hiện cảm giác thất bại, thể xác và tinh thần đều tổn thương, suýt nữa chết trong tay Đại đế cổ, lại gần như bị tia chớp Thánh thể phát động Thần cấm tiêu diệt.
Điều này như một cây gai đâm vào tim bọn họ, thật khó chịu.
Lúc này, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, nhất định phải đột phá bước vào lĩnh vực Thần cấm, chỉ có như thế mới có thể chân chính là vô địch thiên hạ.
- Đã xong rồi sao?
Đế Thiên nói khẽ, không muốn đối mặt với hết thảy chuyện này, hôm nay hắn không còn chút tự tin nào.