Các đại tài phiệt thu mua trân thạch ngũ sắc khắp thiên hạ, giá tăng vọt, cung không đủ cầu, mơ hồ thay thế nguyên trở thành loại tiền tệ quý nhất giữa tu sĩ.
Thiên Chi Thôn, Tề La hoài nghi nói:
- Thật sự không phải các ngươi làm?
- Tất cả đều do Hắc Hoàng đang làm, thật sự không phải ta.
Diệp Phàm ngồi trên vách núi phun nuốt, thu nạp đoàn tinh hoa vào cơ thể.
- Xa xỉ đáng xấu hổ, phải hao bao nhiêu nguyên chứ, quá lăng phí.
Tề La đau lòng, khó mà hiểu được, chất vấn bọn họ muốn làm gì.
- Bổn hoàng muốn tiến hành nghiên cứu vĩ đại, thử xem có thể khôi phục được Ngũ Sắc Tế Đàn của Đại đế cổ hay không, mở ra con đường đi thông Vực ngoại.
Hắc Hoàng nói khoác không biết xấu hổ.
- Chỉ có như thế?
Tề La hỏi.
- Ngươi còn nghĩ sao?
Hắc Hoàng vừa thao luyện song hoàng ngân huyết vừa vùi đầu tìm hiểu các loại trận văn.
- Các ngươi cũng phô trương quá đi chứ, nhiều nguyên như thế thì phải giết bao nhiêu người mới kiếm đủ vốn?
Tề La tiếc đứt cả ruột.
- Không sao, lúc trước Diệp Phàm đào sáu bảy cái long mạch, thu hoạch dồi dào, đủ cho chúng ta tiêu xài.
Lệ Thiên vung tay lên, hào phóng nói.
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Tề La không còn biết nói gì nữa.
- Có người muốn dùng nguyên đập chết tươi một đám kẻ thù.
Lý Hắc Thủy không để ý, ở bên cạnh nướng bữa sáng, thịt vàng rộm, mùi hương tràn lan.
- Đập ai vậy?
Tiểu Tước nhi ôm bình sữa chớp mắt to, đứng bên cạnh giương mắt nhìn thịt nướng thơm ngào ngạt, đáng tiếc nàng còn quá nhỏ, không thể ăn được loại thịt này.
Đồng Đồng cùng hai linh đồng thích thú hưởng thụ bữa sáng, khoe khoang trước mặt con bé, kết quả "bẹp" một cái bị bé con này ném vỡ bình sữa.
- Có một đám người không biết đang ở đâu, biết Diệp Phàm sắp rời đi, chắc chắn sẽ dùng đủ thủ đoạn làm khó, muốn dẫn bọn chúng đi ra thôi.
Yến Nhất Tịch giải thích.
- Nếu bọn chúng không tới thì sao?
- Không tới cũng không sao, coi như thu gom tài liệu cho Hắc Hoàng, để nó lĩnh ngộ trận văn thêm một chút.
Diệp Phàm nói.
- Tiểu tử, ngươi rất là tinh mắt, vốn đầu tư này không uổng, ta càng nhìn ngươi càng vừa mắt.
Hắc Hoàng ở cạnh ngoác cả miệng, nhìn bộ dạng cười mà người ta muốn đánh nó một trận, không khác gì sói xám, giả dối hết chỗ nói.
Nó xem đủ các loại sách cổ, đều là bảo điển trận văn là Thiên giai thu mua, sau đó ngẩng đầu vẫy đuôi vượt qua hư không mà đi, tiến vào mật địa có một tòa Ngũ Sắc Tế Đàn đang xây dựng.
Càng muốn giữ bí mật, mọi người càng tò mò, càng muốn dò xem thử cuối cùng là gì. Mấy người Diệp Phàm làm rất thần bí, tự nhiên dẫn tới dục vọng muốn dò thám cho biết cả đông đảo tu sĩ, tất cả đều muốn tìm hiểu.
Bí ẩn Ngũ Sắc Tế Đàn càng làm người ta chú ý hơn, đến bây giờ nhiều người muốn xây dựng xong, sắp mở ra, sẽ có người đi ra Vực ngoại.
- Các ngươi có biết không, kỳ thật cổ tộc đang thu gom trân thạch, căn bản không phải tu sĩ Nhân loại, bọn họ muốn tiến vào tinh vực, đi lên đường về.
Cổ tinh này vốn không có nhiều chủng tộc như thế, ngay cả Nhân loại cũng là xuất hiện sau này, còn cái gọi là vạn tộc thái cổ cũng đều đi qua không gian từ Vực ngoại đến đây, về phần dân bản xứ thì đã sớm biến mất sạch.
Có người suy đoán, đây là một hành động lớn của vạn tộc thái cổ, sắp xâm nhập vào tinh vực bước lên đường về, tìm kiếm cổ tinh nguyên thủy.
- Mọi người đều nhầm rồi, các người còn nhớ không, Kỳ Sĩ Phủ có một con đường đi ra Vực ngoại sắp mở ra, đưa một đám tuấn kiệt trẻ tuổi tiến vào, là bọn họ đang thu gom trân thạch.
Ở trong thời kỳ này, có đủ loại phỏng đoán, mọi người đều xem nhẹ bản thân sự kiện này sẽ bước lên một độ cao khác.
- Mọi người đoán xem, hẳn là Thánh thể Nhân tộc gây ra. Các người quên rồi sao, năm đó hắn rời khỏi tinh vực này, tiếp đó trở về, rõ ràng là biết được bí mật Ngũ Sắc Tế Đàn từ Vực ngoại, có thể thực hiện lữ hành tinh không.
Suy đoán này vừa đưa ra, một mảnh xôn xao, rất nhiều người thầm nghĩ Diệp Phàm là người duy nhất thành công đi qua đi lại giữa tinh không, nếu nói là hắn thì rất có khả năng.
Ở trong thời kỳ này, cũng xảy ra một số chuyện lớn dẫn đến mọi người buộc phải nhìn, có mấy chuyện thậm chí khiến cổ tộc cũng phải chú ý.
Nam Yêu rốt cuộc trảm đạo, trong ngày thành đạo, trời hiện chín đại yêu tinh (ngôi sao yêu dị), mỗi một vòng che lấn mặt trời, quét ngang Nam Lĩnh chấn động thế gian.
Yêu tinh, trong sách cổ Nhân tộc có ghi là dấu hiệu chỉ trước tai họa, nguy hiểm ít nhất như là sao băng, Nam Yêu trảm đạo hiện chín yêu tinh cực mạnh, khiến người ta hoảng sợ.
Trong ngày, khắp thiên hạ chấn động, các nơi xôn xao, chín đại yêu tinh xuất hiện là kỳ cảnh hiếm thấy xưa nay. Nghe đồn từ xưa đến này, trong Yêu tộc chỉ có Thanh Đế lúc trẻ tuổi từng xuất hiện kỳ cảnh cùng loại.
Có người xỏ chín đại yêu tinh quét ngang Nam Lĩnh lại chung một chỗ, hình tượng như đế quan, càng khiến người ta giật mình.
Loại kỳ cảnh trảm đạo này rung động lòng người, mỗi người đều tràn ngập kính sợ Yêu Hoàng Điện, chẳng lẽ tương lai sẽ xuất hiện một vị Đại đế Yêu tộc hay sao?
Gần như cùng lúc, có mấy chuyện lớn xảy ra, có người mừng rỡ có người buồn.
Trung Châu, Cửu Lê hoàng triều truyền ra tin dữ, ngũ hoàng tử Thần Lê được ký gửi hy vọng vô hạn đã trảm đạo thất bại, tọa hóa trên đạo đài, mấy chục năm tu đạo hóa thành không.
Đông Hoang, lão Thánh chủ Đạo Nhất Thánh địa thân tử đạo tan, chết trong bế quan thành một bộ xương khô, hưởng thọ hai ngàn tám trăm bảy mươi lăm tuổi.
Nhân vật lão tiền bối không khỏi thỏ chết cáo khóc, tuy rằng không ít người là đối thủ cả đời, nhưng nay cũng không còn địch ý lớn như thế, chỉ có thể cảm khái không còn nhiều thời gian.
Gần như cùng lúc, Đại Diễn Thánh chủ ngã xuống.
Thiên Yêu cung cũng truyền ra tin tức, một vị vương giả Yêu tộc sống ba ngàn sáu trăm tuổi trở thành xương khô. Hơn nữa cùng tọa hóa với chủ nhân Thiên Yêu Cung, có thể coi là đả kích gấp đôi, liên tục mất đi hai vị nhân vật trọng yếu làm Thiên Yêu Cung bao phủ một mảnh mây đen.
Điều này làm cho mọi người không khỏi than thở, một thời đại kết thúc, một thời đại mới nổi dậy, đối với các nhân vật lão tiền bối thì tuổi già đã đến.
Không lâu sau đó, một tin tức rung động khác truyền tới, dẫn đến người đời chú ý, Hoa Vân Phi sống mái với Phật giáo Tây Mạc "Nữ Bồ Tát" Giác Hữu Tình, đại chiến mấy ngày liền, phá hủy dãy núi A Di Đã Phật nổi tiếng Tây Mạc.
Năm địa vực chấn động dữ dội, đáng tiếc không biết cuối cùng là ai thắng. Không lâu sau, một vị lão tăng tháp cổ lộ ra Giác Hữu Tình trở về còn sống, bị thương không nhẹ. về phần Hoa Vân Phi thì không ai biết sống chết của hắn, lại càng không biết thắng hay thua, lão tăng kia không nói nhiều.
Năm đó, Trung Hoàng, Nam Yêu, Tây Bồ Tát đặt ngang hàng, hôm nay Hoa Vân Phi đã quyết chiến với Tây Bồ Tát, muốn đoạt phật nguyên, trưởng thành cực nhanh làm người ta hoảng sợ.
Thôn Thiên Ma Công lại một lần nữa trở thành bóng ma trong lòng mọi người, số ít cổ giáo liên hợp, cao thủ xuất hện, ai cũng muốn bắt lấy.
Nếu để cho hắn trưởng thành thì nguy hại quá lớn, tương lai vô số cường giả đại giáo có quá nửa trở thành con mồi, đều không muốn bị thành mục tiêu.
- Hắn luôn khiêm nhường, thà rằng tiến vào cổ mộ tìm thi thể, cũng không muốn làm hại thiên hạ khắp chốn, hôm nay rốt cuộc không còn gì cố kỵ nữa sao?
Thiên Chi Thôn, Diệp Phàm tự nói.
Chưa tới vài ngày, một tin tức khác lại truyền ra, Diêu Quang Thánh tử ra tay, thể hiện chiến lực khủng bố, một mình đuổi giết Vương Đằng ba mươi vạn dặm.
Thánh quang vừa xuất hiện, vạn pháp thành tro, không thể chạm vào, chiếu sáng khắp đại thảo nguyên bắc bộ, uy áp chấn động rất nhiều tu sĩ không thể chịu nổi. Một trận này, Diêu Quang Thánh tử thể hiện ra thực lực làm người ta kính sợ, đánh Vương Đằng không chút sức chống cự.
Đường đường Bắc Đế, năm đó ngang hàng với Trung Hoàng, Nam Yêu, Tây Bồ Tát, cao tới mức nào, các giáo thiên hạ đều coi trọng tương lai của hắn.
Nhưng mà, từ mười mấy năm trước bị Diệp Phàm tiêu diệt một lần, uy danh xuống dốc không phanh, nhưng thực lực vẫn còn bày ra đó, khó có người sánh vai được, hôm nay lại bị đại bại.
Nguyên nhân Diêu Quang Thánh tử ra tay rất đơn giản, Vương Đằng giết một vị sư đệ của hắn, đương nhiên đó là cách nói của Diêu Quang, cuối cùng có giết hay không thì không biết được.
- Hắn vì bí quyết chữ Tiền trong Cửu Bí!
Khi Thiên Chi Thôn nghe được tin tức, liền đưa ra phán đoán này, Diệp Phàm cũng luôn tìm kiếm Vương Đằng, đáng tiếc vẫn không có manh mối.
Một trận chiến này, Vương Đằng bị đánh sắp phế bỏ, bị Diêu Quang Thánh tử đuổi giết ba mươi vạn dặm, thân thể xé nát, cuối cùng một con tiên hạc xuất hiện ngậm đầu của hắn đi.
- Lại là con tiên hạc kia, truyền thừa của Loạn cổ Đại đế là do lão hạc giao cho hắn, lúc còn nhỏ đã chở hắn đi.
Đám người Diệp Phàm nghe được đều kinh dị.
Tiên hạc ra tay cứu Vương Đằng, tuy rằng Diêu Quang Thánh tử không thành công, nhưng cũng giết một người khác.
Tử Thiên Phượng người sống sót duy nhất của Thần Linh Cốc đứng chung với Vương Đằng, trên đường dẫn người phục kích bị Diêu Quang Thánh tử giết sạch, không một ai trốn thoát.
- Vương Đằng xong rồi, trở thành đá lót đường cho Diêu Quang, từ nay về sau khó mà làm nên chuyện.
Lý Hắc Thủy nói.
- Chưa chắc, nếu hắn vẫn tiếp tục thua, hoàn toàn vỡ nát đạo tâm, nói không chừng sau này có thể đúc ra Ma Thai.
Đoạn Đức nói.
- Thua một hai lần còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục thua, ngươi có thể biến thái hơn nữa không.
Lệ Thiên nói.
- Quên đi, các ngươi không thể giải thích được cảnh giới này.
Đoạn mập mạp uốn éo cái mông, đi nghĩa trang Thiên Chi Thôn tản bộ, dùng lời của hắn là nhìn phần mộ là tâm tình của hắn sẽ tốt hơn.
Nhưng mà tâm tình của Tề La rất không xong, hận không thể lột da hắn, để cho mấy tên sát thủ theo dối hắn suốt ngày, dám có gan trộm mộ thì lập tức thông báo đồng loạt đuổi giết hắn.
- Hắc Hoàng, làm xong Vô Thủy sát trận chưa? Lần này ta chuẩn bị cho ngươi thiên tài địa bảo hiếm thấy, mấu chốt có thể phát huy được uy lực chứ?
Diệp Phàm hỏi.
Đã nhiều ngày qua, Hắc Hoàng vẫn bận rộn không ngừng, Diệp Phàm vì nó bỏ giá trên trời thu mua trân thạch ngũ sắc, mua các loại sách cổ trận văn, không phải không điều kiện, mà để cho nó đi khắc sát trận.
Hôm nay nó đã hoàn thành năm mảnh trận văn, còn thiếu một mảnh cuối cùng, rõ ràng cực kỳ cẩn thận, tinh xảo hơn trước nhiều, để cho phát huy uy lực lớn nhất.
- Một góc như vậy là đủ rồi, ngươi để bổn hoàng làm nhiều như thế, muốn mệt chết ta hay sao?
Đại hắc cẩu phun cái lưỡi to, 120% không hài lòng.
Một tháng sau, bí mật Ngũ sắc Tế Đàn rốt cuộc dần dần bị vén lên, lại một vị đại sư trận văn nói ra sự thật, đó là một sơn cốc ngay trong Bắc Vực.
Hơn nữa, người làm chuyện này tuyệt đối là Thánh thể Nhân tộc, bởi vì hắn hắn thấy được con đại hắc cẩu kia, Ngũ sắc Tế Đàn gần như hoàn thành, dựa theo trận đồ Thánh thể Nhân tộc lấy từ Vực ngoại xây dựng lên, chỉ có một số chi tiết do bọn họ sửa đổi.
- Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm sắp mở ra Tinh Không cổ Lộ, các ngươi có biết không?
- Nghe nói, vượt qua tinh không trong vòng một ngày, đúng là làm người ta giật mình.
Tiếp đó, lão Thánh nhân Vệ Dịch Thiên Tuyền thạch phường biến mất, nghe nói bị Diệp Phàm mời đi bảo vệ Ngũ sắc Tế Đàn, sợ xảy ra chuyện.
Nhân Thế Gian, Địa Ngục lại hành động quy mô lớn, muốn phá hoại xung quanh Ngũ sắc Tế Đàn. Tiếp đó bọn họ tìm hiểu nguồn gốc, bắt được manh mối quan trọng, công bố rộng rãi: Ngũ sắc Tế Đàn ở ngay trong một khu hoang mạch ở phía tây Bắc Vực.
Hơn nữa, bọn họ cho rằng Ngũ sắc Tế Đàn thật sự xây xong, sẽ mở ra trong mấy ngày gần đây, bọn họ là đối đầu sống chết với Diệp Phàm, ra sức đối đầu, người người Thiên Chi Thôn không giận, ngược lại đều cười to.
Hai ngày sau, Bắc Vực truyền ra tin tức: Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân xuất hiện, bao vây trong Cửu u sơn, truyền ra tiếng kêu cứu.
Đồng thời, Nam Vực có người gửi bán tượng ngọc, đó là một cô gái xinh đẹp, người bán nói là có người thật, nếu chú ý có thể đến đấu giá, nàng tên Lâm Giai đến từ Vực ngoại, dẫn đến một trận chấn động.
Hơn nữa, ngay trong đêm, ở Trung Vực cũng truyền ra tin tức chấn động, Thiên Đoạn sơn mạch xuất hiện một gốc tiên dược hóa thành hình người, nơi đi qua tràn ngập hương thơm.
Có người khắc ra dung mạo, đó là một tiểu cô nương, mặt phấn má ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn có vệt nước mắt, giống y như bé con.