Nó nóng bòng vô cùng, dù ở cách rất xa nhưng nhiều vật do kim loại luyện chế thành cũng đều bị nóng chảy, thiêu đốt sạch sẽ, không còn lưu lại thứ gì.
Ở bên trong đấu trường giống như một vùng Tu La Địa Ngục, tiếng thét phát ra liên tục. Đại bộ phận người của Vương gia bị vây trong biển lửa, giày giụa chờ chết.
Vừa rồi Vương Đằng đại thắng, rất nhiều người trong tộc bọn họ tiến tới chúc mừng, tụ lại một chỗ, lúc này trở thành bi kịch.
- A...
Vương gia tam anh, được xưng là ba người trẻ tuổi cường đại nhất chỉ dưới Vương Đằng trở thành tro tàn, phát ra những tiếng kêu thảm thiết, sau đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Trước mắt Vương Thành Khôn tối sầm lại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Đây đều là hy vọng tương lai của Vương gia, không ngờ lại chết như vậy.
- A...
Lại một tiếng rống to phát ra rồi ngưng hẳn, không còn chút tiếng động. Vương Thành Vân kiên trì được một lát, cuối cùng biến thành ngọn lửa hình người, hóa thành bụi bậm. ngay cả một khúc xương cũng không lưu lại được.
Vương Thành Khôn đau đớn suýt nữa là ngất đi. Đây là thân nhân của hắn, là chiến giả nổi danh trong gia tộc, thực lực sâu không thể lường được, không hề dưới hắn, đúng đang độ thanh xuyên lại mất mạng như vậy.
- Không.
Hắn kêu to nhưng không đủ sức ngăn cản. Đại hỏa lan tràn, nuốt chửng cả thiên địa, ngay cả Bắc Đế của hắn cũng sắp chết.
- Sao lại như vậy?
Mi mắt một vị nguyên lão của Vương gia như nứt ra, hận không thể lao tới cắn xé huyết nhục của Diệp Phàm. Đây là nổi đau không thể chịu đựng được.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Một lượng lớn người của Vương gia tụ tập trước cổ chiến xa màu vàng, lúc này không ai sống sót, bị diệt toàn bộ.
Đây là hy vọng tương lai của bọn họ, là trụ cột tương lai của gia tộc, nhưng lúc này đã trở thành mây khói cả. Bao nhiêu tài nguyên và tâm huyết bồi dưỡng bao năm như vậy cuối cùng biến mất cả.
- A...
Cuối cùng có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một gã đại năng tuổi tương đối "trẻ" cũng chết đi, bị xóa tên khỏi thế gian.
Trận lửa này rất thảm thiết, đốt chết ba vị đại năng của Vương gia. Vừa rồi không phải Vương Thành Khôn bị Đồng Quan đập nát nửa người mà bay ngược lại thì hắn hẳn cũng phải chết rồi.
- Độc ác thật, độc ác lắm!
Huyền tổ của Vương gia còn lại bảy tám người, thân thể đều run rẩy, tức giận tới không nói lên lời. Có thể nói là toàn bộ tinh anh của bọn họ đã tới Cơ gia, lại bị giết như vậy, tổn thất không thể đánh giá nổi.
Ba vị đại năng chết đi, những người kiệt xuất trong thế hệ thanh niên hầu như bị diệt hết. Nỗi đau này quá lớn, tới mấy chục năm cũng không thể bổ sung nguồn huyết mạch mới, sẽ xuất hiện một khoảng đứt gãy.
Mà khiến bọn họ sợ hãi nhất chính là Vương Đằng của gia tộc lúc này tính mạng khó giữ, sắp sửa bị diệt vong. Hỏa diễm đốt thân thể của hắn thành than, sắp sửa không còn sức xoay chuyển tình thế nữa rồi.
Bắc Đế đúng là rất cường đại. Hỏa diễm chín màu có thể thiêu chết cả Giáo chủ một phương mà hắn lại có thể kiên trì tới giờ, đối kháng tử thần.
Mặc dù lửa chín màu bao phủ cả người hắn nhưng hắn vẫn chưa hề bị diệt vong, miệng rống to, độc kháng thần diễm.
Đây là một loại lực lượng cường đại, có được một tia thần tính bất hủ. Rất nhiều Thánh chủ đều mặc cảm, tự biết không thể sống nổi trong hỏa kiếp này.
Diệp Phàm cũng nghiêm nghị hẳn. Bắc Đế tuy rằng là ác địch nhưng thật sự quá cường đại. Hắn không phải chỉ đánh ra một đạo thần diễm, lần này khiến thánh hỏa bảy màu từ hồ lô màu đen bao phủ nơi này, vậy mà vẫn không đốt chết được Vương Đằng.
Mặc dù là cao thủ cao tuổi cũng phải chết, thân thể tuyệt đối không cường đại như vậy, không thể thoát khỏi tử thần, siêu thoát phàm thể.
- Khó trách lại có thể đối đầu với Đấu Chiến Thánh Viên.
Một số người thầm nhủ.
Đấu Chiến Thánh Viên là Vương tộc có khí lực mạnh nhất trong sinh linh thái cổ. Mà Bắc Đế đã từng đánh với hầu tử, tuy rằng thân thể rơi vào thế hạ xong nhưng cũng gần như có thể đánh ngang tay.
Tuy nhiên Vương Đằng rốt cục cũng không thể kiên trì nổi nữa, phần lớn thân thể đều biến thành tro bụi, không còn chút sinh cơ. Loại hỏa diễm này không phải là thứ hắn có thể ngăn cản, bị hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian.
- Đằng nhi.
Người của Vương gia kêu lên, không còn một tia vênh váo tự đắc. sắc mặt tất cả đều tái nhợt. Bắc Đế nếu chết đi thì nghiệp lớn mà gia tộc tính toán cũng sẽ biến thành con số không.
- Chém trời.
- Chém đạo.
- Chém bản ngã.
Bắc Đế đột nhiên rống to, từ trong đầu lao ra một nguyên thần màu vàng, hiển hóa thành thần linh, sau đó hóa thành đạo kiếm chém xuống.
Phụt!
Hắn chém ra khiến thân thể biến thành bụi bậm. Một luồng khí xanh vọt lên, lao lên không trung, ngưng tụ lại, bảo trướng trang nghiêm giống như thần linh giáng trần.
Đây là huyền pháp gì? Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Đã ở kết cục hẳn phải chết nhưng hắn không ngờ lại trốn thoát, tái sinh với thân thể giống như Tiên Vương vậy.
Không chỉ nói tới tu sĩ bình thường mà là các đại Giáo chủ cũng đồng thời thấy trái tim tăng nhịp, suýt nữa thì hô lên thất thanh.
- Trảm Ngã Minh Đạo Quyết.
Rốt cục ánh mắt của Xích Long đạo nhân sững lại, nói ra mấy từ này, tâm tình rất trầm trọng.
Rất nhiều tu sĩ đều kinh hãi. Đây là một loại cổ thuật thần bí đáng sợ, chém đi bản ngã, dùng tâm minh đạo, siêu thoát hiện tại, trong tương lai chứng đạo càng dễ dàng.
- Loại cổ thuật này lại hiện thế!
Không chỉ có một người kinh ngạc. Đây là một loại dị thuật kinh diễm muôn đời, đoạt thiên địa số mệnh, cổ kim vô lượng, là một loại thuật pháp đáng sợ nhất.
- Chẳng lẽ truyền thuyết là sự thật. Độc Nhân có bốn thế thân, Loạn cổ là thế thân thứ nhất của hắn?
Thần sắc Xích Long đạo nhân ngưng trọng.
Trảm Ngã Minh Đạo Quyết tương truyền có liên quan tới Độc Nhân. Hắn chính là một cái ma thể, muốn sinh ra một thần thai mới sáng tạo ra.
Trên bầu trời, Vương Đằng đột nhiên rống to một tiếng, cả người tràn đầy máu tươi, mỗi tấc da thịt đều vỡ vụn, gần như thành một đám thịt nát.
- May mà không phải là Trảm Ngà Minh Đạo Quyết hoàn mỹ.
Xích Long lão đạo thở phào một hơi. Hắn là một nhân vật cao tuổi còn có vẻ mặt này, có thể nghĩ tới áp lực của những người khác.
- Trảm Ngã Minh Đạo Quyết có ghi lại trong Bất Tử Thiên Công, cho mài tới nay cũng chưa có ai học được.
Cường đạo thứ năm Ngô Đạo mở miệng.
Đương thời Bất Tử Kinh và Vô Thủy kinh đều cực kỳ thần bí, không có ai ngoài hai vị Đại đế nắm được, chưa từng xuất hiện, người ngoài không thể tu tập.
Ầm!
Diệp Phàm cũng không để cho hắn cơ hội, lúc này căn bản không che dấu sát ý, ai tới ngăn cản đều phải giết, lập tức lao lên, tiểu hồ lô màu đen trong mi tâm tỏa ra thánh diễm chín màu, ngay lập tức phun ra không trung.
- Đằng nhi.
Người của Vương gia kêu lên sợ hãi, có người ra tay đánh về hướng Diệp Phàm, tuy nhiên lại bị Đồng Quan chặn lại.
- Loạn Thiên Bí Thuật, trục xuất bản thân.
Vương Đằng cắn răng. Vực sâu thứ nguyên vô tận xuất hiện, nuốt hắn vào bên trong, tránh được một kích kinh thiên này, thoát khỏi kết cục hẳn phải chết.
Hắc ám vĩnh hằng, lạnh lẽo vô tận nuốt Bắc Đế vào. Hắn biến mất ở đó. Trước đây hắn dùng Loạn Thiên Bí Thuật trục xuất Diệp Phàm, lúc này lại tự hút mình vào.
- Đằng nhi.
Phụ thân của Vương Đằng lao tới, theo sau còn có hai nguyên lão, đồng thời ra tay với Diệp Phàm. Uy lực của b người lớn không gì sáng nổi, khó có thể chống cự.
Nhưng Diệp Phàm cũng chẳng hề sợ hãi. Lúc này thần hỏa nơi tay, thiên hạ này trừ phi ai có bí bảo khắc chế lửa, bằng không lao tới chính là chịu chết.
Ầm!
Thần diễm đầy trời bay múa. Đám mây chín màu lộ ra, giống như một vùng tinh vực liên miên không dứt lật úp xuống, muốn hỏa táng ba vị đại năng.
Ba người đều hùng cứ một phương, thủ đoạn cao siêu, tránh lui lại, thoát khỏi một kích này.
- Dừng tay.
Cơ gia bát tổ hét lớn.
- Lui lại.
Lão tổ Vương gia cũng ra lệnh, tự mình tiến tới.
Ông.
Cùng lúc đó một vị cao tuổi của Cơ gia ra tay. Hắn không muốn mấy nhân vật trọng yếu của thế gia thái cổ Bắc Nguyên xảy ra chuyện bất trắc, bằng không sau này hẳn sẽ có rất nhiều phiền toái, đồng thời ra tay với Thánh chủ Cơ gia.
Một vết nứt không gian bổ luồng thần hỏa ra, ngăn cách thành hai giới, tạo thành một tấm màn ngăn giữa mấy người và thánh diễm.
Đây là bí thuật của Cơ gia. Nếu luận về không gian học thì không ai có thể bằng bọn họ. Loạn Thiên Bí Thuật tuy cũng có lướt qua nhưng lại không phải là thần thuật cơ sở của Loạn cổ Đại đế.
Hư Không Đại đế nắm trong tay không gian tới cùng cực, không ai sáng bằng, có thủ đoạn nghịch thiên, đối đích với bất cứ kẻ nào cũng gần như là chắc chắn bất bại, không thuật nào phá nổi.
Đoạn cuối của Hư Không Kinh có vài đế thuật cấm kỵ chân chính. Từ xưa tới nay người nào nhìn thấy đều đã chết, táng thân trong vũ trụ.
Diệp Phàm cũng không truy kích, ngừng thân đứng lại. Hắn không muốn Cơ gia khó xử. Nếu khai chiến với bọn họ thì đúng là mất nhiều hơn được.
- Đằng nhi ơi.
Vương Thành Khôn kêu to, ánh mắt đỏ lê, vô cùng dữ tợn.
- Bắc Đế, ta chờ ngươi đi ra, chân chính giết ngươi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, mi tâm tỏa ra ánh lửa, bao phủ bảo vệ toàn thân.
Mọi người phía xa xa đều hoảng sợ. Loại hỏa diễm này thì dù là cao thủ cao tuổi cũng bị đốt chết, thế mà hắn lại không hề sợ hãi, đúng là khiến người ta khiếp vía.
- Thánh thể lại có thể cường đại tới bậc này.
Lúc này mỗi người đều thầm nói rằng Vương Đằng lúc này chỉ có thể tự chém ngọn lửa. Hắn lúc này đang chìm đắm trong đó.
- Thái Dương Chân Kinh quả nhiên không hổ là Mau Kinh của Nhân tộc, có thể khống chế vạn hỏa trong thế gian.
Mọi người cũng không biết thánh diễm tại tầng chín của Hỏa Vực đáng sợ tới mức nào. Diệp Phàm dù trước mặt tu thành Thái Dương Chân Kinh nhưng cũng không thể bỏ qua, chỉ có mỗi Bồ Đề Tử là có thể khắc chế.
- Bắc Đế thật sự đã chết sao, bị đánh lạc trong không gian thứ nguyên...
Mọi người kinh dị không chừng. Đã nửa canh giờ cũng chưa thấy hắn xuất hiện. Tiến vào trong nơi hư vô như vậy rất khó sống sót đi ra.
Đông!
Mây bị đánh tan, hư không mở ra. Bắc Đế vọt tới, mặc dù toàn thân đầy máu nhưng cũng đã ổn định lại được thân thể, ở một trạng thái cường thịnh.
- Tu Trảm Ngà Minh Đạo Quyết không trọn vẹn tới được mức độ này, đúng là thực sự khó tin!
Mọi người ngạc nhiên thán phục.
Vương Đằng không có khả năng lột xác ra thần thai. Từ xưa tới nay chỉ có một người có thể làm được. Nhưng Bắc Đế lại nhờ vào nó mà cứu được một mạng, cũng đủ khiến mọi người kinh hãi.
Diệp Phàm không có hành động gì thừa, không nói hai lời, lập tức tế ra hắc hồ lô, thúc dục hết sức. Hỏa diễm chín màu vô tận tràn ra cuồn cuộn mãnh liệt.
Vương Đằng là địch thủ cường đại nhất mà hắn gặp từ trước tới nay. Có thể nói ngay cả các Thánh chủ nhìn thấy cũng phải e ngại hai phần, nhưng lại không khiến hắn cảm thấy hoảng sợ được.
- Ngươi thực sự nghĩ là Bắc Đế ta chỉ biết nói suông sao?
Vương Đằng thật sự nổi giận rồi. Hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường vang dội, không ai là đối thủ, ma hôm nay lại bị người ta hủy diệt thân thể.
- Cửu Bí...
Hắn hét lớn một tiếng, định thi triển Cửu Bí. Lúc này hắn gần như hóa thành một vị thần linh, mắt phải có chân long, mắt trái có tiên phượng.
- Bảo bối thinh xoay người.
Diệp Phàm nói, vốn chỉ tùy tiện thuận miệng mà thôi, chủ yếu là muốn thúc dục hỏa diễm, đốt cháy thứ thiên, hủy diệt Bắc Đế. Nhưng thật sự lại xảy ra một màn kinh người. Từ trong hắc hồ lô lao ra một vùng vũ trụ cổ xưa, có tinh tú vô tận ngưng tụ lại, tinh vực lóe lên, hóa thành một thanh tiên kiếm bay tới.
Phụt!
Kiếm tiên thực sự quá nhanh, một đường vọt tới, lập tức chém đứt đầu Bắc Đế, bổ thành nhiều mảnh.
Mọi người đều ngẩn ra. Thế này là thế nào chứ? Tình hình nghịch chuyển nhanh như vậy. Vương Đằng định trả đòn như chưa kịp ra tay thì đã bị chém rồi.
- Là nó. Đây là thứ tồn tại từ thái cổ, từng chém cả Vương của thái cổ.
Tử Thiên Đô lập tức đứng bật dậy, đôi mắt tỏa ra hai luồng sáng tím khiếp người.