Mặc dù được Quân Uy Sơn chủ có đạo hạnh cao thâm che trước người nhưng bọn họ vẫn khiếp sợ như trước. Cảm giác như trải qua Địa Ngục vừa rồi khiến cả thể xác và tinh thần bọn họ đều kinh hãi.
- Đạo huynh, ngươi dọa bọn họ thế làm gì? Tha cho đám người đáng thương này một con đường sống được không?
Quân Uy Sơn chủ nói.
- Ngươi thấy bọn họ lúc này thật đáng thương, có thấy lúc bọn chúng cũng hung cực ác, vô tình ác độc, không giết ta không xong hay không? Diệp mỗ làm gì cũng là tự bảo vệ mình mà thôi.
Diệp Phàm nói.
- Chúng ta xin Diệp Đại đế tha mạng!
Một nam nhân trong ba người sụp đổ đầu tiên, la lớn, nước mắt chảy dài, không hề còn chút dáng vẻ của cường giả.
- Đại đế? Vừa mới chỉ đi lên đường thí luyện mà thôi, các ngươi cho ràng hắn có thể đi trên Đế lộ sao? Buồn cười!
Một người ở bên cạnh Quân Uy Sơn chủ cười lạnh.
- Quân Uy Sơn chủ cứu mạng!
Người còn lại chạy ngay tới hắn cầu cứu, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
- Đạo huynh, coi như ta thiếu nợ người một lần có được không? Tha cho bọn họ nhé?
Quân Uy Sơn chủ nói, nhìn về phía Diệp Phàm.
Dáng người hắn cao lớn khỏe mạnh, đầu đội mũ tử kim, đôi mắt màu tím, mái tóc như thác nước, có thể nói là trông rất anh tuấn và mạnh mẽ, giống như một vị Thiên Vương giáng trần vậy.
Hai mắt hắn có tử quang lưu chuyển, truyền ra từng đợt một. Toàn thân hắn có khí tức của Đế Vương, bất phàm phi thường, nhấc tay giơ chân đều hợp nhất với diệu lý của thiên địa.
Mặc dù tùy ý đứng đó nhưng cũng có pháp tướng uy nghiêm, tỏa ra khí thế chân thật đáng tin, chấn nhiếp lòng người.
Đây tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa là một người cường đại phi thường, có thể nói là đáng sợ ít có, trên người có một ý vị Hoàng Đạo đặc biệt.
- Không được!
Diệp Phàm rất kiên quyết, từ chối luôn. Đạo cô trung niên khuyến khích chư hung bao vây tiễu trừ hắn, có thể nào lại buông tha được.
Nhân từ cũng có mức độ, không thể bỏ qua cho kẻ âm độc, nếu không thì chẳng khác gì nhắm vào tất cả mọi người chém một đao.
- Ngươi thật sự là không biết chừng mực. Quân Uy Sơn chủ có ý tốt khuyên bảo, ngươi không cảm kích, tưởng mình là thiên hạ vô địch sao?
Kẻ vừa rồi lên tiếng lại lạnh giọng nói.
- Ta giết kẻ thù của ta, có quan hệ gì với ngươi hả? Ngăn cản như thế còn muốn ta cảm kích, đúng là trò cười rồi!
Diệp Phàm không phản ứng với hắn mà nhìn về phía Quân Uy Sơn chủ.
- Ồi, đạo hữu không nên so đo với hắn. Chẳng qua tại hạ và nữ đạo này cũng gặp mặt vài lần nên không đành lòng nhìn nàng chết mà thôi.
Quân Uy Sơn chủ nói, cũng vẫn muốn cứu mạng nàng.
- Nói như vậy ta cũng nàng gặp còn nhiều hơn, bị nàng vây sát, tuyệt đối không thể buông tha.
Diệp Phàm nói.
Đạo cô trung niên và hai người phía sau sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu. Tính mạng của bọn họ nằm trong một ý nghĩ của hai người trước mặt, tất cả đều khẩn trương tới cực điểm.
- Đạo huynh thật sự không chịu tha cho bọn họ sao?
Sắc mặt Quân Uy Sơn chủ trịnh trọng hỏi.
- Không thể thương lượng!
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Quân Uy Sơn chủ muốn khuyên bảo ngươi, ngươi lại từ chối nhiều lần, đúng là không biết tốt xấu!
Một trong bốn người bên cạnh Quân Uy Sơn chủ lại lên tiếng, lời nói lạnh như băng.
- Đây là nô bộc gia đinh của ngươi, mời để cho bọn chúng biết điều một chút.
Diệp Phàm nói với Quân Uy Sơn chủ.
- Đây là mấy vị đạo hữu, không phải là người hầu của ta.
Vẻ mặt Quân Uy Sơn chủ lộ nét không vui.
- Ngươi lớn mật, tự cho là phi thường dùng mãnh sao. Ở trước mặt Quân Uy Sơn chủ ngươi có lẽ cũng chưa là gì đâu!
Một người trong đó mắng, hùng hổ tiến về phía trước.
Diệp Phàm giận tái mặt nói:
- Nếu chó còn dám sủa trước mặt ta thì ta sẽ đập chết tươi!
Những lời này khiến không khí tại nơi này lập tức trở nên vô cũng khẩn trương, khiến bốn người cạnh Quân Uy Sơn chủ đều giận tới biến sắc.
- Quân Uy Sơn chủ, hắn có tốc độ vượt qua cả Thánh nhân, ta hoài nghi hắn có một loại bí thuật cấm kỵ cổ xưa, về sau có thể diễn biến ra tốc độ cao nhất vũ trụ, có lẽ có trọng dụng đối với ngươi!
Đạo cô trung niên kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ âm độc, tránh khỏi hướng Diệp Phàm.
- Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Quân Uy Sơn chủ có thấy chưa, giờ ả còn muốn mượn lực trừ khử ta.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Dứt lời hắn bỗng lưu lại một bóng mờ, đột phá phòng ngự của Quân Uy Sơn chủ, đánh tới ba người đạo cô trung niên.
Phía sau, bốn người ở cạnh Quân Uy Sơn chủ cũng cười lạnh, đồng loạt ra tay, tế ra một tòa cung điện, thu ba người đạo cô trung niên vào.
Tòa cung điện trong suốt thủ nhỏ lại, hóa thành lớn bằng nắm tay, rơi xuống bàn tay một người, lấp lánh ánh sáng, tỏa thánh huy.
- Chúng ta nể ngươi ngươi lại không biết chừng mực, chờ có nhầm lẫn!
Một người trong đó trịnh trọng cảnh cáo.
- Đây là quyết định của ngươi sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi Ọuân Uy Sơn chủ.
- Ta quả thật muốn cứu bọn họ.
Quân Uy Sơn chủ nói, chỉ vài từ nhưng tràn ngập khí sát phạt.
- Ta đành phải đại khai sát giới, bất kể là ai ngăn ta...đều phải giết!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
- Làm càn. Ngươi cho mình là ai, dám nói với Quân Uy Sơn chủ như vậy. Nếu không nói rõ nguyên cớ thì lập tức bọn ta sẽ giết ngươi!
Một người quát to.
- Chớ có so sánh chúng ta với đám người ở mấy tiểu thế giới hoặc thiên vực khô cạn. Chúng ta kế thừa chân chính của cổ tinh vực, không chấp nhận cho ngươi tùy tiện vô lễ đâu!
Diệp Phàm nghe thế, thần sắc lạnh như băng. Đám này hiển nhiên là có dự mưu mà tới, cố ý gây hắn, tìm lý do ra tay. Bằng không bọn chúng cũng không hùng hổ dọa người như vậy.
- Ta nói rồi. Đám chó các ngươi còn dám sủa nữa thì ta sẽ đập chết!
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Vài tiếng hừ lạnh truyền ra. Thần sắc bốn người kia lạnh lẽo, đứng ở bốn phương, bày ra Tứ Tượng Cổ Thánh trận, muốn trấn áp hắn.
- Đạo huynh không thể bọ cạp màu lục qua, ta cũng chỉ còn có thể đắc tội. Ta chỉ muốn cứu mạng người mà thôi, ngươi không nên máu lạnh như vậy.
Lúc này Quân Uy Sơn chủ lên tiếng, thể hiện một chút lạnh lùng.
Diệp Phàm biết những người này không có khả năng mới tiến vào, nếu không thì sẽ không cứu Lam Phong, Hồng Liễu, ra tay giúp đạo cô trung niên chỉ là một cái cớ ngụy trang mà thôi, không phải ý định thực...
- Lũ dối trá.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Không biết tha thứ cho người, lại không nghe lời khuyên can, sao không đánh cho ngươi phải tâm phục được chứ? Bức chúng ta ra tay rồi.
Một người mắng.
Bùng!
Giờ khắc này Diệp Phàm hành động, tốc độ cực nhanh, hóa thành một luồng điện quang xuất hiện bên cạnh người kia, tát một cái khiến kim quang lưu động, phát ra một tiếng giòn vang.
Tốc độ của Diệp Phàm rất kinh người, tứ tượng trận liền xuất hiện sơ hở, không thể chặn nổi hắn. Hắn tát vài cái, đánh cho người kia bay tung.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, nửa khuôn mặt của người này bị đánh bay, máu tươi chảy đầm đìa, bị đánh bay vào vách đá xa xa, phát ra tiếng nổ ầm ầm, bụi đất bùng lên.
Mấy trăm cây gỗ cổ gãy đỏ, trên ngọn núi đá kia xuất hiện một hố sâu hình người, khiến toàn trường lập tức im ắng hẳn, qua một lúc rất lâu người kia mới thống hận đi ra.
Hắn mất đi xương cằm, cả khuôn mặt vặn vẹo, máu chả đầm đìa, vô cũng dọa người, yết hầu phát ra tiếng rống thấp như dã thú.
- Không biết sống chết.
Diệp Phàm bình thản nói một câu, dù chưa lấy tính mạng của người này nhưng bạt tai như thế so với giết hắn còn khó coi hơn.
Mấy người khác đều biến sắc, không ngờ Diệp Phàm khủng bố hơn so với bọn họ dự đoán không ít.
- Diệp huynh, ngươi đang ép ta phải đánh với ngươi một trận đó!
Quân Uy Sơn chủ trầm mặt nói.
- Ta giết kẻ thù, ngươi tới ngăn cản, các ngươi còn muốn ta cảm kích. Ta nếu không chịu lui bước thì lại là bức các ngươi ra tay, đạo lý hay thật.
Sát khí trên người Diệp Phàm tràn ngập, bước từng bước về phía trước, đối mặt với mấy người, nói:
- Ai cản ta ta sẽ giết hết!
Đây là một loại khí phách vô địch, lời nói vang vang, chấn nhiếp lòng người, cũng không phải
Hắn lập tức đi về phía một người nữa. Người kia cầm cung điện trong suốt kia, có thể nhìn thấy ba người đạo cô trung niên ở bên trong.
- Ta phải ra tay thôi!
Quân Uy Sơn chủ hét lớn một tiếng, hỗn nguyên cương khi tràn ra mênh mông, pháp tắc hỗn độn xuất hiện, giống như sắp khai thiên lập địa, đánh ra một quyền cương mãnh.
Ầm ầm...
Liên tiếp mười quyền khiến thiên địa lay động kịch liệt, núi sông thành tro, những dăy núi cũng sụp đổ. Bốn con sông lớn và mười mấy hồ nước lớn đều bị chưng khô!
Đây là một trận quyết đấu đáng sợ, khiến Diệp Phàm cũng kinh hãi. Không thể không nói Quân Uy Sơn chủ cực kỳ khủng bố, có thể đối kháng với hắn.
Mười năm chinh phạt, mười năm huyết chiến, đây là một trong mấy địch thủ đáng sợ nhất mà Diệp Phàm gặp phải, không hổ tới từ một tinh vực cổ chân chính, là cường giả vô địch.
Mười quyền cương mãnh nhất qua đi, Quân Uy Sơn chủ cũng không quay đầu lại, xoay người bước đi, toàn thân tỏa ra ánh sáng hỗn độn, mang theo bốn người khác về phía xa xa.
Rất nhanh, hỗn độn hóa khí thành một con sông ánh sáng, chờ bọn họ ngay lập tức độn đi xa mấy trăm dặm, lập tức chìm sâu vào một vết thương sâu trong đại địa.
Diệp Phàm mang theo sát ý, không nhanh không chậm đuổi giết phía sau.
Địa phương này gần khu ba mươi bảy. Quân Uy Sơn chủ mang theo bốn người nhoáng lên, tiến vào bên trong khóa giới.
Khóe miệng Diệp Phàm mang theo nụ cười lạnh lùng, suy nghĩ một lát, không lập tức vào theo. Hắn đợi Long Mã, chuẩn bị vào khóa giới giết địch.
Rốt cục một lát sau một tiếng hí dài truyền tới. Long Mã xuất hiện, toàn thân là ánh lửa tím. Nó đã giải quyết tất cả tọa kỵ, giết tới nơi này.
- Mới vừa xảy ra chuyện gì? Khắp thiên địa dường như chao đảo.
Long Mã hồ nghi.
- Gặp phải một kẻ địch phi thường cường đại, đến từ một tinh vực cổ, không phải là một tiểu thế giới của Thần linh.
Diệp Phàm nói.
Sau đó không lâu, một người một ngựa tiến vào khu thứ ba mươi bảy. Vùng địa vực này cũng rộng lớn khôn cũng, núi non sâu thẳm, cổ mộc che trời, vượn hú hổ gầm.
Càng đi áp lực trên người bọn họ càng lớn, cuối cùng cảm thấy như trên lưng đeo một tòa núi lớn. Trăm vạn cân gông xiềng hóa hình hiện ra.
Trên chân tay Diệp Phàm và Long Mã xuất hiện xiềng xích màu máu, lưu động ánh sáng bóng loáng, trầm trọng như núi.
Nếu tu sĩ bình thường bị khóa lại thì khẳng định sẽ bị ép tới gãy xương cốt, thân thể thành bùn đất, mặc dù người đi tên con đường thí luyện mạnh nhất cũng không mấy người chịu nổi.
Đây là một sự trói buộc cường đại!
Tuy nhiên Diệp Phàm và Long Mã lại hoàn toàn không để ý, coi đó là sự tôi luyện, xâm nhập vào khu này, tìm kiếm mấy người Quân Uy Sơn chủ.
Bọn họ đi vào sâu trong dăy núi, khí tức màng hoang ập tới. DỊ thú hoành hành, man cầm kêu gào khắp trời cao, đồng thời có địch ý ập tới.
Phía trước có một đám đất cao. Đám người Quân Uy Sơn chủ đang ở đó, lạnh lùng nhìn bọn họ, trên người cũng mang theo gông xiềng màu máu, lóe lên ánh sáng bóng loáng.
- Không trốn à?
Long Mã trào phúng.
- Chúng ta chưa bao giờ trốn, chỉ lui lại tới đây mà thôi. Chỗ này là nơi chôn thây tốt nhất của các ngươi đấy!
Một người nói lạnh lùng.
Ánh mắt Diệp Phàm như kiếm, đảo qua mấy người, cuối cùng lộ sát ý, đi nhanh về phía trước.
- Để ta tới!
Long Mã gấp rút, tuy rằng mang theo trăm vạn cân gông xiềng, trầm trọng như núi, hành động chịu ảnh hưởng lớn nhưng vẫn hóa thành một luồng lửa như trước, tràn ngập tốc độ phi phàm.
Vút!
Đối diện có hai người hành động, động tác nhanh hơn, né qua vó lớn của Long Mã, ra đòn như sấm rền chớp giật, pháp tắc đan xen. Bọn họ thúc dục Thánh khí, trực tiếp trấn giết.
Long Mã cả kinh, nhanh chóng lui lại phía sau nhưng suýt nữa bị áp chế về tốc độ, cảm thấy bất ngờ sâu sắc, lẩm bẩm:
- Bọn họ có bí quyết chữ Hành sao?
Diệp Phàm lắc đầu nói:
- Bọn họ là chủ của chiến trường này. Gông xiềng trên người bọn chúng là giả.
- ?
Long Mã cả kinh.
- Bọn chúng vốn ở trong khu ba bảy nầy, vừa rồi tiến vào khu ba sáu là muốn dẫn dụ chúng ta mà thôi, dùng bí thuật che dấu.
Diệp Phàm nói.
- Âm hiểm ác độc.
Long Mã cắn răng nói.
- Không, chúng ta tiến vào từ khu ba bảy, dùng bí thuật nguyên từ che dấu, tiến vào khu ba sáu dụ ngươi. Tưởng bọn ta vừa rồi không đấu lại các ngươi thật à?!
Tên tu sĩ bị Diệp Phàm tát bôm bốp giờ đã chữa trị thương thế, âm trầm ác nghiệt nói, mang theo hận ý.
Trên người Quân Uy Sơn chủ xuất hiện từng đợt khí hỗn độn, càng mạnh hơn trước, sừng sững ở nơi đó, giống như Thần Vương chuyển kiếp, ánh mắt như điện!
- Vốn ta muốn tu luyện ở khóa giới này, trăm vạn cân xiềng xích đối với ta là một loại rèn luyện, có nó cũng chẳng có gì tốt!
Diệp Phàm rất mạnh mẽ nói, căn bản không coi gông xiềng là gánh nặng, ra tay toàn lực.
Ầm!
Ở sau lưng hắn, Hoàng Kim Thần Tàng xuất hiện. Đây là một thế giới màu vàng, tập trung đại đạo, thiên tháp, tiên kiếm, cổ kính đều màu vàng, rực rỡ lóa mắt, đồng loạt bay đi, công kích rất mạnh mẽ.
Mấy người phía trước vô cũng kinh ngạc, toàn lực chống lại. Các loại pháp khí đều xuất hiện, cũng có Thánh khí hoàn toàn sống lại, trấn áp xuống.
Keng!
Trong bảo tàng hoàng kim có gần trăm thần binh màu vàng sắc bén, mỗi thứ đều sáng lóa, giống như Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, khủng bố khôn cũng.
Những binh khí này đều bắn ra, chém lên cung điện ngọc. Thứ này tất nhiên là Thánh khí, nhưng lại vỡ tan tành tại chỗ, không chịu nổi bí thuật này công phạt, bị hủy đi lập tức!
- A...
Chủ nhân cung điện đau lòng nhưng không thể thay đổi sự thật.
Đây là một bảo bối khó có được, lại không thể chống nổi bí thuật cấm kỵ của Cổ Hoàng, bị phá hủy xong liền trở thành phế liệu.
Đạo cô trung niên và hai người khác đều rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, chạy ra khỏi Thánh khí vỡ nát, toàn thân run rẩy, trên mặt không còn chút máu.
Bọn họ sợ hãi tới cực điểm rồi, đại họa ập tới, ngày nay đã không còn trốn chạy nổi, trên trời không đường, dưới đất không cửa.
Mấy người giống như chó bị đuổi giết, vốn tưởng gặp được Quân Uy Sơn chủ có thể tránh được một kiếp nhưng lúc này vẫn khó thoát chết được.
Người trước mắt này quá mạnh mẽ, đuổi giết tới khóa gới vẫn như Ma Thần, hoàn toàn vô địch!
- Trước khi chiến đấu chân chính phải giải quyết các ngươi trước.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Không!
Đạo cô trung niên sợ hãi kêu to. Hai người khác lập tức sợ bủn rủn nằm lăn ra đất.
- Dừng tay!
Quân Uy Sơn chủ muốn ngăn cản, bước đi như long hành hổ bộ, vọt về phía trước.
Phụt!
Hoàng Kim Thần Tàng sau lưng Diệp Phàm tỏa sáng càng chói mắt, bay ra mấy chục pháp khí màu vàng, trong nháy mắt chém ba người đạo cô trung niên thành bùn máu.
- Ta muốn giết các ngươi, ai cũng không cứu nổi!
Lời nói của Diệp Phàm lạnh như băng, vang vọng khắp dãy núi, lộ ra sự tự tin cường đại, thần tới cũng sẽ chém giết.