Ngay cả Diệp Phàm cũng bị kinh sợ, Đoạn mập mạp thật sự là có thủ đoạn nghịch thiên, ngay cả mộ của lão Vũ Hóa Vương đã qua đời cũng đều tìm được, lại còn thu lấy chín thanh thần binh mà người ta tế luyện cả đời vào tay.
- Tên mập mạp này quả thực chính là một bảo tàng sống mà!
Tên dã man nhân cũng không kìm nổi ngạc nhiên thán phục, cho dù là mở một tòa động phủ, cũng không chắc là có được nhiều thần vật như vậy.
Mà đây chỉ vòn vẹn là mò một bên trong Luân Hải của Đoạn Đức mà thôi, có trời mới biết còn có bảo bối gì nữa.
- Tiếp tục mò đi!
-
Diệp Phàm vẫn nhớ mãi không quên Bất Tử Diệu Thụ và cái cái chén bể của Đoạn Đức.
- Chúng ta cướp sạch của hắn, nếu hắn tỉnh lại, các ngươi nói hắn có thể điên lên hay không?
Vũ Điệp công chúa nói.
- Chắc là sẽ giận sôi lên, đi khắp thế giới này để đuổi giết chúng ta!
Tên dã man nhân khẳng định, lại tiếp tục thò tay mò vào bên trong Luân Hải của Đoạn Đức.
Chín thanh thần binh, đều là ngọc khí, mỗi một thanh chỉ dãi khoảng ba tấc, trong suốt dịu nhẹ, ánh sáng lấp lánh, là thần vật mà tuyệt đại vương giả lưu lại, trong sáng không tì vết, vô cùng xinh đẹp.
- Ta đã chiếm được Hải Thần Châu còn có Trường Sinh Tỏa rồi, không còn yêu cầu gì nữa!
-
Vũ Điệp công chúa nhẹ nhàng cười, chủ động lui ra phía sau, không tham dự này việc phân chia mấy kiện thần binh Vương giả này.
Rầm!
Trong tay Đông Phương Dã lại lóe lên, từ trong Luân Hải của Đoạn Đức lôi ra một đống bảo bối nữa, khiến người ta trố mắt nhìn trân trối, Tử Kim Hồ Lô, Bạch Ngọc Tiểu Tháp, Xích Huyết Thần Mâu... cái gì cũng có, ánh sáng nhiều màu lưu chuyển rực rờ.
- Tên mập này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối, giống như mò mãi mà không hết vậy.
Cuối cùng bọn họ cũng quét sạch Luân Hải của Đoạn Đức, kiếm được không dưới năm mươi kiện bảo bối, lơ lửng giữa không trung, nở rộ ánh sáng nhiều màu, sáng lóa mà xinh đẹp.
Nhiều binh khí như vậy, khiến cho người ta cảm thấy như đang nằm mơ, giống như vừa mở ra một kho báu, cái gì cũng có, cái nào cũng có lai lịch kinh người, cái nào củng rất hừu ích.
Ngay cả một chậu sành không bắt mắt chút nào cũng là một kiện trân phẩm hiếm thấy, nếu trồng vào trong đó một gốc linh dược mấy vạn năm, có thể chậm rãi bồi dường thành một gốc Dược Vương.
Đương nhiên, trong bốn mươi, năm mươi kiện bảo bối này thì cửu thần binh vẫn là quý báu nhất, sớm vượt qua binh khí cấp Thánh chủ, mỗi một thanh đều đã thông thần, lưu động ra ánh sáng như mộng ảo.
Không hề nghi ngờ gì nữa, cửu thần binh là trấn hải chi bảo trong Luân Hải của Đoạn Đức, mỗi một thanh trong đó đều vô cùng tuyệt vời, Bích Ngọc Đao, Tử Ngọc Kiếm, Xích Ngọc Mâu, Mặc Ngọc Kích, Bạch Ngọc Thuẫn các loại đều là thần vật.
Dù sao thì đây cũng là do một thế hệ Vũ Hóa Vương vô địch luyện chế thành, ngay cả đã trôi qua một vạn năm ngàn năm, cũng không bị mài mòn, sau lại được Đoạn Đức bồi dưỡng thêm, khiến chúng càng thêm trong suốt.
Xích!
Diệp Phàm nhấc thanh Tử Ngọc Kiếm dãi ba tấc lên, nhẹ nhàng khua một, không một tiếng động nào đã bắn ra một luồng tử mang, ngay lập tức đã chém cho sườn núi của một ngọn núi phía trước thành hai nửa.
- Thật sự là đáng sợ, hơn phân nửa là có thể dễ dãng chặt đứt cả binh khí cấp Thánh chủ!
Vũ Điệp công chúa vẻ mặt như ngưng trệ lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập vẻ khó tin.
- Rất sắc bén, hơn phân nửa là thân thể của ta cũng không chịu nổi!
Tên dã man nhân này lẩm bẩm, thân thể của hắn vô cùng cường đại, vậy mà cũng không dám đối mặt cửu thần binh này.
Xích!
Diệp Phàm dùng tay kẹp lấy thanh Xích Ngọc Mâu dãi ba tấc, bay lên giữa không trung, nhẹ nhàng đẩy về phía trước một chút, từ đầu mũi mâu lập tức có một luồng sáng đỏ lao ra, trong nháy mắt đã xuyên thủng ngọn núi cong cong trước mặt, nhìn xuyên cả ra phía sau.
Chỉ dùng một kích mà đã có thể xuyên thấu một ngọn núi cao, đây là loại thần vật cường đại nhường nào? Khiến cho tâm thần người ta đều run rẩy. Trong đôi mắt đẹp của Vũ Điệp công chúa hiện ra tia sáng kỳ dị, còn tên dã man nhân tràn ngập vẻ nóng bỏng.
- Cửu thần binh thật không hổ là thần vật trong truyền thuyết, uy lực không lường được, ngày sau chắc chắn sẽ tỏa sáng cho mà xem.
- Chúng được mài từ hãn thế hoàng ngọc mà thành, khiến cho tổ hợp binh khí này có thể không ngừng trưởng thành, nếu mà tu vi của người sử dụng có thể đáp ứng, thì sau này có thể tế luyện chúng thành thánh vật cũng nên.
Mấy người đều ngạc nhiên thán phục, Diệp Phàm vuốt phẳng chín kiện ngọc khí ôn nhuận này, chúng giống như những tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, không có một chút sát khí nào, ngược lại còn vô cùng trong sáng và xinh đẹp.
Cuối cùng, Diệp Phàm thu lấy cửu thần binh này, hai người còn lại cũng không có ý kiến gì, dù sao lần này có thể đạt được thu hoạch như vậy thì chủ yếu vẫn là nhờ công của hắn.
Sau đó, hắn thu luôn cả cái chậu sành đó, sau này nếu có thể trồng được Dược Vương thì nó sẽ rất có ích, trong mắt của Luyện Dược Sư thì đây chính là báu vật vô giá.
Còn lại bốn mươi, năm mươi kiện bảo bối, Diệp Phàm một kiện cũng không lấy, bời vì cửu thần binh chính là trấn hải chi bảo trong Luân Hải của Đoạn Đức, giá trị còn cao hơn so với tất cả bảo bối cộng lại.
Vũ Điệp công chúa cũng chỉ thu lấy vài món trân phẩm mà thôi, nàng chiếm được Hải Thần Châu cùng với Trường Sinh Tòa, đều là kỳ trân cái thế, những cái khác đều đưa cho Đông Phương Dã.
- Yên tâm, trên người tên này khẳng định vẫn còn có thần vật nữa!
Diệp Phàm đưa ra phán đoán.Lần này đến lượt hắn tự tay tìm tòi, moi bảo bối bên trong Đạo Cung của Đoạn Đức, quả nhiên vừa động thủ, liền lôi ra từng luồng lại từng luồng thần quang, ánh sáng nhiều màu lượn lờ, sương mù tràn ngập.
- Tị Thủy Châu!
- Còn có một viên Ích Hỏa Châu!
Bọn họ đều rất kinh ngạc, Đoạn mập mạp cất chứa rất nhiều thứ, mỗi một viên bảo châu như vậy lưu lạc ra ngoài sẽ làm người ta đánh nhau vờ đầu để tranh đoạt.
- Thật không biết làm sao mà hắn thu được, đây đều là các bảo châu mà nước lửa không xâm, hiếm thấy trên đời!
Hai hạt châu này vẫn chưa bị tế luyện thành binh khí, nhưng lại vẫn là vô giá, trên đời hiếm thấy, là tài liệu thần kỳ khó có được nhất để luyện khí, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đỏng Phương Dã nhặt lên nhìn qua, không vừa lòng lắm, lại ném cả xuống đất, hắn nhìn chàm chàm vào một đèn bằng đồng, loang lổ vết gỉ sét, vẫn còn có một tia lửa mòng manh đang lóe lên bên trong.
- Yêu văn!
Diệp Phàm kinh ngạc, vết gỉ sét này cũng khó che đi ba chữ cổ kia, chúng giống như một con rồng, được khắc vào chân đế của cái đèn bằng đồng này, yêu dị mà thần bí.
- Xem ra nó đã được chôn ở trong lòng đất rất nhiều năm rồi, tuy nhiên vẫn như cũ có khí tức đáng sợ như vậy lộ ra, đúng là một kiện thần vật.
Vũ Điệp công chúa cầm lấy nó, quan sát.
- Thiên Yêu Đăng!
Tên dã man nhân lại nhận ra ba chừ cổ này, thuận miệng đọc ra.
- Cái gì, đây là di vật của Thiên Yêu?
Diệp Phàm cả kinh, ở Đông Hoang thì Thiên Yêu thể chính là Vương của Yêu tộc, cũng giống như Thần Vương của Nhân tộc tại Đông Hoang vậy.
- Đáng tiếc, cái đèn này tối thiểu cũng đã bị chôn ở trong lòng đất từ ba vạn năm trở lên, thiếu chút nữa đã bị thời gian, năm tháng hủy diệt rồi!
Diệp Phàm thở dãi.
- Bây giờ mà bồi dường tốt cho nó, có lẽ còn có thể khôi phục lại, đây là di vật của Thiên Yêu, không thể dùng lý luận của vật phàm đến đánh giá được.
Vũ Điệp công chúa lắc đầu.
- Ta muốn cái Thiên Yêu Đăng này!
Đông Phương Dã mở miệng, cuối cùng, cái đèn bằng đồng này rơi vào tay hắn, hắn trân trọng thu nó lại.
Trong Đạo Cung của Đoạn Đức cũng có mấy chục kiện binh khí, Thiên Yêu Đăng là trấn cung chi bảo bên trong Đạo Cung của hắn, là thần vật của tuyệt đại vương giả, sau này hơn phân nửa là có thể khôi phục lại.
Còn lại mấy chục kiện bảo bối, Diệp Phàm và Vũ Điệp công chúa chia nhau, mỗi một kiện vô cùng quý giá.
Có thể tưởng tượng, được tài sản của Đoạn Đức giàu có tới mức nào, mỗi một Bí Cảnh đều có một kiện thần binh Vương giả, giống như là trấn sơn chi bảo vậy.
Sau đó, bọn họ tiếp tục tìm kiếm cho tới khi không còn sót chỗ nào nữa, trên người Đoạn mập mạp đã không còn chút bảo bối nào, nhưng Vũ Điệp và Đông Phương Dã cũng thực sự thòa mãn.
- Không đúng, khẳng định vẫn còn có!
Diệp Phàm vẫn chưa nhìn thấy Bất Tử Diệu Thụ, còn có cái chén bể kia, hắn kết luận còn có một chỗ Thần Tàng quý báu hơn nữa.
Ba người đồng thời nhìn chằm chằm vào mi tâm của Đoạn Đức, hơn phân nửa còn có thần vật giấu ở trong đó, tuy nhiên nếu là chạm tới nơi này thì cực kỳ dễ khiến cho hắn tỉnh lại.
- Không có việc gì, cho thêm chín tầng phong ấn nữa, khẳng định hắn không tỉnh được đâu.
Sau đó, Diệp Phàm tự mình động thủ, xuất ra một luồng thần niệm, tiến vào trong mi tâm để tìm kiếm thần vật, khi vừa tiến vào, hắn liền kinh hãi, cảm nhận được một loại áp lực vô cùng khủng bố.
- Đúng là cái chén bể kia!
Hắn rung động tâm thần, một chén bể đang bập bềnh trong thức hải của Đoạn Đức, phun ra nuốt vào vù trụ tinh thần, bên trong lại vô cùng thâm thúy, giống như một vùng tinh vực, phát ra uy áp vô thượng, khiến người ta không kìm nổi phải quỳ xuống lạy.
Dựa theo Hắc Hoàng phòng đoán thì cái chén bể này đã bị phong ấn, nhưng vẫn như cũ có dao động khiến người ta kinh sợ như vậy, rất khó tưởng tượng đây là một kiện binh khí cường đại tới mức nào.
- Chẳng lẽ thật sự là không trọn vẹn, là Thánh binh của Đại đế bị phong ấn sao?
Trong lòng Diệp Phàm sinh ra ý nghĩ như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bên cạnh cái chén bể có một gốc ngọc thụ, trên cây có bảy cái lá khác nhau, điều này khiến cho trong lòng hắn lập tức kích động lên, thứ này chính là gốc Bất Tử Diệu Thụ kia.
Một bên khác của cái chén bể còn có một chậu châu báu, bên trong có không ít bảo bối, tràn ngập màu sắc, trong đó có một thanh kiếm đặc biệt bắt mắt, phía trên có khắc hai chữ Minh Vương, còn có một cây roi cổ xưa có hình sừng rồng, cũng rất là bất phàm.
- Thần binh cấp tuyệt đại vương giả!
Diệp Phàm giật mình, trong cái bảo bồn kia tối thiểu có hai đến ba kiện binh khí không kém so với chín thanh thần binh và Thiên Yêu Đăng, tên mập mạp chết tiệt này quả nhiên là một tòa bảo tàng sống.
Không lâu sau, Diệp Phàm lui ra, trong tay xuất hiện một mầm cây non dãi hơn nửa thước, lưu động ánh sáng bảy màu, có bảy lá, màu sắc mỗi lá cũng không siống nhau, chính là Bất Tử Diệu Thụ.
- Bên trong còn có một chén bể, một chậu châu báu, nhưng đều không mang ra được!
- Để cho ta tới thử xem!
Đông Phương Dã ngưng thần, từ mi tâm bắn ra một luồng sáng màu hồng, chìm sâu vào trong cơ thể tên mập, bắt đầu tìm kiếm. Nhưng không lâu sau, hắn liền lui đi ra, thân thể chấn động mãnh liệt, liên tục lui lại phía sau mấy bước.
- Bên trong cái chén bể kia... có một thế giới khác, phong ấn tiên trân kinh thế trong đó, ta nghi rằng...!
Tên dã man nhân này nói không được nữa, không nghi ngờ gì, đó ít nhất cũng là một kiện binh khí của Thánh nhân viễn cổ, nếu không thì cũng không thể tới mức dọa hắn như vậy được.
Vũ Điệp công chúa cùng đi vào tìm kiếm, kết quả cùng bị chấn động mà lui ra ngoài, tràn ngập rung động, sắc mặt tái nhợt, nói:
- Cái chén bể kia... rất dọa người!
Ba người bọn họ phân tích, đều cho rằng có cao thủ tuyệt thế từng giúp đỡ mập mạp, phong ấn cái chén bể này trong mi tâm của hắn, gần như không thể lay chuyển.
- Đoạn mập mạp có thể tự mình huy động nó, tuy nhiên hắn có thể xuất được một thành lực lượng thì cũng là không tồi rồi.
- Nói như vậy, chẳng phải phía sau hắn còn có một chỗ dựa vô cùng khủng bố và vững chắc nữa sao?
- Không được, nhất định ta phải lột cái chén này ra!
- Cái chén bể này hơn phân nửa là cùng tâm thần của hắn tương liên, nếu vậy thì cùng không tốt luyện hóa a!
- Không cần để ý nhiều như vậy, cứ làm rồi tính sau.
Bọn họ quyết không buông tha, tìm mọi cách cố gắng, rốt cục cũng lay động được cái chén bể, đồng thời cũng lôi luôn cái chậu châu báu cạnh nó ra ngoài cùng lúc.
Cái chén này tuyệt đối bị phong ấn lại rồi, hơn nữa còn bị không dưới mấy chục tầng phong ấn.
Ba người đều kinh hãi, mấy chục tầng phong ấn cũng không thể che nổi khí tức của nó, làm cho bọn họ khó có thể chịu đựng được, dường như đang phải đối mặt với một vị Vương thời thái cổ đang ngủ say.
- Trong cái chén bể này có thứ gì đó, nhưng chúng ta lại không thể lay chuyển được.
Bọn họ bất đắc dĩ phát hiện ra sự thực đau lòng này, chi có thể trước tiên quẳng nó sang một bên, bắt đầu phân chia cái ngọc bồn nhiều màu, bên trong đó có thần quang lưu động, sương mù ngập trời.
- Có rất nhiều loại Tụ Bảo Bồn, nhưng đều là phòng chế phẩm, thứ này chẳng lẽ lại là một Tụ Bảo Bồn chính phẩm?
Vũ Điệp công chúa vô cùng hoài nghi khả năng này.
Không mở được cái bảo bồn này!
Đông Phương Dã nhíu mày, mặc cho hắn đã nếm thử mọi cách, cũng không có thể mở ra cái ngọc bồn này, nó cũng có phong ấn, hơn nữa lại là loại vô cùng chắc chắn.
Tuy nhiên, lại có thể thấy rõ ràng các loại binh khí bên trong, đều vô cùng bất phàm, vô cùng thần diệu, khẳng định là nhừng báu vật trân quý của tên mập mạp chết tiệt này, hắn còn chưa kịp luyện hóa chúng.
- Đoạn mập mạp rốt cuộc đã đào trộm bao nhiêu mộ của Hoàng chủ và lăng của Thần Vương rồi, tài sản còn hơn cả Thánh chủ vô số lần, một tòa Tiên Phủ chân chính cũng không nhiều hơn số này đâu!
Diệp Phàm thở dãi.
Sau đó, hắn lại nở nụ cười, lần này là hoàn toàn cướp sạch gia sản của Đoạn Đức, ngay cả một cọng lông cũng không để lại cho hắn.
- Đầu tiên cần rời khỏi nơi này đã rồi nói sau, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp mở
nó!
Diệp Phàm thu được Bất Tử Diệu Thụ, thứ này được Đoạn Đức đặt ở trong mi tâm, có thể thấy được đối phương coi trọng nó tới mức nào.
Diệp Phàm, Vũ Điệp, Đông Phương Dã đứng dậy, mang theo cái chén bể cùng Tụ Bảo Bồn bay đi, trong nháy mắt đã chìm sâu vào trong dãy núi vô tận, rồi sau đó tìm một cổ động để ẩn thân.
- Nơi này đã bị ta bày ra trận văn, tên mập mạp chết tiệt kia tuyệt đối không phát hiện được, các ngươi cứ tránh ở nơi này đã, ta đi ra ngoài nhìn xem một chút!
Trận văn mà Diệp Phàm bày ra tự nhiên là những khối ngọc kia mà Hắc Hoàng trước đó đã cho hắn.
- Ngươi chẳng lẽ là muốn đi xem tên mập mạp kia phát điên lên ư?
Vũ Điệp nhẹ nhàng cười, mái tóc đen nhánh, đôi mắt buông lỏng, lông mi vừa dài vừa đậm, cặp môi đò mọng che hàm răng trắng bóng, tiên cơ thần cốt, đẹp khiến cho lòng người lay động.
Diệp Phàm ho khan, hắn quả thật cũng muốn làm vậy, muốn đi xem bộ dáng sau khi tỉnh lại của Đoạn Đức, liệu tên mập này có bốc khói ra thất khiếu hay không.
- Đi, ta với ngươi cùng đi nhìn một!
Tên dã man nhân cũng hứng trí bừng bừng, mang theo cái bổng to lớn cũng bước ra ngoài.
Hai người bọn họ dùng bí pháp che dấu khí tức, trốn ở trên ngọn núi cách đó vài dặm, nhìn từ phía xa, ước chừng đợi một lúc lâu thì Đoạn Đức tỉnh lại.
- Tên mập mạp này cũng thật là lợi hại, đã phong ấn toàn thân hắn rồi mà còn vậy, nếu là cao thủ khác thì không có mấy ngày đừng hòng tỉnh lại được.
Đỏng Phương Dã kinh dị.
Đoạn mập mạp hiển nhiên vẫn còn có chút choáng váng mơ hồ, lắc lắc cái đầu rồi đứng lên, sau đó đột nhiên giật mình, hắn phát hiện toàn thân chỉ còn mỗi một quần lót.
- Kêu đi, kêu lớn lên đi!
Tên dã man nhân này rất là vô lương, lẩm bẩm mong chờ.
Đoạn Đức ngẩn ra, gió nhẹ thổi tới khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, sau khi nhận ra tình huống của mình, hắn phát ra một tiếng "Ngao ô", tê tâm liệt phế, kêu toáng lên.
Bị lột sạch bong, không còn sót lại gì, khiến cho tất cả trước mắt hắn như biến thành màu đen, toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa đã đập đầu xuống đất, rồi sau đó hắn phát ra âm thanh như sói tru, không ngừng kêu thảm thiết, không tin chuyện này là sự thực.
Lúc này, ngoài một quần lót thì toàn thân hắn cái gì cũng không còn, ngay cả Thiểm Điện Ngoa cũng bị tên dã man nhân lột đi, mặc luôn trên chân mình.
- Vô lượng Thiên Tôn... con bà nhà ngươi chứ!
Đoạn Đức thất thố, vòng vo tám vòng ngay tại chỗ, sau đó lại nhảy dựng lên, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Hắn hoàn toàn phát điên, ba mươi năm khổ cực tìm tòi sưu tầm, hiện tại không còn chút gì cả, nhừng Pháp bảo đầy người, rất nhiều thần binh Vương giả, tất cả đều không thấy nữa rồi, ngay cả cái quần cũng không để lại cho hắn.
Trong một dãy núi nguyên thủy cách đó vài dặm, Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi, nhìn ra phía xa, thấy cảnh này mà không kìm nổi nở nụ cười.
Tên dã man nhân cũng không ngừng cười ngây ngô, lẩm bẩm:
- Đáng đời, ai kêu ngươi không có việc gì lại đi đánh chủ ý tới ta!
- Tên khốn kiếp, thật là ác độc a. ngay cả quần, giầy, tất cũng đều lột của đạo gia ta, con bà nó, còn có thứ gì mà các ngươi không muốn lấy đi nữa hả? Ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!
Đoạn Đức giơ chân, trên trán nổi đầy gân xanh, liên tục nguyền rủa.
- Ngay cả tất mà ngươi cũng lột lấy sao?
Diệp Phàm hòi Đỏng Phương Dã.
Tên dã man nhân này gãi gãi đầu, nói:
- Đó là dùng thiên tàm ti bện thành, nước lửa không xâm, ngay cả giày lẫn tất ta cũng thay luôn một bộ.
Diệp Phàm:...
Theo hắn đánh giá thì nếu lúc ấy không phải có Vũ Điệp đang ờ đó thì ngay cả cái quần lót của Đoạn Đức cũng không sót lại được, bởi vì thứ này cũng là dùng thiên tàm ti mà bện thành.
- A a a a...!
Đoạn Đức không ngừng kêu to, giống như con vịt bị cắt tiết vậy, hắn thật sự sắp phát điên lên rồi, một thân bảo bối mà hiện tại tới một kiện cũng không còn, hắn hận không thể đập đầu xuống mặt đất, chết đi cho xong.
- Phun khói, thật sự là có khói phun ra kìa!
Tên dã man nhân chỉ về phía trước.
Quả nhiên, từ trong cái mũi, lỗ tai và miệng của Đoạn Đức đều đang phun khói trắng ra ngoài, nói chính xác thì đó là tiên thiên tinh khí, cũng có thể lý giải là hắn quá tức giận, tới mức không kiểm soát được, giận sôi lên bốc khói ra ngoài.
- Cháy lên, cháy lên rồi kìa!
Tên dã man nhân này lại nhìn chằm chằm về phía trước.
Toàn thân Đoạn Đức mênh mông đầy tinh khí, biểu thị hắn đang rất tức giận, thần lực tràn ra, cả người như là đang bốc cháy, mái tóc trên đầu dựng ngược lên, giống như một ngọn đuốc hình người vậy.
- Đông... đông...!
Hắn ra sức đập đầu vào vách đá, hối hận tới mức không chịu được nữa, hiện giờ tới cả ý nghĩ tự sát cũng đã hiện ra trong đầu hắn rồi, một thân bảo bối kia của hắn thì biết bao nhiêu kho tàng của Thánh chủ cũng còn không bằng, vậy mà lại mất sạch sành sanh như vậy, không còn sót lại chút nào.
Lúc này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là muốn xé xác tên cướp đó ra, rất nhiều thần vật trong đó đều được đão ra từ trong lãng mộ cổ xưa, lúc này lại bị người ta lấy sạch, quả thực so với giết hắn còn muốn khó chịu hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đoạn Đức liên tục kêu thảm thiết, hắn thật sự chịu không nổi, nhảy dựng lên, nhàm về phía một vách núi, bắt đầu chạy vòng quanh, nếu mà không giải phóng một chút lửa giận trong lòng, hắn sợ rằng chính bản thân sẽ thật sự điên lên mất.
- Một vòng, hai vòng, ba vòng...!
Tên dã man rất là vô lương tâm, đứng yên mà đếm số vòng mà Đoạn Đức chạy, có vẻ rất kiên nhẫn.