Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thời thái cổ, bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên chỉ có hai, ba tộc nhân mà thôi, tuy nhiên huyết mạch của chúng lại vô cùng cường đại, có thể thông hôn với chủng tộc khác để kéo dài huyết mạch Thánh Viên.

- Vương của thái cổ sắp sống lại rồi, ta phải đi tìm Bất Tử Bàn Đào cổ thụ mang về, nếu không rất có thể nó sẽ rơi vào trong tay tộc khác.

Hầu tử tự lẩm bẩm.

- Sau khi bọn họ sống lại, muốn đoạt Bất Tử Thần Dược sao?

Đám người Diệp Phàm đều vô cùng kinh ngạc.

- Hơn phân nửa là như vậy, dù sau trước kia chúng chúng là của bọn họ, hiện giỜ hơn phân nửa là họ sẽ nắm chúng trong tay một lần nữa.

Hầu tử gật đầu.

Tuy nhiên, hắn cũng lý giải được, các chủng tộc thái cổ cũng không phải là cùng hung cực ác, những kẻ giết chóc người vô tội chỉ là số ít bộ tộc trong đó mà thôi, vẫn chưa tới mức thủy hỏa bất dung với Nhân tộc.

- Ở thời thái cổ cũng có Nhân tộc, tuy nhiên số lượng rất thưa thớt, nhìn qua thì vô cùng nhỏ yếu, tuy nhiên cũng từng xuất hiện qua các tồn tại vô địch.

Hầu tử lộ ra một tin tức.

- Cái gì? Từ thời thái cổ đã có Nhân tộc rồi sao?

Mọi người đều kinh ngạc.

- Viên huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở thời thái cổ, tại sao mọi sinh vật trên mật đất lại dường như bị tuyệt diệt vậy?

- Còn nữa, các cấm địa Sinh Mệnh gồm cổ Quáng Thái Sơ, Thần Khư, Bất Tử Sơn, Tiên Lăng Mộ sao lại như thế này?

Hầu tử không nghi ngờ gì là một kẻ lỗi thời, bị mọi người hỏi mấy vấn đề này, liền xoắn hết cả lên, muốn nói gì đó nhưng không diễn đạt được.

- Nhân tộc thời thái cổ rất thần bí, bọn họ có số lượng rất ít, cũng không giao lưu nhiều với các chủng tộc khác, nhưng lại thực sự sinh ra tồn tại vô địch!

Hầu tử dường như đang chìm đắm trong ký ức xa xưa, chậm rãi kể lại chuyện xưa thời thái cổ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Sinh vật thời thái cổ chỉ khi nào đạt tới cảnh giới vô thượng thì mới có hình người, hình dáng này đại diện cho sự vô địch, là đặc thù của vương siả, hễ gặp được thì tất cả các sinh linh đều cúng bái.

Nhưng không hiểu sao Nhân tộc lại xuất hiện, đánh vờ thông lệ này, khi bọn họ sinh ra đã có hình dạng như vậy, khiến cho tất cả các chủng tộc đều bị kinh động.

Mới đầu, các tộc khác nhìn thấy nhiều sinh vật hình người như vậy đều rất sợ hãi, sau này mới biết rằng bộ tộc này vô cùng nhỏ yếu, nên mới thoải mái lại.

Có chủng tộc cổ xưa lại giận dữ, cho rằng điều này là một loại nhục nhã đối với Vương của thái cổ, gần như muốn diệt tuyệt cả nhân loại.

Tuy nhiên, không phải sinh vật thái cổ nào cũng là loại cùng hung cực ác, cũng có chủng tộc phân biệt rõ đúng sai, đứng ra bảo vệ nhân loại, từ đó Nhân tộc mới được kéo dài xuống.

Trong năm tháng dài dằng dặc, có vô số cuộc chiến tranh nổ ra trên vùng đất này, các loại sinh vật đều có thể bị cuốn vào, Nhân tộc tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Số lượng bọn họ rất thưa thớt, vô cùng nhỏ yếu, nhưng đạt được ưu ái của trời cao, xuất hiện tồn tại vô thượng có thể chống lại được cả Thần Tàm cửu biến, chấn động tất cả các chủng tộc thái cổ.

Tới tận khi đó, Nhân tộc mới có một chỗ đứng nho nhỏ, không còn bị một số chủng tộc coi thành thực vật, nhìn chằm chằm như hổ lỉnh mồi nữa.

- Có thể nói cụ thể hơn một chút được không, ví dụ như là có công pháp nào, bọn họ tu luyện ra làm sao, bọn họ xuất hiện như thế nào?

Ngô Trung Thiên hỏi.

- Trước khi xảy ra đại nạn thì ta còn quá nhỏ tuổi, biết được rất ít, toàn là những thứ đơn giản mà thôi.

Hầu tử thở dài.

Nó thuộc Vương tộc thái cổ, nhưng vì còn quá nhỏ yếu, hiểu biết cũng cực kỳ có hạn đổi với thời đại khi đó, khi đại nạn tiến đến, nó không hiểu sao bị phong ấn lại, ngủ một giấc tận hàng ngàn, hàng vạn năm.



- Nhân tộc có lai lịch rất thần bí, hẳn là đến tử Vực ngoại!

Hầu tử kể lại một số chuyện xưa mà nó biết.

- Công pháp của bọn họ rất nguyên thủy, nhưng uy lực lại bất phàm!

Thái Dương chân quyết mô phỏng thứ chí dương của thiên địa, khai mở tiên thiên, chí dương chí cường, có thể nói là phi thường đáng sợ, chính là thánh pháp cổ xưa của Nhân tộc vào thời thái cổ.

- Quả nhiên là vậy...!

Lý Hắc Thủy cảm thán.

Hắn chiếm được một khối xương thú trong dày núi tại Thánh Nhai, bên trên có ghi lại tàn quyển Thái Dương chân quyết, lúc đó mọi người còn thảo luận về nó.

Thái Dương chân quyết là một trong những thánh pháp cổ xưa nhất của Nhân tộc, Đại đế cổ cũng từng nghiên cứu qua nó, lấy cảm hứng từ nó mà khai sáng ra Cổ kinh của riêng mình, họ đã từng tính toán vạn pháp, đọc qua đủ loại kinh sách.

Thái Âm chân quyết thì mô phỏng thứ chí âm của thiên địa, đối lập với Thái Dương chân quyết, có thể nói là chí âm chí cường, cũng là một loại thánh pháp của Nhân tộc, nếu vào thời đại bây giờ thì nó cũng tương đương với một bộ cổ kinh.

- Nhân tộc số lượng rất ít, vô cùng thần bí, không ngờ tới đời sau lại thịnh vượng như thế này, lấn át tất cả các chủng tộc khác.

Nó cũng không biết nhiều chuyện xưa thời thái cổ lắm, thậm chí ngay cả về một mạch Đấu Chiến Thánh Viên cũng chỉ biết rất ít, nó chỉ biết là phụ thân đã chết, thúc thúc thì đi Tây Mạc, còn những thứ khác thì đều mơ hồ, không biết rõ.

Mấy người Diệp Phàm đoán rằng cái gọi là thái cổ đại nạn có lẽ là thiên địa biến đổi, không thích hợp cho các loài sinh vật sinh sống nữa, cắt đứt con đường tu luyện phía trước, do đó mới xuất hiện cuộc đại diệt tuyệt khi đó.

Nhưng sau khi hầu tử nghe xong, lại lắc đầu, nói:

- Lời tiên đoán cổ xưa trở thành sự thật, khiến cho các tộc thái cổ ẩn lui đi!

Khi đó hầu tử vẫn còn chỉ là một đứa bé, không có khả năng được biết những chuyện tối mật được, chỉ lờ mờ biết được một chút da lông mà thôi. Hiện tại nó trưởng thành tới mức này là do đã sớm tinh lại trong Tiên Phần kỳ thạch, tu luyện nhiều năm, mới đạt được thành tựu thế này, sau đó được Diệp Phàm cắt ra.

Khi Vương tộc thái cổ tu luyện đến cực trí, có thể hóa thành hình người thì được tôn là Hoàng, đây là lần đầu tiên đám người Diệp Phàm nghe nói tới chuyện này, trước đây họ vẫn không rõ lắm về chuyện Vương của thái cổ là như thế nào.

Các đời Cổ Hoàng trước khi chết thì đều giống như thần linh vậy, có thể nhìn thấu quá khứ tương lai, để lại một vài lời tiên đoán, sau này trở thành sự thực.

về những thứ này thì hầu tử cũng không nói nhiều, nó cũng không biết, căn bản không thể giải thích chân tướng của đại nạn thái cổ.

Đám người Diệp Phàm đều thầm tiếc nuối, đây chính là bí ẩn từ thời thiên cổ a, ngay cả cái tên lỗi thời này cũng không biết rõ, làm gì còn có ai giải thích được chân tướng của nó nữa?

- Một số chủng tộc thái cổ bị phong ấn lại, còn một số thì hẳn là đã đi Vực ngoại.

Hầu tử lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều tới chuyện này.

- Vậy rốt cuộc có tiên không?

Lý Hắc Thủy đột nhiên hỏi, mọi người cùng im lặng lại, ai cùng muốn biết đáp án.

- Hẳn là có, cha ta là một vị Hoàng vô địch khắp thế gian, đáng tiếc là khi ta được sinh ra, người đã cạn kiệt thọ nguyên, không lâu sau thì qua đời...!

Khi hầu tử chưa được ba tuổi thì lão ba Thánh Hoàng uy chấn thái cổ của nó đã qua đời, ngoài truyền thừa chủng tộc thì gần như lão không lưu lại gì cho con trai cả.

Những nó lại nhớ rất rõ một câu của cổ Hoàng, trong những năm tháng cổ xưa nhất, hẳn là có tiên, nhưng rốt cuộc thì đời sau cũng không thấy xuất hiện nữa.

Mọi người đều suy nghĩ tới mức xuất thần, ngay cả phụ thân của hầu tử đã là một vị vương giả vô địch thời thái cổ thì cũng chỉ dám hơi khẳng định là có tiên tồn tại trong những năm tháng cổ kính nhất khi xưa.

Cái gọi là “cổ kính nhất” này thì rốt cuộc là một thời kỳ như thế nào, từng xảy ra chuyện gì?

- Cấm địa Thái cổ, Bất Tử Sơn, Thần Khư, cổ Quáng Thái Sơ, Tiên Lăng Mộ, những địa phương này...!

Đám người Diệp Phàm nhắc lại bảy đại cấm địa Sinh Mệnh.

- Trong thời thái cổ thì không có nhiều cấm địa Sinh Mệnh như vậy, chỉ có vài cái mà thôi.



Hầu tử nói.

Cấm địa Thái cổ, Bất Tử Sơn thì chưa từng xuất hiện tại thời thái cổ, hầu tử đoán rằng chúng là cấm địa được hình thành sau này, có khả năng so được với các tuyệt địa trước kia, thậm chí còn vượt qua.

Cổ Quáng Thái Sơ là Thánh địa vô thượng của các chủng tộc thái cổ, trong những năm tháng khi xưa, chỉ có Hoàng của thái cổ thì mới có thể vào trong đó.

Hoàng của thái cổ rất khó sinh ra, giống như Đại đế của Nhân tộc, từ xưa tới nay không có được mấy người.

Tộc nhân của Vương tộc thái cổ khi đạt đại thành thì cũng có thực lực vô cùng cường đại, nhưng rốt cuộc thì cũng kém hơn một chút so với Hoàng, có thể thấy được trở thành Hoàng khó khăn tới mức nào.

- Ngươi có biết trong cổ Quáng Thái Sơ có cái gì không?

Khương Hoài Nhân giật mình hỏi.

- Trong thời thái cổ xa xưa kia, cũng chỉ có mấy vị cổ Hoàng và người đứng đầu của mấy đại Vương tộc đi vào mà thôi.

Hầu tử lộ vẻ tiếc nuối.

- Bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên hơn phân nửa là chỉ còn có một mình ngươi, ngươi là chủ nhân của bộ tộc Thánh Viên, chẳng phải là sau này có thể đi vào sao?

Lý Hắc Thủy nói.

- Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, theo như các ngươi nói thì nó đã biến hóa thành một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, nếu không trở thành Hoàng mà đi vào trong thì khẳng định là sẽ chết ngay.

Hầu tử lắc đầu.

- Hắn còn có một thúc thúc ở Tây Mạc mà!

Đại hắc cẩu ngứa răng, lẩm bẩm một câu.

- Nghe nói Tiên Lăng Mộ là một số lăng tẩm của tiên, vô cùng to lớn, không có một ngọn cỏ nào, máu nhuộm cả vạn dặm, là một cấm địa Sinh Mệnh ở thời thái cổ.

Vài vị Cổ Hoàng thời thái cổ đã từng nói rằng đó là một nơi chôn cất tiên, không được tới gần, nếu không thì sẽ phải chết không nghi ngờ gì cả, là khu vực nguy hiểm nhất trong thiên hạ.

Mà hiện giờ sau thời gian vô tận dần trôi qua, nơi đó rốt cuộc cũng có một chút sinh cơ, trong vùng đất ngập máu đó cũng sinh trưởng không ít linh dược tuyệt thế, đáng tiếc là không có ai dám đi ngắt lấy chúng.

Bởi vì ngay cả Thánh hiền cổ mà vào đó thì cũng khó mà trở ra được, nơi đó là một chỗ chuyên gặt hái tính mạng con người.

- Tuy nhiên, cũng có Hoàng từng nói rằng tai nghe chưa hẳn đã đúng, phải tận mắt thấy mới tin, hắn chưa từng gặp được tiên, cho rằng cơ bản là không có tiên tồn tại.

Hầu tử bổ sung.

Hoàng của thái cổ thực sự là khủng bố siêu cấp, vô địch thế gian, không ai có thể tranh phong được, trong vô số chủng tộc, ức vạn sinh linh, năm tháng dài đằng đẳng thì cũng chỉ có mấy người đạt đến cấp độ này mà thôi.

Thậm chí số lượng Hoàng còn ít hơn cả Đại đế cổ của Nhân tộc, quan điểm của họ cũng không nhất trí, nhận thức về tiên cũng rất khác nhau.


- Nghe nói Thần Khư chính là từ thế giới kia rơi xuống đây.


Những lời này của hầu tử khiến cho mọi người đều chấn động, lịch sử hình thành của Thần Khư là cực kỳ cổ xưa, căn bản không thể tìm hiểu được, các vị Hoàng cổ xưa nhất thời thái cổ cũng không thể đưa ra phán đoán nào về thời kỳ này cả.


- Thần Khư cổ xưa như vậy sao?


Ngay cả đại hắc cẩu cũng phải hít một hơi khí lạnh.


Trong Thần Khư đúng là có Nam Thiên Môn, Thiên Cung và các loại di tích khác động lòng người, tồn tại cả ngàn vạn năm mà không mục nát, căn bản không phải là khả năng của con người có thể lưu giữ được như vậy.


- Chẳng lẽ thật sự có một Tiên giới thần bí sao?


Diệp Phàm nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK