Cái thằng nhãi vốn dĩ nên bị chém thành trăm mảnh kia, bây giờ lại thành người hợp tác của Huyết Ngục, điều này làm sao anh ta có thể chấp nhận được cơ chứ?
Anh ta đã bị Lâm Thiệu Huy đánh gãy một cái chân, sau đó đã luôn ghi hận ở trong lòng, hận không thể chém thành trăm mảnh anh.
Hôm nay, chính là cơ hội tốt nhất!
Vốn cho là vị Cuồng thần Huyết Ngục là đòn sát thủ của anh ta, có ông ta ở đây, Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Nhưng bây giờ, cái tên phế vật Lâm Thiệu Huy này lại lắc mình biến hoá thành người hợp tác của Huyết Ngục, bây giờ đừng nói là anh ta muốn báo thù, mà cả tính mạng của anh ta cũng rất đáng lo.
Đây quả thực là điều khiến Hoàng Phủ Hiên gần như phát điên!
Bịch bịch!
Mà lúc này, Hoàng Phủ Tranh cùng Tư Mã Long Minh trong nháy mắt đều quỳ xuống đất, hai chân không thể khống chế được, vô cùng run rẩy.
Sắc mặt trắng bệch.
Thằng nhãi này vậy mà biến thành người hợp tác của Huyết Ngục sao? Đến cùng thì anh ta đã làm cái gì, vậy mà có thể thuyết phục được Cuồng thần Huyết Ngục đang đằng đằng sát khí?
Vừa nghĩ tới, bọn họ mới vừa nhục nhã đủ kiểu Lâm Thiệu Huy, còn liên minh với tất cả các ông lớn của tỉnh Nam Lộc, muốn đưa anh ta vào chỗ chết!
Thậm chí, còn muốn đùa giỡn vợ của anh ta? . truyện kiếm hiệp hay
Lúc này bọn họ đã sợ đến vỡ mật, dường như muốn tè ra quần tại chỗ luôn rồi
Đây quả thực là muốn chết mà!
Nhưng mà, điều này lại chỉ mới là bắt đầu!
Bịch bịch!
Bịch bịch!
Mười người!
Hai mươi người!
Ba mươi người!
Càng ngày càng có nhiều ông lớn, bị dọa đến mức ngã ngồi ra, từng bãi chất lỏng hôi thối, không ngừng chảy ra từ đũng quần của bọn họ!
Bọn họ đã sâu sắc ý thức được, mình phạm vào sai lầm trí mạng, vậy mà đã đứng sai đội rồi.
Ai có thể nghĩ tới, tên con rể vô dụng này vậy mà tại trong chớp mắt đã lắc mình biến hoá, thành nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội nổi?
Những ông chủ lớn này hối hận, không thể tin được Hoàng Phủ Tranh, lại càng không nên phản bội hai nhà họ Diệp và nhà họ Bạch, bởi vì bọn họ mới là những tôi tớ chân chính của Cuồng thần Huyết Ngục.
Mà bây giờ, bọn họ chết chắc rồi!
Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai khi nhìn đến tình hình này, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Sự ảm đạm ở trên gương mặt đã lập tức bị quét sạch!
“Lão Diệp, chúng ta thành công!”
Trịnh Hồng Liên kích động, gương mặt ửng hồng, khẩn trương giữ chặt tay của Diệp Vô Nhai, hai mắt đã tràn đầy nước mắt.
Bọn họ không phải là tội nhân, bọn họ là công thần, làm cho hai nhà họ Diệp, nhà họ Bách đi theo hướng công thần mới.
“Ông chủ nhà họ Bạch, cám ơn ông! Thật sự cảm ơn ông!” Diệp Vô Nhai cũng giống như vậy, nước mắt đầy mặt, kích động nắm chặt tay của Trịnh Hồng Liên, cảm động đến mức rơi nước mắt.
Nếu như không có Trịnh Hồng Liên, có lẽ ông ta đã phản bội Lâm Thiệu Huy, như vậy kết cục của nhà họ Diệp bọn họ sẽ như thế nào, không thể tưởng tượng nổi!
Bọn họ không có nhìn lầm, Lâm Thiệu Huy thật sự chính là Vua Huyết Ngục!
“Các người còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống tạ ơn Vua… Ngài Thiệu Huy đi!”
Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai, đồng thời quát lên với người trong dòng họ nhà mình, đồng thời hai người dẫn đầu quỳ xuống.
Soạt!
Sau lưng, một đám người nhà họ Diệp, nhà họ Bạch, lúc này cũng đều là nước mắt như mua, điên cuồng hướng phía quỳ xuống về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhất là Bạch Hổ cùng Bạch Trần, bọn họ cũng đều biết thân phận của Lâm Thiệu Huy, cho nên lúc này kích động khó mà kiềm chế nổi, đã khóc không thành tiếng.
Bọn họ trở thành tôi tớ của Vua Huyết Ngục sao?
Quá tốt rồi!
Điều này, quả thực là vinh hạnh lớn!
Ngày sau hai nhà họ Diệp, nhà họ Bạch, chắc chắn đứng ở trên đỉnh của quyền lực!
Một bên, Bạch Tố Y đã vô cùng kinh ngạc, trong mắt cô là sự kinh ngạc và sự rung động, thật lâu không thể nào bình phục.
Lâm Thiệu Huy vậy mà lại một lần nữa có thể hóa giải nguy cơ, còn đạt thành hợp tác với Cuồng thần Huyết Ngục sao!
Rốt cuộc anh ấy đã thuyết phục bọn họ như thế nào?
“Ngài Thiệu Huy, những người này xử lý như thế nào?”
Cuồng thần Huyết Ngục nhìn chăm chú Hoàng Phủ Hiên đã bị dọa đến mức tè ra quần, trong mắt hiện lên sát khí.
“Anh ta muốn làm nhục người phụ nữ của tôi, vậy thì giết đi!”
Lâm Thiệu Huy bình thản nói một câu:
“Mặt khác, từ nay về sau, Tỉnh Nam Lộc sẽ không còn nhà Hoàng Phủ nữa!
Tiêu diệt cả nhà!
Ở đây tất cả ông chủ lớn đều kêu gào, đã là bị dọa đến mức phát khóc, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, điên cuồng dập đầu với Lâm Thiệu Huy.
Trong miệng, càng là những lời nói cầu xin và sám hối, cầu xin Lâm Thiệu Huy tha thứ.
Mà lúc này đây, cả người Hoàng Phủ Tranh giống như đã bị rút đi toàn bộ sức lực, bất lực ngã trên mặt đất, khuôn mặt tiều tụy kia giống như trong nháy mắt đã già thêm mười tuổi.
Trên mặt của ông ta là sự cay đắng, đến cả Cuồng thần Huyết Ngục đều phải hỏi thăm ý kiến của Lâm Thiệu Huy, có thể tưởng tượng đến cùng thì ông ta coi trọng cái thằng vô dụng đi ở rể đó như thế nào!
Nhà Hoàng Phủ họn họ, hoàn toàn xong đời rồi!