Điều này cũng quá điên cuồng rồi, nếu để vua Huyết Ngục biết có người giả mạo mình thì cả Nam Lộc đều sẽ gặp tai họa.
Đồ vô dụng kia là đang mang đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Bạch.
“Tên vô dụng đó được lắm, nhà họ Bạch cũng rất được. Bọn họ dám hủy hoại người thừa kế nhà họ Hoàng Phủ thì đây chính là đang tuyên chiến với nhà họ Hoàng Phủ này.”
Bỗng nhiên Hoàng Phủ Tranh vỗ bàn, nổi giận lôi đình:
“Từ ngày hôm nay, nhà họ Hoàng Phủ chúng ta với nhà họ Bạch sẽ không chết không dừng.”
Mà ở một bên, sắc mặt Tư Mã Long Minh cũng trầm xuống, hét to:
“Dám cả gan giả mạo Đế Vương Hắc Ám thì Lâm Thiệu Huy phải chết.”
Nghe vậy, Tư Mã Yên Nhi lập tức như bị điện giật, trong đầu cô ta vẫn còn ảo tưởng, giải thích nói:
“Nhỡ đâu Lâm Thiệu Huy thật sự là Đế Vương Hắc Ám thì sao? Huyết chủ là một vị tướng dưới trướng Đế Vương Hắc Ám nên chắc chắn anh ta sẽ không nhận nhầm người đâu.”
“Câm mồm!”
Tư Mã Long Minh tức giận quát lớn, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng: “Cô định nói là Đế Vương Hắc Ám thật sự là tên ở rể vô dụng hay sao?”
Cô ta sỉ nhục Đế Vương Hắc Ám như vậy nếu để đế vương biết thì nhà Tư Mã bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Sau đó Tư Mã Long Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mã Yên Nhi nói:
“Đế Vương Hắc Ám là thần long thấy đầu không thấy đuôi nên dù là người thân cận của ông ta cũng không mấy người nhìn thấy khuôn mặt thật của ông ta. Vì vậy, họ nhận sai người cũng không phải là điều không thể.”
Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Tranh khua tay:
“Không cần cãi nhau nữa, muốn biết có phải là Đế Vương Hắc Ám hay không thì trực tiếp tìm Cuồng thần để xác minh chẳng phải là được sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Tư Mã Yên Nhi lập tực cực kỳ sốt ruột vì cô ta biết chỉ cần đi xác minh với Cuồng thần thì ảo tưởng của cô ta sẽ hoàn toàn tan biến.
Mà nghe thấy vậy, mặt Hoàng Phủ Hiên và Tư Mã Thiên Quang đều đồng thời lộ vẻ tươi cười, trong lòng vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì bọn đều biết chỉ cần Cuồng thần biết có người giả mạo Đế Vương Hắc Ám thì nhà họ Bạch chắc chắn sẽ phải trả bằng máu.
Lâm Thiệu Huy, anh phải chết.
Sau đó dưới ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của mọi người, Hoàng Phủ Tranh gọi video, trên màn hình lớn rất nhanh đã kết nối được.
Một bóng hình mạnh mẽ, cao lớn như núi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả người mặc một chiếc áo choàng chiến đấu đỏ như máu, nhìn kỹ thì hóa ra áo giáp đó là bị máu tươi nhuộm đỏ mà chỗ ông ta ngồi cũng do đầu lâu tạo ra.
Quanh người ông ta đều tỏa ra hơi thở mãnh liệt mà cuồng loạn, người khác chỉ cần liếc nhìn đã thấy da đầu run lên.
Phịch phịch.
Phịch phịch.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, tất cả cao giọng hô:
“Tất cả người nhà họ Hoàng Phủ kính chào Cuồng thần.”
“Tất cả người nhà họ Tư Mã kính chào Cuồng thần.”
Người đàn ông đó quay đầu ra, mọi người nhìn thấy hai tròng mắt màu đỏ tươi lóe sáng giống như ma vương quay đầu lại nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tôi bảo mấy người lấy Trái Tim Biển Xanh có lấy được không?”
Lời này vừa được thốt ra, biểu cảm người hai nhà đều cứng lại.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tranh sợ hãi, nói:
“Thật xin lỗi Cuồng thần, Trái Tim Biển Xanh đã bị người khác cướp đi rồi.”
“Ông nói cái gì?”
Một tiếng hét giận dữ, điên cuồng giống như sấm sét vang lên thoáng chốc xé rách màng nhĩ của mọi người.
Nó khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đầu mình bị chấn động kêu ong ong.
Dù cách xa nhau hàng nghìn cây số nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được sự căm giận ngút trời của Cuồng thần Huyết Ngục, người hai nhà khổ không thể nói.
“Trái Tim Biển Xanh phải thuộc về hoàng hậu, ngay cả chút việc nhỏ này mà người hai nhà các ông cũng không xử lý được sao?”
Cuồng thần Huyết Ngục hừ lạnh một tiếng, cực kỳ tức giận:
“Nếu đã như vậy thì hai nhà các ông cũng không cần tồn tại làm gì nữa.”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra khiến sự can đảm của người hai nhà lập tức vỡ ra, trên mặt họ hiện lên vẻ cực kỳ sợ hãi.
Dường như họ bị dọa đến tiểu ra quần.
Hai người gia chủ cũng sợ đến mức vội vàng dập đầu, bọn họ đồng thanh cầu xin:
“Cuồng thần tha mạng.”
“Cuồng thần, việc này không liên quan đến chúng tôi. Đều là tại tên ở rể vô dụng nhà họ Bạch giả mạo Đế Vương Hắc Ám lừa gạt Huyết chủ sau đó lừa lấy Trái Tim Biển Xanh.”
Yên lặng.
Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng sự yên lặng này chính là sự bình yên ngắn ngủi trước khi giông bão đến.
Oành!
Tiếp theo đó một tiếng nổ kinh khủng vang lên, hung hãn, ngang ngược.
Vách tường đằng sau Cuồng thần Huyết Ngục dưới cú đấm giận dữ của ông ta trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Khuôn mặt ông ta khủng bố, dữ tợn, điên cuồng rít gào:
“Dám can đảm giả mạo của của tôi, nhà họ Bạch… Đáng chết.”