Nhưng rồi Mewithe chợt thay đổi sắc mặt trong nháy mắt và nói: "Không sao, không có vấn đề gì đâu. Anh Thiệu Huy nói rất có lý, tôi phải bồi thường một chút mới được, nếu không nhất định cấp trên của tôi sẽ không bỏ qua cho tôi."
Lâm Thiệu Huy cũng đã lên tiếng, nhất định kiểu gì hôm nay anh ta cũng phải tổn thất rồi.
"Ngài Mewithe, ngài có thể tiết lộ cho tôi cấp trên của ngài là ai không?" Bạch Tố Y nghi ngờ hỏi. Cô rất muốn biết đấy rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể khiến cho một nhân vật như Mewithe sợ đến vỡ mật.
"Cái này…" Mewithe có chút do dự liếc sang Lâm Thiệu Huy.
Thế nhưng, vừa thấy ánh mắt Lâm Thiệu Huy, anh ta bất giác thấy cả người lạnh thêm vài phần. Mewithe chợt rùng mình một cái rồi lập tức vội vàng nói: "Thật xin lỗi cô Bạch Tố Y, thân phận cấp trên của tôi hơi đặc thù, vậy nên tôi không thể nói cô biết được. Thế nhưng mong cô tin tưởng thành ý của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cô. Nếu cô còn có yêu cầu gì khác, xin cứ nói ra, nhất định chúng tôi sẽ dùng hết sức mình đến thỏa mãn yêu cầu của cô. Chỉ mong cô Bạch Tố Y có thể tha thứ cho tôi!"
Trên mặt Mewithe đầy nét khẩn cầu, bởi anh ta hiểu rõ rằng thật ra lúc này tính mạng của anh ta đang được nắm trong tay Bạch Tố Y. Anh ta sống hay chết, tất cả đều chỉ nằm trong một câu nói của Bạch Tố Y.
Bạch Tố Y thấp thỏm bất an nhìn anh ta: "Tôi… Tôi tha thứ cho anh!"
Lúc này Bạch Tố Y cũng cảm thấy chuyện này vô cùng bất bình thường và khó thể tưởng tượng nổi. Mewithe mà lại đang sợ cô ư? Chuyện này thật sự đúng là đã bị Lâm Thiệu Huy đoán trúng rồi sao? Thế nhưng mình chỉ mới thành lập một công ty nhỏ được một năm, thế thì có gì mà phải sợ chứ? Tại sao Mewithe lại sợ cô như vậy? Mà người phía sau anh ta thì sao lại xem trọng cô như vậy?
Tuy nhiên không đợi Bạch Tố Y nghĩ nhiều, Mewithe đã kích động dập đầu mấy cái vang cả tiếng với cô: "Cảm ơn cô Bạch Tố Y, cảm ơn cô! Sau khi quay lại, tôi sẽ lập tức cho người sắp xếp một bản hợp đồng hoàn toàn mới, tranh thủ sớm ngày ký hợp đồng với quý cô Bạch Tố Y đây." . truyện teen hay
Tiếp đó anh ta lại như cực kỳ sợ Bạch Tố Y đổi ý, quay đầu chạy biến.
"Lâm Thiệu Huy, anh nói em biết đi, nói rằng đây không phải mơ!" Bạch Tố Y phân tâm nói. Cô không cần tốn một xu một cắc nào mà đã có thể giải quyết vấn đề xuất khẩu tiêu thụ thuốc men rồi ư?
Đúng là không thể tin nổi mà!
Lâm Thiệu Huy không biết làm sao, cười và nói: "Yên tâm đi! Đây không phải là mơ. Em đã thật sự làm được rồi."
Trên mặt Bạch Tố Y không nén nổi vui mừng, cô vô cùng hào hứng nói: "Cuối cùng thuốc của chúng ta cũng đã có thể bán ra nước ngoài, nói vậy ta đã có thể cứu được nhiều mạng sống hơn rồi."
Thấy Bạch Tố Y vui vẻ, tất nhiên Lâm Thiệu Huy cũng vui vẻ theo. Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Thiệu Huy lại nhận được điện thoại của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, bảo bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm.
"Vậy chúng ta mau đi thôi, vừa lúc báo tin tốt này cho ba mẹ!"
…
Không lâu sau, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đã xuất hiện ở điểm hẹn trước. Chỉ là còn chưa chờ bọn họ tiến vào phòng ăn, một giọng nói khó nghe đầy chăm chọc đã lập tức vang lên.
"Không phải đây là Bạch Tố Y sao?" Bạch Tố Y nghi ngờ quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ mặt mũi đối phương, khuôn mặt cô hoàn toàn tối sầm xuống. Rồi sau đó cô cắn răng, nghiến lợi, khạc ra ba chữ: "Lý Dịch Quân!"
Lâm Thiệu Huy ngây ngẩn. Đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy. Loại căm thù và tức giận trong mắt kia trông như chỉ hận không thể băm đối phương thành ngàn mảnh vậy. Lâm Thiệu Huy liền nhíu mày, rồi kế đó lại nhìn về phía người đàn bà tô son trát phấn, ăn mặc hệt như gái gọi kia. Rốt cuộc người đàn bà này đã làm gì với Bạch Tố Y, thế mà lại có thể khiến một Bạch Tố Y luôn luôn hiền lành khơi dậy lòng căm thù mãnh liệt như vậy.
"Bạch Tố Y, cô nhìn tôi như thế làm gì chứ? Không phải chúng ta là chị em tốt sao?" Lý Dịch Quân cười nói, thế nhưng trên mặt cô ta lại mang đầy nét châm chọc.
"Tôi không có thứ chị em tốt như cô!" Nghe lời chế giễu ấy, Bạch Tố Y như phát điên, căm uất gào thét với Lý Dịch Quân: "Súc sinh! Cô chính là một thứ súc sinh còn không bằng cả heo chó!"