Hai mắt Châu Thi Cầm lập tức phát sáng như đèn pha, đây chính là nữ ca sĩ đẳng cấp nhất An Nam đấy. Lại còn là mục tiêu phấn đấu của cô ta.
Vậy mà bây giờ, người đó lại đang xuất hiện ở đây?
Không phải là cô ta đang nằm mơ đấy chứ?
Thế nhưng vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại đột nhiên đứng lên.
Nhìn thấy anh như thế, Châu Thi Cầm lập tức nổi trận lôi đình, nổi giận nói: “Ai cho phép anh đứng lên, nhanh nhanh chóng chóng cút cho tôi, đừng để một lát người ta lại hiểu lầm thành hai chúng ta quen biết, làm mất mặt tôi.”
Chỉ có điều, Lâm Thiệu Huy lại chẳng thèm nhìn cô ta dù chỉ là giây lát, lập tức đứng dậy nhìn về phía cánh cửa kia, vẫy vẫy tay với Phương Y Thần.
“Xùy.”
Châu Thi Cầm lập tức cười một tiếng đầy châm chọc, chế giễu anh: “Anh này, không phải là anh đang định nói với tôi là anh quen biết với Phương Y Thần đấy chứ?”
“Người ta chính là ca sĩ nổi tiếng cao cấp nhất trong làng âm nhạc Việt đấy, anh không tự nhìn lại mình xem bản thân là cái thá gì, anh xứng được quen biết với cô ấy sao?”
Ngay lập tức, trên mặt Châu Thi Cầm hiện lên vẻ chán ghét và mỉa mai, thậm chí còn càng ngày càng khó chịu hơn.
Quả nhiên là năm nào cũng có hiện tượng lạ diễn ra, đi xem mắt vu vơ mà cũng có thể gặp được loại đàn ông ngu ngốc như này.
“Tôi không chỉ quen biết cô ấy, mà lát nữa chúng tôi còn cùng đi ăn tối với nhau nữa.”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười.
Cái gì?
Lâm Thiệu Huy câu nói này, ngay lập tức đã khiến cho Châu Thi Cầm sững sờ.
Đi ăn tối cùng với Phương Y Thần?
Thậm chí còn là loại người nghèo rớt mồng tơi như anh ta?
Nói đùa cái gì vậy chứ.
Lúc này, trong mắt của cô ta lại hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Anh đang đùa tôi à? Chỉ là cái loại quỷ nghèo kiết xác như anh mà cũng xứng để được đi ăn tối với Phương Y Thần chắc?”
“Anh có biết ăn một bữa cơm cùng với cô ấy phải chi ra bao nhiêu tiền không? Một trăm ngàn đô đấy. Hơn nữa, chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm chứ không hề làm gì. Mà cho dù là như thế thì cũng có cả đám đàn ông đếm mãi không hết đứng xếp hàng dài để mời cô ấy.”
“Còn anh? Tên đỗ nghèo khỉ như anh có nổi một trăm ngàn đô trong ví không?”
Nhưng đúng lúc Châu Thi Cầm chuẩn bị dùng những lời lẽ càng thêm ác độc và cay nghiệt để tiếp tục công kích Lâm Thiệu Huy, thì một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc lại đột nhiên đập thẳng vào mắt của cô ta.
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy không những đứng lên vẫy tay mà còn càng cao giọng kêu lớn lên: “Y Thần, bên này.”
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy ngay lập tức làm cho Châu Thi Cầm sợ đến ngây người, đơn giản là không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
Cái tên này, điên rồi sao?
Lại dám trực tiếp chào hỏi ca sĩ nổi tiếng, thậm chí còn xưng hô với đối phương là “Y Thần” một cách thân mật như vậy
Sau khi kịp phản ứng lại, vẻ chán ghét trên mặt Châu Thi Cầm lại càng hiển hiện rõ hơn.
“Cái đồ ngu ngốc nhà anh, anh có muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo. Nhỡ đâu chọc giận Phương Y Thần, anh không gánh chịu nổi hậu quả đâu.”
Một tên đỗ nghèo khỉ mà cũng dám mở miệng trêu đùa nữ ca sĩ nổi tiếng, đây quả thực chính là muốn chết rồi mà.
Mà vào lúc này, Phương Y Thần cũng đã chú ý tới Lâm Thiệu Huy, lại nhìn thấy bên cạnh Lâm Thiệu Huy có một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều đứng đó.
Bị lòng đố kỵ từ sâu trong thâm tâm ảnh hưởng tới, sắc mặt của cô hoàn toàn trở nên u ám, đồng thời còn khí thế bừng bừng, mạnh mẽ lao tới.
Rất có dáng vẻ như muốn tra khảo hỏi tội.
Nhìn thấy sắc mặt Phương Y Thần có phần khác lạ, Châu Thi Cầm còn tưởng rằng vì bị Lâm Thiệu Huy đùa giỡn, mà cô hoàn toàn nổi giận.
Cô ta sợ hãi, lập tức cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Lâm Thiệu Huy: “Cái tên đỗ nghèo khỉ này, đồ sao chổi này, tôi bị anh hại cho thê thảm rồi.”
Nhìn thấy Phương Y Thần càng ngày càng đến gần, Châu Thi Cầm tập tức mang vẻ mặt như muốn nghênh đón lấy lòng, nói với cô: “Phương Y Thần, tôi... Tôi không biết anh ta. Mặc dù anh ta là đối tượng xem mắt của tôi hôm nay, nhưng tôi thực sự không hề coi trọng anh ta một chút nào. Anh ta chính là một tên nghèo kiết xác làm cho người ta buồn nôn mà thôi.”
Làm cho người ta buồn nôn?
Một tên nghèo kiết xác?
Một loạt những lời này, nhất thời làm cho Phương Y Thần nổi trận lôi đình.
“Bốp!”
Sau đó… Trên gương mặt của Châu Thi Cầm đã phải nhận lấy một cái bạt tai nặng nề do Phương Y Thần ban tặng.
Một cái tát thẳng thừng này đã khiến Châu Thi Cầm phải ngã nhào xuống đất, cũng làm cho đầu óc cô ta trở nên mông lung mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi, nhìn Phương Y Thần: “Phương Y Thần, cô...”
Có nằm mơ cô ta cũng không thể nào nghĩ ra được, Phương Y Thần, một nhân vật của công chúng, một ca sĩ đẳng cấp nổi tiếng, vậy mà lại không thèm nói đạo lý đã ra tay đánh người như thế?
Chỉ là… Đúng lúc này, trong đôi mắt của Phương Y Thần lại hiện ra lửa giận ngút trời, quát:
“Một người đàn ông mà ngay cả tôi muốn cũng còn không được, vậy mà cô lại dám nói anh ấy là chướng mắt? Cô, là cái thá gì cơ chứ.”