Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người phía ông cụ nhà họ Bạch ngẩn ra. Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tự tin thái quá rồi! Trong mắt họ, đám người Điền Trường Phát có vẻ đều rất tự tin giống như Lâm Thiệu Huy, hoàn toàn ủng hộ những lời lẽ khoác lác của cậu ta, điều này khiến họ cảm thấy choáng toàn tập!.


"Đi thôi!" Ông cụ nhà họ Bạch nói xong nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, rồi phất phất tay ra hiệu cho người nhà họ Bạch tản ra. Ngay lập tức, những người vừa cười nhạo Lâm Thiệu Huy ban nãy bỗng im bặt.

Rất nhanh sau đó, ông cụ nhà họ Bạch cùng với Bạch Tuấn Sơn, Bạch Chí Phàm lên một chiếc Sedan, Bạch Chí Phàm không nhịn được chửi thề: "Thật đáng chết! Không ngờ nhà chú ba lại ăn may như vậy. Không những không bị đám tài phiệt Nam Lộc báo thù mà còn vớ được món hời lớn như vậy?"

Bạch Chí Phàm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cứ nghĩ đến việc Lâm Thiệu Huy là lồng ngực anh ta lại phập phồng như muốn nổ tung. Vậy nhưng trong xe lại yên tĩnh khiến Bạch Chí Phàm hơi sửng sốt.

Anh ta chợt nhận ra từ lúc lên xe đến giờ, ba và cả ông nội đều im lặng, đột nhiên anh ta cảm thấy bầu không khí trong xe vừa áp lực vừa ngột ngạt. Anh ta nhíu mày nghi hoặc, quay sang hỏi ông cụ nhà họ Bạch: "Ông nội! Mọi người sao vậy?"

Bạch Chí Phàm nhìn sắc mặt của ông cụ nhà họ Bạch rồi lại nhìn sang Bạch Long Hải, anh ta bỗng thấy chột dạ, linh cảm không hay. Ông cụ nhà họ Bạch không trả lời Bạch Chí Phàm mà quay sang nói với Bạch Long Hải một câu đầy ẩn ý: "Chắc hẳn con cũng cảm nhận được rồi đúng không?"

Cảm nhận ư? Cảm nhận cái gì? Bạch Chí Phàm nghe xong như chợt hoài nghi điều gì đó, quay đầu nhìn Bạch Long Hải thấy ông ta gật nhẹ đầu rồi ông ta nói: "Ba! Sự việc lần này có gì đó không đúng, con cảm thấy Lâm Thiệu Huy có vấn đề?"

Gì cơ? Bạch Chí Phàm không nghĩ ra lại có chuyện gì liên quan đến Lâm Thiệu Huy nữa? Chỉ là không đợi anh ta hỏi thì ông cụ nhà họ Bạch liền thở dài một hơi, giọng hơi run run nói: "Đúng vậy! Chuyện này từ đầu đến cuối đều có điểm kì quái."

"Nhóm Thái Tử vì sao phải cướp chiếc điện thoại cùi bắp dành cho người cao tuổi đó? Vì sao Lâm Thiệu Huy lại dám làm nhóm người Thái Tử gãy chân, vậy mà những kẻ tài phiệt này lại cà nhắc cà nhắc mang tiền đến tạ tội?"

"Vì sao khi Lâm Thiệu Huy nói Phương Y Thần vẫn ổn, đám người Điền Trường Phát liền hùa theo, nói tin tưởng anh ta?" Một câu lại một câu, Bạch Chí Phàm nghe xong cảm thấy như có từng đợt sét đánh ngang tai.

Đúng vậy! Trước kia Bạch Chí Phàm đối với Lâm Thiệu Huy chỉ có oán hận, nào có nghĩ gì khác về anh ta? Giờ phút này nghe thấy ông nội và ba nhắc nhở, Bạch Chí Phàm liền cảm thấy lạnh sống lưng.

"Chẳng lẽ Lâm Thiệu Huy còn có thân phận kinh thiên động địa nào khác? Nếu không thì sao anh ta có thể khiến cho đám tài phiệt Nam Lộc cúi đầu nghe theo?" Bạch Chí Phàm khó tin mà thốt ra.


Ông cụ nhà họ Bạch cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng Lâm Thiệu Huy đã ở nhà họ Bạch ba năm trời, bị coi như phế vật, người như thế sao lại có thể che giấu thân phận động trời nào chứ?" Điều này thật khiến người ta khó tin!


"Điều tra!"


Ông cụ nhà họ Bạch nói, đôi mắt lóe lên rồi nói tiếp: "Chí Phàm! Từ mai trở đi, cháu cho vệ sĩ lắp camera gần nhà chú ba rồi theo dõi cậu ta 24/24 cho ông!"


"Vâng ạ." Bạch Chí Phàm nghiêm nghị đáp. Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, phen này họ giống như một bầy kiến gặp phải tuyệt thế cuồng long, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thật đáng thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK