Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Vương Hữu Tài rình mò ở trong bóng tối, lúc nghe thấy lời nói này của Lý Ngãi Quý thì hoàn toàn trấn kinh.

Tình nhân!

Thật sự là tình nhân!

Hơn nữa còn không cần mặt mũi nói muốn làm vợ hai của Lâm Thiệu Huy.

Vương Chí Quân liền đố kị điên cuồng, lúc anh ta thấy tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia đến anh ta cũng không bằng thì dựa vào cái gì mà có thể khiến người đẹp tuyệt sắc như này động tâm?

Không được!

Mình nhất định phải chụp lại, làm chứng cứ phạm tội của Lâm Thiệu Huy, sau này dùng để uy hiếp cái tên nhãi ranh đáng chết này.

Bầu không khí ngay tại lúc này!

Hoàn toàn bị ngưng đọng lại!

Lâm Thiệu Huy sửng sốt tại chỗ rất lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, hiển nhiên là bị câu nói của Lý Ngãi Quý dọa rồi.

Hỏi anh có muốn có thêm một người vợ nữa không?

Đây là nghiêm túc sao?

Ngay sao đó, Lâm Thiệu Huy giờ tay ra sờ trán của Lý Ngãi Quý:


“Cô có bị sốt không vậy, sao có thể nói ra lời vớ vẩn như thế?”

Lý Ngãi Quý tức giận giật mạnh tay Lâm Thiệu Huy, cả giận nói:

“Anh mới bị sốt, bổn tiểu thư rất khỏe!”

Lần đầu tỏ tình trong đời, Lâm Thiệu Huy vậy mà nói cô ta nói vớ vẩn.

“Vậy cô rõ ràng biết tôi đã có vợ, còn nói muốn làm vợ tôi? Cô vậy không phải là làm bản thân mình hèn hạ hay sao?”

Lâm Thiệu Huy bất đắc dĩ cười khổ.

Mà nghe thấy lời nói này, Lý Ngãi Quý lập tức uất ức bĩu môi, thấp giọng nói:

“Anh nghĩ tôi muốn sao? Bất đắc dĩ thôi, còn có cách khác sao?”

“Hả?”

Lâm Thiệu Huy ngây ngẩn cả người, không nghe rõ Lý Ngãi Quý nói cái gì.

Thế mà!

Lý Ngãi Quý giống như không màng đến cái gì giận dữ hét to:

“Vậy tôi còn cách nào đây, tôi chính là thích anh rồi! Cho dù làm vợ bé của anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”

Nói xong, Lý Ngãi Quý không quan tâm đến cái gì, bổ nhào về phía Lâm Thiệu Huy, đôi môi nhanh chóng dán lên đôi môi của Lâm Thiệu Huy.

Ầm!

Lâm Thiệu Huy đột nhiên cảm thấy trong đầu trống rỗng, lúc này hoàn toàn ngây dại rồi.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lý Ngãi Quý lại thẳng thắn như thế, lại to gan trực tiếp cưỡng hôn anh!

“Chụp, chụp, chụp, chụp nhanh lên!”

Vương Diễm Lệ vỗ nhẹ vào vai Vương Chí Quân, để anh ta nhanh chóng chụp một màn này lại.

Bà ta muốn Lâm Thiệu Huy thân bại danh liệt!

Lúc Bạch Tố Y nhìn thấy một màn này, bà ta không tin Bạch Tố Y không ly hôn với Lâm Thiệu Huy, tên nhóc này xong đời rồi!

Ha ha!

“Đã chụp lại toàn bộ rồi, ha ha ha! Tên nhóc kia xong đời rồi!”

Có cái chứng cứ này, Lâm Thiệu Huy sẽ trở thành nô lệ của bọn họ vĩnh viễn!

Chờ sau khi chắc chắn đã chụp lại hết, Vương Diễm Lệ dương dương tự đắc vọt ra, cười lạnh:

“Lâm Thiệu Huy, trong lúc làm việc anh lại dẫn phụ nữ đi dạo loanh quanh dược phẩm Hoa Liên, không khỏi không đem quản lý bỏ vào mắt!

Nghe thấy động tĩnh bên này, Lý Ngãi Quý lập tức buông Lâm Thiệu Huy ra, cảnh giác nhìn về phía bọn người Vương Diễm Lệ.

Lúc này!

Lâm Thiệu Huy cũng nhíu mày lại, đặc biệt là sau khi nhìn thấy điện thoại trong tay Vương Chí Quân, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi.

Xem ra, người không nên thấy một màn này nhất cũng vẫn đến rồi!

"Được lắm Lâm Thiệu Huy, đưa tình nhân đến dược phẩm Hoa Liên lén lút đưa tình, đôi cẩu nam nữ các người thật to gan, không sợ bị Bạch Tố Y nhìn thấy sao?"

Vương Hữu Tài châm chọc chế giễu, ánh mắt nhìn Lâm Thiếu Huy giống như cá trên thớt vậy.

"Những người này là ai vậy, sao miệng phun ra toàn những lời không sạch sẽ?"

Sắc mặt Lý Ngãi Quý khó coi hỏi, trực giác mách bảo cho cô ta biết những người này không phải loại người tốt.

Lâm Thiệu Huy ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói:

"Khụ khụ, những người này là thân thích của vợ tôi."

"Cô Lý, nếu như không có chuyện gì gấp thì cô đi trước đi, ở đây giao cho tôi xử lý là được rồi."

Lâm Thiệu Huy ngược lại không sợ bọn người Vương Hữu Tài.

Anh là lo lắng đại tiểu thư Lý Ngãi Quý kiêu ngạo không để ý cái gì mà làm ầm một trận lớn ở dược phẩm Hoa Liên, như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt.

"Ai nói là tôi không có chuyện gấp?"

Lý Ngãi Quý lộ ra nụ cười đáng yêu lại xấu hổ, đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Lâm Thiệu Huy:

"Tôi đến để hẹn anh ra ngoài dạo phố."

Vừa nghe thấy đám người kia là thân thích của Bạch Tố Y thì Lý Ngãi Quý ngược lại lại càng phấn chấn.

Cũng không biết có phải lòng đố kỵ đang làm loạn không, cô ta đột nhiên ôm chặt Lý Thiệu Huy, dường như cố ý để cho Vương Hữu Tài biết mối quan hệ của bọn họ vậy.

Chắc chắn rồi!

Người phụ nữ chính là tiểu tam.

"Chậc chậc, thực sự là ăn trong nồi còn muốn ăn ngoài nồi, lại còn khoa trương như vậy, Lâm Thiệu Huy cậu được lắm."

Vương Hữu Tài cười to, sau đó cầm điện thoại điên cuồng chụp hai người đang thân mật.

Còn Vương Diễm Lệ hừ lạnh một tiếng:

"Hừ, xem đức hạnh của đôi cẩu nam nữ kia, chạy đến dược phẩm Hoa Liên thể hiện tình cảm, lại còn ở chỗ đông người nữa chứ, thật sự là không cần mặt mũi mà."

Vương Chí Quân cũng cười xấu theo, vừa chụp ảnh vừa nói:

"Đây là muốn Bạch Tố Y biết rồi, không biết sẽ bạo phát thành đại chiến gia đình như thế nào đây, Lâm Thiệu Huy, phế vật như cậu là muốn lết đất ra ngoài sao?"

Sắc mặt của Lâm Thiệu Huy cứng lại, lập tức dùng tay gỡ tay của Lý Ngãi Quý ra, sau đó lạnh lùng nhìn đám người Vương Hữu Tài:

"Nói đi, các người muốn làm cái gì?"

Nghe thấy lời nói, Vương Hữu Tài cười to một tiếng:

"Hahaha, tên phế vật Lâm Thiệu Huy đáng chết nhà cậu, tôi nói cậu sao lại hay thần thần bí bí như vậy, hóa ra là nuôi đàn bà ở ngoài, cậu cũng là người đầu tiên ngoại tình mà vẫn tự tin như vậy đấy.”

Bị hắt một chậu nước bẩn lên người, Lâm Thiệu Huy tức giận.

Anh tức giận vặn lại:

“Vương Hữu Tài, không được nói bậy, vị tiểu thư này chỉ là một người bạn bình thường của tôi.”

“Ha ha.”

Vương Hữu Tài bĩu môi, không tin nói:

“Bạn bình thường? Bạn bình thường đều ôm như vậy sao? Đây chẳng lẽ là tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ sao? Thật nực cười!”

Trong không gian đột nhiên vang lên tiếng cười to của bọn người Vương Hữu Tài.

Bọn họ nhìn lâm Thiệu Huy và Lý Ngãi Quý với ánh mắt khinh thường, dè bỉu và thậm chí còn có ghen tị.

Đặc biệt là Vương Chí Quân, anh ta nhìn chằm chằm vào Lý Ngãi Quý, nhìn từ trên xuống nhìn mãi vẫn không thấy đủ.

Người phụ nữ có dáng người lồi lõm đúng chỗ, gương mặt tuyệt đẹp, lại chủ động hẹn tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia, thật không có thiên lí mà!

Vương Chí Quân thầm nuốt một miếng nước miếng, cười háo sắc nói:

“Lâm Thiệu Huy, em gái tôi không đủ sức thỏa mãn cậu, cậu ngược lại cũng thật biết cách giải quyết đó, nói đi, cậu nuôi tiểu tam này tốn bao nhiêu tiền của em gái tôi?!”

Lại một trận cười to, mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn phế vật, rác rưởi nhìn Lâm Thiệu Huy.

Ở góc độ anh mà thấy, Vương Chí Tài nói không quá.

Phế vật giống như Lâm Thiệu Huy, vào Bạch gia làm con rể, cũng không có bản lĩnh gì lớn, tiêu từng đồng tiền tự nhiên đều là tiền vợ anh cho.

Lâm Thiệu Huy cười lạnh nói:


“Vẫn câu nói đó, liên quan quái gì đến anh không?”


“Dm! Cậu lại dám kiêu ngạo như vậy!”


Vương Chí Quân đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng chửi bới:


“Cậu là đồ phế vật, nói thật cho tôi biết, người phụ nữ này có phải là tình nhân nhỏ mà cậu nuôi ở bên ngoài hay không, nếu không tôi sẽ đưa video này cho Bạch Tố Y!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK