Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điên rồi! Đám người Bạch Đình Xuyên cảm thấy nhất định Trịnh Hồng Liên điên thật rồi, nếu không thì sao có thể để một tổng giám đốc nho nhỏ của Bạch Lạc làm người kế thừa đầu tiên của nhà họ Bạch được cơ chứ?

Xét về năng lực và bối cảnh, Bạch Trần và Bạch Hổ bỏ xa Bạch Tố Y mấy con phố, cô dựa vào đâu mà leo lên đầu lên cổ bọn họ, trở thành người thừa kế đầu tiên như vậy cơ chứ?

Phải biết là, tuy Bạch Tố Y không có năng lực và bối cảnh gì cao siêu, nhưng cô có một người chồng rất ư là kinh khủng…Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Bạch Tố Y.

Đây là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Bạch, là người nối nghiệp của nhà họ Bạch ở Nam Lộc.


“Không thể nào, chuyện này là sao, sao tôi lại chưa nghe qua bao giờ cơ chứ?” Bạch Đình Xuyên bị dọa muốn tè ra quần.

Bạch Tố Y? Cô là người cầm quyền tương lai của một trong bốn gia tộc lớn ở Nam Lộc ư? Để một người ở chi thứ kế vị, chuyện này chưa từng xảy ra ở nhà họ Bạch!

Đừng nói là ông ta, ngay cả Bạch Tố Y cũng bối rối. Không phải cô đang nằm mơ chứ? Để cho cô làm người thừa kế nhà họ Bạch à? Vậy chẳng phải từ nay về sau cô sẽ trở thành một trong bốn thế lực xưng bá ở Nam Lộc sao? Chuyện này khiến Bạch Tố Y choáng váng đầu óc.

“Hôm nay chúng tôi mới quyết định, ông có ý kiến gì không?” Trịnh Hồng Liên lạnh lùng nhìn Bạch Đình Xuyên, trong lòng cười lạnh không thôi. Đến bây giờ rồi mà tên ngu ngốc này còn chưa ý thức được mình đã đắc tội với một người đáng sợ như thế nào.

“Bạch Hổ nguyện tận tâm gắng sức phụ tá cô Bạch Tố Y.”

“Bạch Trần nguyện tận tâm gắng sức phụ tá cô Bạch Tố Y.”

Đùng!

Sau khi Bạch Trần và Bạch Hổ tỏ rõ thái độ thì mọi người xung quanh đều sôi trào cả lên.

“Tiêu rồi! chúng ta tiêu rồi!” Bạch Chí Phàm lập tức ngồi xụi lơ trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.

Mà Bạch Đình Xuyên cũng không khá hơn là bao, sức lực toàn thân như bị rút đi, sắc mặt trắng bệch, lộ ra sự tuyệt vọng. Ông ta vốn còn một chút hy vọng, hy vọng cậu Bạch Trần có thể mở miệng phản bác, nhưng ông ta không ngờ người trước giờ luôn kiêu ngạo như cậu Bạch Trần vậy mà lại nguyện ý cúi đầu nhận thân phận làm phụ tá cho Bạch Tố Y?

Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm nở nụ cười khổ, bọn họ chỉ cảm thấy thế giới này đúng là điên thật rồi! Chuyện thế này quả thật khiến bọn họ cảm thấy ly kỳ đến mức khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng mà trong lúc này, Bạch Tư Yên lại lảo đảo vọt ra, khóc lóc với ba mình: “Ba à, ba nên cúi đầu nhận lỗi với Lâm Thiệu Huy đi, ba đừng động vào anh ta nữa.”

Lâm Thiệu Huy? Sao lại nhắc tới tên vô dụng này?

Hai ba con bọn họ giật nảy mình, sau đó như nghĩ đến điều gì nên họ quay sang nhìn Lâm Thiệu Huy. Khi hai người họ nhìn thấy ánh mắt của đám người Bạch Hổ, tuy đang nhìn Bạch Tố Y, nhưng tiêu điểm lại dừng trên người Lâm Thiệu Huy.

Vậy là đã rõ! Hóa ra hết thảy đều do Lâm Thiệu Huy giở trò!

Lúc này đây, đám người Bạch Đình Xuyên tựa như bị sét đánh, đứng đó bối rối hồi lâu. Bọn họ không thể hiểu được, thằng con rể vô tích sự này có tư cách gì mà lại khiến chiến thần Long Hổ và gia chủ nhà họ Bạch khúm núm với mình như vậy?

Sau đó, trên mặt Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm hiện lên sự đắng chát, bọn họ nhìn Lâm Thiệu Huy rồi quỳ xuống: “Lâm Thiệu Huy, xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi.”

Hối hận.

Ngay từ đầu bọn họ đã muốn chèn ép cả nhà Lâm Thiệu Huy, nhưng không may, người ta chỉ cần nhúc nhích một ngón tay cũng có thể bóp chết bọn họ.

Mà hết thảy chuyện này đều là do Lâm Thiệu Huy!

“Hừ, làm nhục gia chủ tương lai, Bạch Đình Xuyên, Bạch Chí Phàm, hai người thật to gan!” Đột nhiên Trịnh Hồng Liên quát lớn, sau đó tuyên bố: “Chuyện xảy ra hôm nay, hai người sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, đồng thời sẽ bị tống cổ ra ngoài Việt Nam, suốt đời cũng không thể quay về, nếu vi phạm thì lấy cái chết đền tội.”


Cái gì?


Nghe xong mấy lời này, đám người Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm vô cùng hoảng sợ, trên mặt hiện lên sự hối hận và đau khổ. Đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Bạch và Việt Nam, từ nay về sau bọ họ tựa như chó nhà có tang.


Bọn họ trào phúng vợ chồng Lâm Thiệu Huy là nghèo nàn, trắng tay, vậy mà trong nháy mắt bọn họ lại mất đi tất cả.


Bọn họ thật sự tiêu đời rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK