Ngay cả ánh mắt Bạch Tố Y khi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy cũng tràn đầy thất vọng và xa lạ.
Cô chưa bao giờ ngờ rằng chồng mình lại tệ hại đến vậy.
Vì chút sỉ diện nho nhỏ, không chỉ tùy tiện vẽ ra một bức tranh lộn xộn, mà thậm chí còn đạo chữ ký của ngài Blood, đây thật đúng là khiến người ta cực kỳ lạnh lòng.
Nhưng!
Đối mặt với sự chất vấn và chê cười của mọi người, Lâm Thiệu Huy lại căn bản không thèm để ý.
Anh bình tĩnh nhìn Thẩm Ngọc Chi một cái, sau đó trịnh trọng nói:
“Dì nhỏ, cho dù thế nào, đợi thêm mười phút nữa, khi dì xem lại bức tranh này! Thì dì sẽ hiểu được tất cả!”
Cái gì!
Đợi mười phút?
Lẽ nào tên này định nói sau khi đợi mười phút nữa thì bức tranh lộn xộn này sẽ trở thành một tác phẩm đỉnh cấp sao?
Đây là cái logic ngu ngốc gì thế này.
Vào thời khắc này, Chu Như và Trương Khai Minh đã hoàn toàn xem Lâm Thiệu Huy như một trò cười.
Chỉ là còn chưa đợi hai người mở miệng châm chọc, thì Lâm Thiệu Huy đã trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Tố Y, nói thẳng:
“Vợ ơi, chúng ta đi thôi!”
Bạch Tố Y không từ chối.
Dù sao chuyện mất mặt của hôm nay đã quá nhiều rồi, cô căn bản không còn mặt mũi ở lại đây nữa.
Vì vậy hai người liền lập tức chào tạm biệt dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi sau đó trực tiếp rời khỏi nhà họ Chu!
Sau khi hai người họ rời đi.
Thì bên trong nhà họ Chu liền lập tức vang lên tiếng cười của Chu Như và Trương Khai Minh.
“Hahaha…ba, mẹ! Chị họ Tố Y đã tìm phải một tên chồng gì vậy chứ, hoàn toàn chính là một tên ngu!”
“Đúng vậy! Thật đúng là tiếc cho bộ dáng xinh đẹp kia của chị Tố Y, vậy mà lại đi theo một tên ngu ngốc thích khoe khoang như vậy! Thật khiến người ta không thể chịu nổi mà!”
Lúc này trong lòng vợ chồng Chu Như đều tràn đầy vui vẻ.
Ngay cả Thẩm Ngọc Chi và Chu Chí Đức khi nhìn về phía cửa cũng không nhịn được liên tục lắc đầu.
Hiển nhiên hai người đối với chồng Bạch Tố Y đều tràn đầy bất mãn cùng khinh thường.
Cộp cộp cộp!
Chính vào lúc này.
Chu Như lập tức bước về phía trước, cầm bức tranh Lâm Thiệu Huy để lại lên, cứ như đang nhìn một tờ giấy rác mà vo thành một cục sau đó ném vào thùng rác.
“Hừ! Tuy nhà họ Chu chúng ta không được tính là nhà giàu, nhưng cũng là gia đình khá giả, giữ bức tranh rác rưởi của tên phế vật kia để lại chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao!”
Chu Như thậm chí ngay cả nhìn bức tranh Lâm Thiệu Huy vẽ một cái cũng không có hứng.
Mà Trương Khai Minh cũng đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Ngay lập tức!
Anh ta xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bên dưới tòa lầu đang ở, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đã đi ra khỏi tòa lầu.
Sau đó trực tiếp bước lên một chiếc Mercedes-Benz.
“Hở? Thật nhìn không ra tên Lâm Thiệu Huy này cũng không phải hoàn toàn là một tên phế vật, tuy tranh anh ta vẽ là một thứ rác rưởi!”
“Nhưng tên này, lái xe cũng lụa đấy chứ! Còn lái một chiếc Mercedes-Benz…chậc! Hả?”
Trương Khai Minh vốn đang cười nhạo Lâm Thiệu Huy.
Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy đó là một chiếc Mercedes-Benz, nhất là biển số xe còn là của thành phố Nam Giang xong, thì dường như nghĩ tới điều gì đó, cả người anh ta đều run lên.
“Không…không đúng!”
Sắc mặt của Trương Khai Minh phút chốc liền thay đổi.
Mà cảnh tượng này khiến cả nhà Thẩm Ngọc Chi ở bên cạnh nhìn tới ngơ ngác.
“Chồng, anh sao thế? Có chỗ nào không đúng chứ?” Chu Như không hiểu gì cả.
Mà Thẩm Ngọc Chi đứng bên cạnh cũng tràn đầy mờ mịt:
“Khai Minh! Trước khi Tố Y tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Bạch Kỳ, hai vợ chồng nó lái một chiếc Mercedes-Benz thì có vấn đề gì sao?”
Vấn đề?
Nghĩ đến khả năng đáng sợ kia, Trương Khai Minh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh trên trán ào ào ào chảy xuống.
“Ba! Mẹ! Vợ! Nguy rồi!”
“Trước kia tên hung thủ bẻ gãy năm ngón tay của cậu Thủ, chính là đã lái một chiếc Mercedes-Benz sang trọng! Mà biển số xe thuộc vùng thành phố Giang Nam!!!”