Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước ra khỏi nhà họ Thẩm, dù sao Bạch Tố Y cũng cảm thấy có chút không hợp lý.

Vì vậy lại ngờ vực mà nhìn Lâm Thiệu Huy: "Lâm Thiệu Huy, anh có cảm thấy bọn họ dễ bàn quá rồi không?"

"Trên lý thuyết, chúng ta đã hại chết Thẩm Ngọc Linh, lại bị nhà họ Thẩm đánh đến xuống dưới đáy, bọn họ không nên dễ bàn như thế mới đúng."

Thậm chí, cô đã tính toán sẵn hôm nay sẽ phải thất vọng mà đi về.

Nhưng mà nhà họ Thẩm lại chỉ muốn xin bọn họ thay đổi nơi tổ chức tiệc cưới mà thôi?

"Nhìn ra rồi sao?"

Lâm Thiệu Huy cũng cười: "Theo anh thấy bọn họ chắc là không yên tâm, chắc là định làm chúng ta khó xử ở tiệc cưới đây mà!"

Ầm!


Bạch Tố Y trực tiếp bùng nổ, kinh sợ mà nói: "Vậy lễ cưới của chúng ta đổi sang ngày khác đi, hoặc là đừng mời bọn họ nữa."

Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười, như không hề để ý: "Yên tâm đi! Chuyện đến đâu chúng ta xoay chuyển đến đấy, nếu như bọn họ ngoan ngoãn, vậy thì bỏ qua, nhưng nếu như bọn họ dám làm loạn, vậy anh sẽ cho bọn họ không sống nổi nữa."

Trong lời nói Lâm Thiệu Huy lộ ra vẻ tàn nhẫn.



Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua!

Ngày hôm nay là ngày Tướng Huy rước dâu!

Toàn bộ hai bên đường của Thành phố Nam Giang đều được phủ kín bằng hoa hồng!

Các kênh truyền trông lớn nhỏ đều luân phiên đưa tin!

Có thể nói là chấn động nhất thế kỷ, vô cùng phô trương!

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử An Nam, một lễ cưới được đưa lên thời sự của chính phủ, có thể nói là hàng vạn người trông chờ.

Mà lúc này, Bạch Tố Y cũng đang ở nhà, trang điểm cẩn thận, lúc này cô đang mặc một bộ váy cưới thuần khiết, không tỳ vết, vô cùng tự nhiên, tựa như là người đẹp bước ra từ bức tranh vậy.

Còn Thẩm Ngọc Trân đứng bên cạnh cũng lau đi nước mắt: "Bạch Tố Y, hôm nay con thực sự rất đẹp! Mẹ không ngờ sẽ có ngày con lại xinh đẹp như vậy!"

"Bà xem bà xem, ngày vui như thế này, bà lại khóc cái gì?"

Bạch Tuấn Sơn tức giận trách mắng.

Nhưng mà vừa mở miệng ra, Thẩm Ngọc Trân liền không vui mà trừng mắt nhìn ông ấy: "Còn nói tôi hả? Lúc nãy là ai trốn trong góc phòng lén lút lau nước mắt hả?"

Nghe thấy lời này, nét mặt già nua của Bạch Tuấn Sơn liền đỏ ửng lên, cãi lại: "Nói linh tinh! Đấy là do bụi bay vào mắt tôi!"

Hai ông bà không ngừng kích động!

Bọn họ đều không nghĩ đến, lúc còn sống còn có thể nhìn thấy Bạch Tố Y mặc bộ váy cưới xinh đẹp như vậy.

Mặc dù trước đây bọn họ coi thường Lâm Thiệu Huy, nhưng mà trong khoảng thời gian quen biết với nhau, bọn họ cũng sáng mắt ra nhiều.

Mặc dù Lâm Thiệu Huy không có bản lĩnh gì, nhưng lại một lòng một dạ vì gia đình này.

Thậm chí có mấy lần, còn vì bọn họ mà xông vào nguy hiểm, thiếu chút nữa bị người ta hại chết!

Cho dù là bọn họ muốn Lâm Thiệu Huy rời đi, Lâm Thiệu Huy cũng không đồng ý rời đi, vẫn muốn đồng sinh cộng tử với bọn họ, đứa trẻ tốt như vậy, bọn họ có lý do gì mà không lựa chọn cơ chứ?

Ngay lúc này, bọn họ nhìn thấy sắp đến lễ cưới của Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy, trong lòng hai người đều cảm thấy vô cùng xúc động và vui mừng.

Đồng thời tảng đá trong lòng kia cũng đã được hạ xuống rồi!

Như vậy, Lâm Thiệu Huy không cần phải khó khăn nữa!

Một nhà bọn họ nhất định sẽ yên ổn sống với nhau cả đời này!

Sau này, mặc kệ người khác nói Lâm Thiệu Huy vô dụng hay sao nữa, bọn họ cũng không thèm để ý đến.

Mà lúc này, cô giúp việc nhà bọn họ lảo đảo, vẻ mặt sợ hãi mà chạy vào!

"Ông chủ, bà chủ, cô chủ, có chuyện không tốt rồi!"

"Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Bạch Tuấn Sơn thay đổi, chẳng lẽ lại xảy ra tai nạn gì hay sao?

Ngay cả Bạch Tố Y cũng không nhịn được mà nhíu chặt mày, không phải là người nhà họ Thẩm định làm xằng bậy gì chứ?

"Không phải, là… Ây da! Tôi không nói rõ được, mọi người tự ra nhìn đi!"

Cô giúp việc kia nói năng lộn xộn, cả người run cầm cập, ngay cả nói cũng không rõ, chỉ về phía cửa.

Lập tức trong lòng cả nhà Bạch Tố Y tràn đầy căng thẳng và bất an, nhanh chóng đi ra cửa.

Ngoài kia, toàn bộ hàng xóm láng giềng cũng căng thẳng chăm chú nhìn, trong mắt đều là sự ao ước và sợ hãi!

Nhìn thấy cả nhà Bạch Tố Y đi ra, lập tức bọn họ liền nịnh hót nói: "Ngọc Trân à, nhà… nhà cô thăng quan tiến chức rồi hả?"

"Bạch Tuấn Sơn, ông thật là vô tâm mà! Địa vị nhà các người lớn như vậy, tại sao lại lừa chúng tôi hả?"

"Bạch Tố Y à, trước đây là mắt chó bọn tôi không biết nhìn người, chúng tôi không nên xem thường Lâm Thiệu Huy với nhà mọi người, hóa ra cậu ấy mới chính là nhân trung long phượng, là chúng tôi đã sai rồi! Chúng tôi xin lỗi, cô cũng không nên ghi thù chúng tôi đâu nhé!"

Những người hàng xóm láng giềng kia nịnh hót xong, khó mà nén được ánh mắt ao ước và kích động.

Hử?

Những lời này, làm cho cả nhà Bạch Tuấn Sơn ngây ngẩn cả người.

"Các người đang nói gì thế hả, bọn tôi nghe không hiểu gì cả!"

Cả nhà Bạch Tuấn Sơn chỉ cảm thấy mơ hồ, hoàn toàn không hiểu gì hết.


"Còn giả vờ nữa hả, người ta đã đến trước cửa đón dâu rồi, mấy người nhìn đi!"


Lúc này, Bạch Tố Y liền nhìn theo hướng bọn họ chỉ.


Rầm!


Trong nháy mắt, một nhà ba người liền ngây ngẩn cả ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK