Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy?

Lâm Giang Triều trước tiên là sửng sốt rồi au đo phù một tiếng, cười lên ha hả.

"Long Cửu vì sao ông không dứt khoát nói cái tên kia là Vua của Huyết Ngục luôn đi?"

Lâm Giang Triều cất tiếng cười to, nhìn Long Cửu kinh thường hiển nhiên căn bản là không tin lời nói dối của ông ta.

Tướng Huy?

Tướng Huy là một năm gần đây mới bắt đầu kế vị mà thời gian đó Lâm Thiệu Huy còn đang làm con rể ở rể nhà ông ta?

Con rể ở rể là Tướng Huy?


Quân đội An Nam sẽ tìm một phế vật như vậy là đại tướng trừ khi đầu óc của bọn họ có vấn đề.

Đừng cho rằng có đại tông sư thì có thể trở thành Tướng Huy. An Nam cho tới bây giờ cũng không thiếu một ít đại tông sư.

Phóng tầm mắt nhìn cả An Nam, bốn đại tướng người nào cũng chỉ cần chưa đủ một giây sẽ giết chết được đại tông sư?

Đến cấp bậc kia của bọn họ hẳn là được xưng là bậc cao nhất.

Mà Lâm Thiệu Huy mới mấy tuổi? Hai mươi chín tuổi, bậc cao nhất? Quả thực là vớ vẩn.

Mà lúc này Long Cửu cũng nghiền ngẫm cười:

"Nếu như tôi nói với câu, anh ta cũng là Vua của Huyết Ngục đấy?"

Hử?

Lâm Giang Triều đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó cười càng thêm lớn:

"Long Cửu, tôi không ngờ rằng ông vì mạng sống cũng bắt đầu nói hươu nói vượn rồi. Ông cho rằng dựa vào mấy câu nói này của ông thì có thể hù được tôi?"

Ông ta đang nghĩ chuyện này nhất định là Long Cửu muốn mạng sống cố ý biên soạn ra lời nói dối.

Nhưng! Dựa vào mấy câu nói này liền muốn lừa gạt ông ta, có phần quá coi thường ông ta thì phải?

Mà Âu Dương Kình cũng khinh bỉ mà cười lạnh: "Tôi còn cho rằng nhà họ Long các người thật sự không sợ chết chứ, không ngờ rằng các người không có tiền đồ như vậy, thế nhưng lại nói dối xưng Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy. Các ngươi cho rằng như vậy chúng tôi sẽ sợ sao?”

Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy? Lại là Vua của Huyết Ngục?

Chuyện này thật quá nực cười.

Mà Long Cửu còn lại là cười lạnh: "Là thật hay là giả, rất nhanh các người sẽ biết, nhưng có một điểm đó chính là từ khi bắt đầu bước vào Nam Lộc thì ông đã là người chết rồi."

Cái gì.

Nhìn thấy Long Cửu kia gần như tươi cười cười lớn, Âu Dương Kình sọ não cũng muốn nổ tung. Bọn họ không phải đang hù mình, đây là sự thật?

Lâm Thiệu Huy, thật sự là Tướng Huy?

Vậy nhân vật truyền kỳ một tay sáng lập quân đoàn long hổ. Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta cũng mơ hồ có loại dự cảm không tốt.

Phải tốc chiến tốc thắng.

Nếu Lâm Thiệu Huy đã biết ông ta ở Nam Lộc, nếu như anh ta thật sự là Tướng Huy thì rất có thể khiến cho chính mình có đến mà không có về.

Lập tức ông ta cười dữ tợn, không có ý tốt nhìn chằm chằm hai người Long Cửu bọn họ.

"Đa tạ các ngươi nhắc nhỏ tôi, bây giờ tôi làm thịt hai người các ngươi sau đó chạy ra Nam Lộc.”

Chỉ là! Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ trong công xưởng bỏ hoang lại vang lên một âm thanh tràn đầy châm chọc.

"Đáng tiếc, ông đã không còn cơ hội."

Cái gì. Lâm Giang Triều vể mặt thay đổi điên cuồng, vô cùng hoảng sợ quay đầu, rồi sau đó liền nhìn thất một dáng vẻ kiểu ngạo của người đàn ông, sải bước tiến vào.

"Lâm Thiệu Huy?"

Lâm Giang Triều đồng tử đột nhiên co rút lại, trong lòng đột nhiên hiên lên một loại dự cảm chẳng lành.

Mà Âu Dương Kình cũng vội vàng che chở Lâm Giang Triều ở sau người, vô cùng khẩn trương nhìn Lâm Thiệu Huy, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh.

Lâm Thiệu Huy cười híp mát nhìn Lâm Giang Triều: "Cậu chủ Lâm dường như đối với việc tôi là Tướng Huy rấ́t bài xích nhỉ?"

Nghe vây. Lâm Giang Triều nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ nói:

"Cậu muốn hù tôi? Dựa vào phế vật như cậu thì làm sao có thể là Tướng Huy?"

"Các ngươi muốn dọa tôi? không dễ như vậy, Âu Dương Kình giết hắn ta."

Không có khả năng. Hắn ta tuyệt đối không thể là Tướng Huy.

Phế vật này mười năm trước bị ông ta quét ra khỏi cửa nhà họ Lâm, lúc này mới qua mười năm ngắn ngủi ở đỉnh cao quyền lực và trở thành một trong bốn đại tướng nổi tiếng chấn động An Nam. Chuyện này làm sao có thể?

Không có một người nào có thể có vận may như vậy.

Lâm Thiệu Huy bọn họ nhất định là đang cố làm ra vẻ huyền bì hù dọa mình. Hắn ta không thể có năng lực như vậy. Âu Dương Kình ánh mắt lộ ra hung dữ, thân hình tự như ma quỷ mà đánh về phía Lâm Thiệu Huy.

Mà thấy thế Lâm Thiệu Huy lại cười lạnh, vẻ mặt cực kì khinh thường.

"Đại tông sư nhà họ Lâm chẳng đáng tiền như vậy sao? Trực tiếp đi tìm cái chết.”

"Thằng khốn!"


Âu Dương Kình nổi trận lôi đình, lúc này còn chưa bắt đầu đánh nhau thì Lâm Thiệu Huy đã nói ông ta là đến tìm cái chết?


Đây là xem thường ông ta. Xem ông ta là đồ bỏ đi.


Lập tức ông ta sát khí dâng trào, nổi giận ầm ầm mà tung nắm đấm ra, sức lực càng thêm hùng hồn và mãnh liệt.


Một quyền này với khí thế của ông ta phải đánh gục Lâm Thiệu Huy ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK