Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, hai ba con Bạch Đình Xuyên đã nếm trải được thế nào gọi là vui quá hóa buồn, cái gì gọi là ác giả ác báo. Bọn họ muốn giẫm nát Lâm Thiệu Huy trong lòng bàn chân, kết quả lại bị Lâm Thiệu Huy tống cổ ngược trở lại.

Hôm nay, bọn họ hối hận xanh cả ruột, nếu như lúc trước không đắc tội Lâm Thiệu Huy thì hôm nay Bạch Tố Y làm gia chủ, cả nhà bọn họ cũng có thể nương theo dòng nước mà phất lên.

Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đều quá muộn màng, trong lòng đám người Bạch Đình Xuyên chỉ còn lại sự hối hận và đau đớn.

“Cậu Thiệu Huy, người này phải xử trí như thế nào đây?” Đột nhiên Bạch Trần nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Hạo, khiến anh ta sợ đến mức muốn tè ra quần, trong mắt Bạch Trần hiện lên sự ác ý: “Lúc tôi đến đây thì vừa hay nghe được anh ta nhục mạ ba mẹ vợ của cậu, còn muốn giao họ cho tôi xử lý nữa, tâm địa người này có thể nói là vô cùng ngoan độc.”


“Còn phải hỏi sao? Cứ giết là được.” Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, hôm nay anh ta biết được thân phận của Lâm Thiệu Huy, anh ta bèn xem Lâm Thiệu Huy như bề trên để cung phụng, người nào dám nhục mạ anh thì người đó đáng chết!

Lúc biết Bạch Tố Y sẽ trở thành người thừa kế đầu tiên của nhà họ Bạch thì Trịnh Thiên Hạo bị dọa hết hồn rồi, sau khi nghe xong những lời này nữa thì anh ta chợt cảm thấy da đầu run lên, anh ta không có nghe lầm chứ? Những người này định cứ vậy mà giết anh ta ư?

Anh ta chỉ là một minh tinh nhỏ, chưa từng gặp qua sự việc như thế này.

“Mấy người đừng có làm bậy đó, tôi là minh tinh, nếu mấy người giết tôi thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy.” Trịnh Thiên Hạo vừa nói vừa khóc nức nở, trong lòng tự an ủi: Mình là minh tinh, bọn họ không dám làm gì mình đâu, nếu không thì dư luận sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Tuy trong lòng tự nhủ như vậy, nhưng cơ thể anh ta lại càng run rẩy hơn.

Đám người Bạch Hổ tựa như đang nghe một câu chuyện cười, bọn họ nhìn Trịnh Thiên Hạo như nhìn một chú cừu non.

Minh tinh à?

Trong mắt bọn họ, đó chỉ như một con sâu, con kiến mà thôi, nháy mắt là có thể tiêu diệt.

“Sao tôi có thể giết cậu được, tôi nỡ lòng nào chứ? Cậu là người nổi tiếng hiện nay mà…” Lúc này, Lâm Thiệu Huy nở cụ cười. Nụ cười này của anh khiến Trịnh Thiên Hạo sởn tóc gáy, cảm giác này cứ như ác ma đang mỉm cười với mình vậy.

Sau đó, Lâm Thiệu Huy nhìn về phía đám người Bạch Trần: “Từ hôm nay trở đi, không tiếc tất cả nâng đỡ cậu ta.”

Cái gì?

Mọi người bối rối, tên này mạo phạm ba mẹ vợ của Lâm Thiệu Huy, kết quả Lâm Thiệu Huy lại muốn nâng đỡ anh ta?

Chỉ là sau đó, Lâm Thiệu Huy lại nở một nụ cười tàn nhẫn khiến người ta khiếp đảm: “Đồng thời, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cậu ta chỉ có thể ngủ ba tiếng, còn những lúc khác đều phải kiếm tiền cho tôi, cả năm không được ngừng lại!”

Đùng!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy, chiêu nay độc quá. Rõ ràng anh muốn biến Trịnh Thiên Hạo trở thành công cụ kiếm tiền, cho đến chết mới thôi, nếu vậy thì đúng là sống không bằng chết.

“Ma quỷ, mày là ma quỷ!” Trịnh Thiên Hạo chỉ cảm thấy thần kinh căng lên, trên mặt lập tức trắng bệch, anh ta khóc không ra nước mắt.

Dám trêu chọc tên ma quỷ như vậy, bản thân anh ta cũng thật là đáng chết.

Mà Lâm Thiệu Huy cũng không nhìn anh ta lần nào nữa, anh dắt tay Bạch Tố Y: “Vợ ơi, chúng ta đi thôi.”


Bạch Tố Y hoang mang gật đầu, đến bây giờ cô vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ vừa rồi.


“Tạm biệt cậu Thiệu Huy.”


“Tạm biệt cậu Thiệu Huy.”


Đám người chiến thần Long Hổ đứng đằng sau hô to. Nhìn thấy cảnh này, đám Bạch Đình Xuyên cảm thấy như đang nằm mơ, trong lòng hối hận vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK