Hôm nay, nếu như không phải anh đến đây trước, sợ là chuyện gì sẽ xảy ra trên người Bạch Tố Y ai cũng không thể đoán được.
Lập tức, Lâm Thiệu Huy đã nổi lên lòng muốn giết Vương Chí Quân!
Mà Ngô Chí Trung cũng bắt đầu cười đê tiện:
“Vua ăn bám, mày nghe kỹ cho tao, một lát nữa tao sẽ tận tình chơi vợ mày trước mặt này!”
“Mà tên phế vật như mày, cái gì cũng không làm được!”
Ngô Chí Trung tự tin có thể giải quyết được Lâm Thiệu Huy.
Ở đất Hà Nội này, anh ta là trời!
Một tên tiểu bạch kiểm ăn bám dám giả vờ mạnh mẽ trước mặt anh ta, vậy thì trực tiếp chỉnh cho chết!
Vừa nghe nói thế, sắc mặt của Từ Hữu Dung chớp mắt tái mét, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Tiếp đó đẩy Lâm Thiệu Huy:
“Anh…anh mau đi! Mau đi đi! Nhân lúc người của anh ta vẫn chưa đến, đi ra ngoài giúp tôi báo cảnh sát là được rồi!”
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại không nhúc nhích, mà lạnh lùng nhìn Ngô Chí Trung một cái:
“Haha, nếu như anh có thể làm được, có thể thử xem sao!”
Lâm Thiệu Huy anh chưa bao giờ sợ hãi bất cứ ai!
Rồi sau đó, Lâm Thiệu Huy dìu Từ Hữu Dung đứng dậy, dịu giọng hỏi:
“Bây giờ có thể đi không?”
Từ Hữu Dung thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ mặt tự trách:
“Xin lỗi, đều tại tôi! Đều tại tôi hại anh!”
Nếu như Lâm Thiệu Huy không phải vì cứu cô ấy, cũng sẽ không đắc tội Ngô Chí Trung, càng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Bây giờ ấn tượng của Từ Hữu Dung đối với Lâm Thiệu Huy đã có sự thay đổi.
Tuy rằng tên này vô năng một chút, nhưng ít ra cũng giống như một người đàn ông, vào thời khắc quan trọng có thể ra mặt vì phụ nữ.
Không giống như Vương Chí Quân, là một tên phế vật từ đầu đến đuôi.
“Người đâu! Mau đánh tàn phế tên phế vật này cho tao! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả, tao cho mày trở thành gấu chó!”
Ngô Chí Trung hung ác nói, rồi sau đó một đám bảo tiêu không có ý tốt xông về phía Lâm Thiệu Huy
“Ngô Chí Trung, tôi cảnh cáo anh đừng làm bậy, anh cũng đã nói thần y Lâm sắp đến rồi, nếu như anh dám làm gì tôi, anh nghĩ thần y Lâm sẽ hợp tác với anh sao?”
Từ Hữu Dung căm giận mắng, nhưng lại là ngoài mạnh trong yếu, lúc này bất an mà ôm lấy cánh tay Lâm Thiệu Huy.
Cô ấy vào lúc này, thế mà còn có thể nghĩ ra kế hay đuổi hổ giết sói, làm ấn tượng của Lâm Thiệu Huy về người phụ nữ ngày cũng đã có nhiều thay đổi.
Mà vào lúc này, Ngô Chí Trung lại khịt mũi coi thường:
“Cô hù dọa quỷ hả, cô cảm thấy thần y Lâm bởi vì một nhân viên nho nhỏ như cô mà lật mặt với tôi sao? Có phải là cô đã đánh giá cao chính mình quá rồi không?”
“Ha ha ha, một lát nữa tôi sẽ mời thần y Lâm cùng nhau chơi cô, thế thì hẳn là anh ta sẽ không tức giận đâu nhỉ?”
“Anh!”
Từ Hữu Dung bị sự vô liêm sỉ của Ngô Chí Trung làm tức chết, nhưng trong lòng lại có hơi lo lắng không yên.
Ngô Chí Trung nói cũng đúng, với thân phận của anh ta, thần y Lâm không nhất định sẽ vì một giám đốc bình thường là mình là đắc tội một nhân vật lớn như Ngô Chí Trung.
Nhưng vào ngay lúc này, một âm thanh không thích hợp vang lên:
“Thần y Lâm, sẽ không hợp tác với anh đâu! Tôi bảo đảm với anh đó!”
Lại là tên phế vật này?
Trong chớp mắt Ngô Chí Trung tức giận nhìn Lâm Thiệu Huy, tên ăn bám này có tư cách gì nói chuyện thay thần y Lâm?
Anh ta là thần y Lâm sao?
Ngay cả Từ Hữu Dung cũng sửng sốt mà nhìn Lâm Thiệu Huy, không biết tên này tại sao lại tự tin như thế.
Lẽ nào Lâm Thiệu Huy đã biết được gì sao?
Nhưng mà, Lâm Thiệu Huy lại không hề quan tâm đến sự sửng sốt của mọi người, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Ngay cả anh là ai mà Ngô Chí Trung cũng không biết, thế mà dám nói muốn ngủ vợ anh?
Thậm chí còn dám uy hiếp anh?
“Chó má, mày hù dọa ai đó? Mày đừng nói cho tao biết rằng loại phế vật như mày sẽ quen biết được người như thần y Lâm!”
Ngô Chí Trung cũng có hơi nghi ngờ nhìn Lâm Thiệu Huy, bị sự tự tin của Lâm Thiệu Huy dọa đến rồi.
Tên này, sẽ không phải thật sự quen biết thần y Lâm chứ?
Nếu như là thế, chuyện vui hôm nay của anh ta phải bị bắt dừng lại rồi, dù sao so với việc chơi gái thì anh ta càng muốn kiếm tiền hơn.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại cười lại:
“Tôi không quen biết thần y Lâm!”
Đồng thời, trong lòng anh cũng bổ sung một câu: Bởi vì tôi chính là thần y Lâm!