Thấy Lâm Thiên Quang lên tiếng, sự tò mò của Lê Kiệt cũng những người khác lập tức tăng cao.
Bên cạnh anh, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn trông u ám, mặt cắt không còn giọt máu!
“Lâm Thiên Quang, anh mau dừng lại! Nếu anh nói ra tên người đó, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Từ Bạch Đình tái nhợt lên tiếng!
Anh đã từng thấy cha ở trong phòng làm việc, thở dài nói rằng người đấy là rồng!
Ai khiêu khích, sẽ chết!
Hơn nữa, Từ Bạch Đình biết Lâm Thiệu Huy là ông chủ lớn thực sự đứng sau tập đoàn Thiên Long!
Điều này khiến anh ngưỡng mộ Lâm Thiệu Huy đến cực điểm, đương nhiên không muốn sinh sự với Lâm Thiệu Huy vào lúc này.
Chỉ là!
Lâm Thiên Quang cười không khách sáo, và nói một cách tinh nghịch:
“Hừ! Từ Bạch Đình, thật đúng là vô dụng với cái danh xưng thiếu gia của thành phố Nam Giang, thế mà lại để cho thứ phế vật ấy dọa sợ hoảng sợ!”
Phế vật!
Trong lòng Từ Bạch Đình, người ấy như thần.
Nhưng trong miệng Lâm Thiên Quang, người đấy lại thành phế vật, khiến cho Lê Kiệt và những người khác không khỏi khó hiểu.
Không chỉ họ! Ngay cả cô gái che mặt và hai vệ sĩ cao lớn cũng thích thú mà tiến lại gần.
“Lâm Thiên Quang, nói mau! Tại sao người đó lại là đồ rác rưởi? Tên anh ta là gì?”
Lê Kiệt và những người khác vô cùng tò mò.
Và không phụ sự mong đợi của họ.
Khóe miệng Lâm Thiên Quang cong lên, anh ta chậm rãi thốt ra ba chữ:
“Lâm Thiệu Huy!”
Xôn xao…
Ngay cả khi những lời này được nói ra, biểu hiện của Từ Bạch Đình và những Ông Trương khiến người ta cực kỳ khó hiểu.
Bọn họ biết nhóm thái tử Nam Lộc của Lê Kiệt, nhưng lại không biết ở thành phố Nam Giang lại có một tay đua kiệt xuất tương tự. Như thợ săn thấy con mồi, sự tò mò của họ đối với Lâm Thiệu Huy càng tăng cao.
Trong chốc lát, Từ Bạch Đình chỉ muốn tát cho chính mình một cái.
Tự nhiên làm Lâm Thiệu Huy bị nhắc đến!
Lòng anh ân hận vô cùng.
Tuy nhiên, mọi người đều không để ý.
Sau khi nghe tên Lâm Thiệu Huy, cô gái đang đeo mặt nạ bỗng run lên dữ dội, khó tin vào tại mình.
“Lại là anh ấy?”
Một nụ cười gượng gạo xuất hiện nơi khóe miệng cô gái, dưới tầm màn che.
Chẳng hiểu sao dường như cô đi đến đâu, cái tên đó cũng theo sát cô như hình với bóng.
Khiến cô ấy không thể nào quên, không bao giờ quên!
“Hả? Cái tên này nghe thật quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi?”
Lê Kiệt cau mày.
Cậu lờ mờ nghe được cái tên này, nhưng không thể nhớ nó.
Cậu lắc đầu, và quẳng cái suy nghĩ kỳ lạ đó đi. Thay vào đó, cậu quay đầu hỏi Lâm Thiên Quang một cách tò mò:
“Lâm Thiên Quang, tại sao lại nói người tên Lâm Thiệu Huy đó là phế vật?”
Lần lượt, từng ánh mắt rơi vào Lâm Thiên Quang.
Lâm Thiên Quang đắc ý, nước miếng tung bay:
“Thiếu gia Lê Kiệt, cậu không biết đâu. Lâm Thiệu Huy kia ở rể, dựa hơi vợ, đã ba năm qua chưa từng đi làm, chỉ ở nhà nấu cơm, giặt giũ!”
“Cậu nói xem, đó có phải phế vật không?”
Những lời Lâm Thiên Quang nói ra, Lê Kiệt và những người khác xôn xao.
Không làm việc trong ba năm!
Giặt giũ và nấu cơm mỗi ngày?
Đây là một người đàn ông sao?
Đột nhiên, ấn tượng của Lê Kiệt và những người khác đối với Lâm Thiệu Huy cực kỳ thấp, từng lời chế giễu được đưa ra.
“Có những kẻ vô dụng vậy sao? Hừ, Từ Bạch Đình, sao anh lại có thể đi kính trọng người như vậy.”
“Đúng vậy, chỉ là thứ ở rể ăn bám thôi mà. Thật sự không biết Từ Bạch Đình sợ cái gì mà không dám nói đó là đồ phế vật!”
“…”
Nhiều thành viên trong câu lạc bộ siêu xe lên tiếng, mỗi câu mỗi từ đều thể hiện rõ sự khinh miệt đối với Lâm Thiệu Huy.