Nghe thấy lời này, cả nhà Bạch Tố Y vô cùng sửng sốt, sau đó sắc mặt họ tức khắc trở nên khó coi.
Lúc này, bọn họ đã ý thức được, đám người ở trước mắt này căn bản chính là cùng một phe.
Lúc đầu hai trăm ngàn đô đã đủ quá đáng rồi, bây giờ lại còn trực tiếp tăng lên mười lần?
Mấy chai rượu mà đòi hơn một triệu rưỡi đô, rượu gì mà đắt như vậy?
Ha ha ha!
Lý Dịch Quân cười ầm lên trên nỗi đau của người khác ngay tại chỗ, nhìn bọn Bạch Tố Y chăm chăm:
“Ban nãy đền hai trăm ngàn đô không phải tốt rồi sao? Bây giờ há hốc mồm rồi chứ, trong chớp mắt đã tăng gấp mười lần, tôi xem đám quỷ nghèo như các người lấy gì ra trả!”
Người phục vụ kia cũng làm ầm ĩ lên đắc ý:
“Thế nào, có cần tôi gọi ông chủ của chúng tôi cho cô không?”
Nghe vậy!
Bạch Tố Y nhất thời tức đến mức cả người run rẩy, tức giận quát mắng:
“Các người, các người không biết xấu hổ!”
Hừ!
Đỗ Việt hừ lạnh một tiếng, nhìn Bạch Tố Y với ý đồ xấu:
“Bớt nói nhảm! Mau mau lấy tiền ra, nếu không thì tôi sẽ khiến các người chịu hậu quả đấy!”
Bộ dạng hả hê tự đắc kia giống như đã ăn chắc cả nhà Bạch Tố Y.
Lúc này!
Cơn nóng giận của Lâm Thiệu Huy đã không cách nào kiềm chế được, anh cười lạnh:
“Những thứ rượu này, cậu có chắc là hai triệu đô không?”
Lúc này, anh định cho những con người ở trước mắt một cơ hội cuối cùng.
Bởi vì mới vừa rồi, anh đã gửi tin nhắn thông báo đến vài người nào đó, cuộc náo nhiệt này sẽ nghênh đón kết cục của nó ngay lập tức.
Nhưng mà Đỗ Việt căn bản không coi lời nhắc nhở của Lâm Thiệu Huy ra gì, vẫn nói năng phách lối:
“Chính xác, hai triệu đô, thiếu một đồng tôi sẽ cắt chân của cậu!”
“Chó má, dám ngang ngược ở địa bàn của ông Hùng, tôi thấy là cậu đang tự tìm cái chết đấy!”
Ông Hùng?
Nghe đến lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Ông Hùng là đại ca tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Nam Giang, có mấy trăm anh em thuộc hạ, coi như là tay anh chị ở gần đây.
Nhưng chuyện làm người ta không ngờ đến là khách sạn này lại là của ông Hùng?
Tất cả mọi người tức khắc nhìn vào cả nhà Lâm Thiệu Huy với ánh mắt thông cảm, dám ngang ngược trên đất của ông Hùng, nếu như cả nhà này có thể sống sót là ông cha phù hộ độ trì rồi.
Kết quả tốt nhất chính là cụt tay cụt chân!
Tức thì!
Lý Dịch Quân cười nham hiểm, nói năng thâm độc:
“Bạch Tố Y có phải không có tiền hay không? Nếu không có tiền, cô dập đầu với tôi vài cái, có lẽ tôi thấy vui vẻ thì sẽ giúp cô giải quyết cho?”
Vẻ mặt Bạch Tố Y tái nhợt, năm đó bị đối phương cướp đi tất cả, giờ đây còn bị cô ta sỉ nhục như vậy, cô làm sao có thể quỳ xuống dập đầu?
“Được! Tôi đưa cho cậu!”
Lâm Thiệu Huy liền khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Y:
“Vợ à, mọi người ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho anh!”
Hả?
Nét mặt của Bạch Tố Y như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc hỏi:
“Lâm Thiệu Huy, anh có biết anh đang nói gì không?”
Giao cho Lâm Thiệu Huy?
Một người ở rể như Lâm Thiệu Huy có thể làm được gì?
Đừng nói là cô, ngay cả đám người Lý Dịch Quân cũng đều khinh miệt ra mặt, như thể bọn họ nghe được chuyện cười lớn.
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy vẫn cười nói bình tĩnh:
“Em cứ yên tâm đi, dù là người sống trên núi cũng có cách giải quyết, anh đương nhiên có cách thu xếp.”
Ngay sau đó!
Bạch Tố Y bèn nhìn Lâm Thiệu Huy một cái thật sâu, sau đó tức thì trước mắt sáng lên.
Lúc ấy, cô cứ ngĩ rằng Lâm Thiệu Huy cố tình bảo cô đi trước, sau đó đi tìm người giúp, dẫu sao bây giờ một đám người bọn họ bị bao vây ở đây cũng không phải là cách.
“Ba mẹ, chúng ta đi trước đi!”
Bạch Tố Y không chần chừ nữa, vội vàng kéo vợ chồng Bạch Tuấn Sơn rời khỏi.
Đợi bọn họ vừa đi, Đỗ Việt liền cười lạnh:
“Thằng nhóc, cậu cũng đừng có ý định để bọn họ ra ngoài báo cảnh sát, nói thật với cậu, tôi căn bản không sợ đâu!”
Có ông Hùng chống lưng thì cho dù bọn Bạch Tố Y có báo cảnh sát, bọn họ cũng nhiều nhất chỉ ở trong cục một đêm mà thôi.
Nhưng đợi sau khi bọn họ ra ngoài thì cả nhà Lâm Thiệu Huy gặp họa rồi.
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy quay đầu lại, cười híp mắt hỏi:
“Hai triệu đô đúng không?”
Hả?
Lần này, trái lại là đám người Đỗ Việt ngẩn người rồi, thằng ranh này chẳng lẽ thật sự có hơn một triệu rưỡi đô?
Nghĩ đến đây, Đỗ Việt quả thật vui đến phát điên rồi, anh ta còn bắt được một ông thần tài.
Không ngờ giúp Lý Dịch Quân một lần, còn có thể lấy được thù lao hơn một triệu rưỡi đô, đây là thu hoạch cả tiền lẫn sắc.
Ngay sau đó, anh ta bèn sốt ruột nói:
“Đúng đúng đúng, hai triệu đô, mau mau giao ra đi, nếu không thì tôi đánh gãy chân của cậu!”
Nhưng lúc này!
Bọn họ lại thấy Lâm Thiệu Huy mỉm cười, sau đó mở tay về phía bọn họ:
“Được, hai triệu đô, cầm đến đi!”