Sau khi nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy, bất luận là bác sĩ hay cha con Bạch Tố Y đều trở nên bối rối.
“Anh à, anh... anh đừng đùa nữa! Nối xương là một bộ môn cực kỳ sâu xa, hơn nữa chân của mẹ vợ anh bị thương rất nghiêm trọng, với mức độ vỡ vụn và sắc nhọn của xương cốt kiểu này thì dù ông Viễn ở đây sợ rằng cũng rất khó hoàn thành!”
Bác sĩ nọ lúng túng khuyên nhủ:
“Nếu cậu nối không xong thì mẹ vợ của cậu có thể sẽ bị tàn tật suốt đời! Chưa kể xương đâm xuyên qua động mạch chủ còn nguy hiểm đến tính mạng nữa!”
Ầm!
Khi bác sĩ cấp cứu vừa dứt lời thì mọi người càng biến sắc.
Tàn tật suốt đời! Nguy hiểm đến tính mạng!
Hai câu này quả thật đã dọa cha con Bạch Tuấn Sơn hoảng hồn mặt không còn chút máu.
“Huy, con... con đừng làm bừa! Hay chúng ta gọi ông Viễn đến đi!”
“Lâm Thiệu Huy, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy, bây giờ em gọi cho ông Viễn ngay đây, nhờ ông ấy tới giúp chúng ta!”
Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn vô cùng sợ hãi bởi hành động của Lâm Thiệu Huy.
Dù sao hai cha con không biết Lâm Thiệu Huy biết y khoa, thế không phải làm liều rồi sao?
Thế nhưng, Lâm Thiệu Huy chỉ lắc đầu:
“Không kịp đâu! Từ bệnh viện Trung-Tây Ivan tới đây mất nửa tiếng đồng hồ, căn cứ vào độ nhọn và bén của mấy cái xương này, chỉ cần ba phút thôi thì động mạch chủ sẽ bị đâm thủng, đến lúc đó dù có cứu được mẹ thì chân bà cũng không giữ được nữa đâu!”
Cái gì!
Lâm Thiệu Huy càng nói càng khiến Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y hoảng loạn.
Hai người vội vàng nhìn anh bác sĩ cấp cứu thì nhận ra gương mặt anh ta cũng trắng bệch, sau khi thấy anh ta khẽ gật đầu thì Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y chỉ muốn bất tỉnh mà thôi.
“Làm sao đây? Làm sao đây hả?”
Lúc này, hai cha con đã luống cuống lắm rồi.
Lâm Thiệu Huy nói với bác sĩ cấp cứu:
“Ông Viễn đã dạy các anh phương pháp năm ngón tay đè mạch rồi phải không?”
Năm ngón tay đè mạch?
Bác sĩ cấp cứu hơi sững sờ rồi sau đó gật đầu:
“Dạy rồi! Năm ngón đè mạch là một cách để cầm máu, có thể giải tỏa xung lượng của máu giúp tăng sức bền cho thành mạch trong 30 giây!”
“Tuy nhiên phương pháp này hơi vô dụng, rất hiếm khi được sử dụng! Anh hỏi tôi chuyện này để làm gì?”
Bác sĩ cấp cứu tò mò.
Năm ngón tay đè mạch là một thủ pháp của bệnh viện Trung-Tây Ivan.
Do thần y Lâm tặng cho ông Viễn, ông Viễn truyền dạy cho tất cả bác sĩ khoa cấp cứu thủ pháp giải tỏa này.
Người ngoài hoàn toàn không không biết.
Nhưng sao chàng trai trước mặt biết được chứ?
“Anh giúp tôi dùng năm ngón tay đè mạch tranh thủ xoa dịu thành mạch của động mạch chủ cho mẹ vợ tôi trong 30 giây!”
Lâm Thiệu Huy không giải thích mà nói thẳng.
Khi nghe vậy, gương mặt anh bác sĩ cấp cứu bỗng tỏ ra như vừa gặp quỷ vậy:
“Anh à, anh điên rồi sao?”
“Chẳng lẽ anh muốn nối xương cho nạn nhân trong vòng 30 giây sao?”
Ầm!
Bác sĩ cấp cứu gần như không thể tin vào tai mình, anh ta nhìn Lâm Thiệu Huy như đang nhìn một tên điên vậy.
“Đúng vậy!” Lâm Thiệu Huy gật đầu.
Anh chỉ có thể làm thế, nếu qua ba phút rồi thì động mạch chủ sẽ bị vỡ, dù là anh cũng khó thể giải quyết.
Thấy Lâm Thiệu Huy thừa nhận, bác sĩ cấp cứu càng hô to:
“30 giây? Không... Không thể nào!”
“Xương gãy nhọn của người bị thương khoảng hơn mười cây! Dù ông Viễn ở đây cũng không thể nối xong trong mười phút đâu!”
Xì xào...
Anh ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh càng sốc nặng hơn.
Ông Viễn được khen là bác sĩ Đông y đứng đầu của thành phố Nam Giang trước cả thần y Lâm.
Thành tựu Đông y của ông ta cực kỳ vững chắc.
Ngay cả ông ta còn phải cần hơn mười phút để nối nhưng chàng trai trước mắt này lại dám nói chỉ cần 30 giây?
Bà nó chứ đùa nhau hả?