Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc ấy, tiếng kêu thê lương, thảm thiết của Huyết Lang vang vọng khắp bầu trời đêm, dội vào màng nhĩ của tất cả mọi người đang có mặt ở đó. Tiếng kêu ấy khiến những người đang có mặt ở đây cảm thấy da đầu như tê dại.

Ba chiêu thức: Phá Quy Giáp, Đoạt Trường Giáo, Định Nhục Thân khiến những người đang có mặt ở đó không khỏi nghĩ đến lời nói trước đó của Lâm Thiệu Huy:

"Tôi sợ chỉ mới ba chiêu mà tôi đã nghiền chết cậu thôi."

Đúng vậy thật...

Bây giờ lời nói của Lâm Thiệu Huy đã trở thành sự thật rồi, anh chỉ mới dùng ba chiêu đơn giản thôi nhưng dù Huyết Lang không chết thì cũng sẽ bị tàn phế.

Sự hoảng sợ, kinh hãi tràn ngập trong lòng những người đang có mặt ở đây, họ lại nhìn về phía Lâm Thiệu Huy thêm lần nữa, ánh mắt như thể đang nhìn thần linh vậy.


Mà cùng lúc đó, trong chiếc xe Rolls Royce Phantom sang trọng.

Khi nhìn thấy Huyết Lang bị một ngọn giáo không có lưỡi xuyên qua, nằm lăn trên mặt đất thì sự áp lực, đè nén bao trùm toàn bộ không khí trong xe.

Tí tách.

Tí tách.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu theo trán của người quản gia tên Phó Minh Huy rơi xuống, bấy giờ trông anh ta cứng đơ như một khúc tượng.

Dường như cho tới bây giờ, anh ta vẫn không thể tin được những điều đang xảy ra trước mắt mình.

Không chỉ có anh ta mà người đàn ông trẻ tuổi ở màn hình bên kia của cuộc gọi video cũng như bị rút hết sức lực mà ngã người xuống ghế sô pha. Anh ta muốn hút một điếu thuốc nhưng bàn tay lần tìm bao thuốc lá cứ run rẩy không ngừng.

Anh ta khổ sở mãi mới rút được một điếu thuốc ra rồi ngậm lên miệng. Nhưng những ngón tay của anh ta vẫn run rẩy, không thể bấm được chiếc bật lửa.

"Mẹ nó!"

Người đàn ông trẻ tuổi đó giận tím người nên vung tay ném chiếc bật lửa trong tay mình xuống đất.

Dường như anh ta không cam lòng.

Anh ta quay đầu nhìn về phía quản gia Phó Minh Huy trong cuộc gọi video rồi nổi giận mà quát to:

"Thằng thối tha kia là ai? Mau đi điều tra cho tôi! Dù có phải lật sâu chục mét cũng phải tra ra được thân phận của nó."

"Con mẹ nó, đánh Huyết Lang đến mức tàn phế, phá hỏng chuyện tốt của ông đây, chắc chắn ông đây sẽ không bỏ qua cho mày dễ dàng như vậy đâu! Chắc chắn sẽ không bỏ qua..."

Trên khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi ấy là vẻ dữ tợn và đáng sợ đến cùng cực.

Nhưng sau khi nói xong câu đó thì anh ta lại cảm thấy dường như bầu không khí có gì đó không đúng lắm. Anh ta thấy ở đầu video bên kia, quản gia Phó Minh Huy đang nhìn về phía ghế phó lái với vẻ mặt hoảng sợ, khuôn mặt thì trắng bệch như tờ giấy, cứ như thể Phó Minh Huy vừa nhìn thấy quỷ vậy.

Gì thế nhỉ?

Cảnh này khiến người đàn ông kia giật giật mí mắt. Anh ta vội vàng mở miệng mắng chửi:

"Phó Minh Huy, ông đây đang nói chuyện với cậu đấy! Cậu nhìn về phía ghế phó lái làm cái quái gì vậy, nhìn quỷ à?"

Chân mày của người đàn ông trẻ tuổi đó nhíu lại, gần như xoắn vào nhau. Nhưng khi anh ta vừa nói xong thì một khuôn mặt khôi ngô xuất hiện trong cuộc gọi video.

Người đó chính là Lâm Thiệu Huy.

"Là... là mày à?"

Người đàn ông trẻ tuổi đó bị dọa cho sợ ngây ngẩn cả người, anh ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng động lúc Lâm Thiệu Huy lên xe, cũng không nhìn thấy Lâm Thiệu Huy lên xe bằng cách nào.

Mà hơn nữa, chỗ Rolls Royce Phantom đậu cách khách sạn tầm một đoạn, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Lâm Thiệu Huy đã phát hiện ra bọn họ, thậm chí còn lặng lẽ trèo lên xe như một âm hồn nữa chứ.

Chuyện này đúng là cực kỳ lạ lùng.

Từng giọt mồ hôi lạnh trên lưng người đàn ông trẻ tuổi đó thi nhau đổ xuống, anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự chấn động và sợ hãi trong lòng mình xuống, đeo lên một bộ mặt với dáng vẻ âm trầm rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng:

"Thằng nhãi kia, rốt cuộc thì mày là ai? Mày có biết người mà mày vừa đánh đến tàn phế chính là Huyết Lang hay không hả?"

Trong giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi đó tràn đầy ý tứ cảnh cáo.

Nhưng dường như Lâm Thiệu Huy cố tình không nghe ra ý cảnh cáo mà anh còn hỏi bằng giọng vui vẻ:

"Cậu chính là kẻ chủ mưu trong vụ ám sát cô gái nhỏ đó đúng không?"

Gì cơ? Cô gái nhỏ á?

Người đàn ông trẻ tuổi đó hơi sững người một lát rồi phản ứng lại ngay lập tức, "cô gái nhỏ" mà Lâm Thiệu Huy nhắc đến chính là Phương Y Thần.


"Là tao thì làm sao?"


"Cô ta không phải người nhà họ Phương mà cô ta lại dám đòi hỏi được thừa kế tài sản thì cô ta đáng chết!" Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi đó cực kỳ lạnh lùng.


Lâm Thiệu Huy nghe anh ta nói như thế thì chỉ lắc đầu rồi cười nhạt một cái:


"Tôi không quan tâm giữa hai người có thù hằn như thế nào. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, mạng của cô ấy thuộc về tôi. Huyết Lang muốn giết cô ấy thì Huyết Lang đáng chết, mà cậu muốn giết cô ấy thì cậu... cũng nên chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK