"Tôi công bằng lắm."
"Bọn họ muốn tôi bồi thường hai trăm ngàn đô, vậy bây giờ tôi cũng muốn bọn họ bồi thường lại tôi hai trăm ngàn đô!"
"Mỗi người hai trăm ngàn đô!"
Ầm!
Nghe Lâm Thiệu Huy nói như thế, suýt chút nữa thì Đỗ Việt và người phục vụ ngất xỉu tại chỗ.
Hai trăm ngàn đô!
Bọn họ làm gì có nhiều tiền như vậy?
Ngay cả Đỗ Việt, một sinh viên có thành tích cao tốt nghiệp đại học Harvard, những năm gần đây anh ta làm việc chăm chỉ cũng chỉ tiết kiệm được mấy trăm rưỡi ngàn đô mà thôi.
Chứ đừng nói đến người phục vụ.
Hai người bọn họ chắc chắn không đủ sức để trả được số tiền bồi thường lớn như thế này.
"Cậu… cậu Thiệu Huy, tôi bị dụ dỗ làm điều sai, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!"
"Cậu Thiệu Huy, tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Tôi thực sự không có đủ hai trăm ngàn đô để trả cho cậu!"
Đỗ Việt và người phục vụ điên cuồng dập đầu trước mặt Lâm Thiệu Huy, hai người đều đã bị dọa vỡ mật.
Nhưng Lâm Thiệu Huy cũng giả bộ không nghe thấy những lời cầu xin đó.
"Các người đang làm gì vậy? Các người có thể tống tiền tôi hơn hai trăm ngàn đô thì được, còn tôi muốn lấy hai trăm ngàn đô của các người thì lại là không có tình người ư?"
Hai người Đỗ Việt và người phục vụ hết đường chối cãi. Lúc này bọn họ cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Hai người bọn họ sao có thể nghĩ được rằng Lâm Thiệu Huy còn có thể xoay ngược tình thế. Bây giờ trộm gà không được lại còn mất một nắm gạo, bọn họ xong đời rồi.
Ngay lúc này, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy trở nên lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn hai người, nói:
"Không có tiền sao? Nếu không có tiền thì hai người phải đền mạng vậy."
Ngay khi lời nói vừa dứt, Lâm Thiệu Huy đột nhiên bùng nổ, cả người anh như một mũi tên phóng ra, nháy mắt phi ra ngoài.
Rồi sau đó, anh đánh thẳng một đấm vào hướng người phục vụ.
Thấy Lâm Thiệu Huy như vậy, người phục vụ kia cũng không dám trốn tránh, mà cậu ta cũng không tránh thoát được.
Cậu ta chỉ có thể yên lặng nhắm mắt lại, hy vọng sau khi Lâm Thiệu Huy đánh cậu ta một quyền có thể nguôi được cơn giận dữ.
Ngay cả Đỗ Việt đứng bên cạnh cũng cảm thấy may mắn. Nếu Lâm Thiệu Huy ra tay đánh người thì về sau anh có thể nguôi giận. Đến lúc đó mọi chuyện còn có thể thương lượng được.
Chỉ có điều!
Bọn họ đã nghĩ nhiều rồi!
Bịch!
Cùng với một tiếng động lớn, một luồng máu lập tức văng tung tóe, mọi người có thể thấy rõ ngay lúc này bóng dáng của người phục vụ lập tức bị đánh văng về phía sau.
Rồi sau đó, cậu ta bị nện thật mạnh lên vách tường, tạo ra vết máu loang lổ trên đó.
Cậu ta vậy mà lại trực tiếp trở thành bãi thịt nát.
Thế nhưng, sự lúc này mọi người mới nhìn thấy được sự khủng khiếp trên mặt người phục vụ. Trên mặt cậu ta đã có một vết lõm xuống.
Khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Ầm!
Mọi người trong nháy mắt liền náo loạn cả lên. Một quyền của anh đã đánh chết người phục vụ. Người đàn ông này là quái vật gì vậy?
Đỗ Việt thấy một loạt tình huống như vậy, anh ta bị dọa đến mức ngồi phịch xuống đất.
Khuôn mặt anh ta ngay lập tức trở nên tái nhợt, tiếp theo một ít nước màu vàng dần thấm vào đũng quần anh ta.
Anh ta vốn cho rằng để Lâm Thiệu Huy đánh một chút cho hả giận là xong, nhưng lại không ngờ một cú đấm của anh có thể giết người.
Cảnh tượng vừa xảy ra khiến cho Đỗ Việt lâm vào sự tuyệt vọng.
Mà Chu Sở Hùng đứng bên cạnh cũng sợ hãi không kém. Ông ta nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt hoảng sợ.
Ông ta đã tung hoành trên đất này hai mươi năm nhưng chưa bao giờ gặp qua một người có năng lực tàn bạo như Lâm Thiệu Huy. Anh giống như một quái vật có đầu là hình người.
Một cú đấm đã đánh chết người, sức lực này thực sự rất đáng sợ.
Nhất là bộ dáng lạnh lùng của Lâm Thiệu Huy khi giết người. Vẻ mặt của anh khi giết người chả khác gì vẻ mặt khi giẫm chết một con kiến.
Lúc này, Chu Sở Hùng không nhịn được mà nghĩ, chỉ e là số người ông ta giết trên đời này cũng không nhiều bằng người trẻ tuổi trước mắt này.
Nhưng vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy lại lạnh lùng nhìn Chu Sở Hùng nói:
"Nếu anh ta còn sống, thì ông phải chết."
Lâm Thiệu Huy vừa nói xong, anh không thèm nhìn mọi người bị dọa đến ngây ngẩn mà đi thẳng ra ngoài.
Khi Lâm Thiệu Huy vừa rời khỏi, cả người Chu Sở Hùng mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Cả người ông ta ướt sũng như mới tắm xong, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Thật là đáng sợ!
Trên đời này, ông ta chưa bao giờ gặp một người đáng sợ như vậy.
Rồi sau đó, ánh mắt Chu Sở Hùng trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Đỗ Việt cách đó không xa. Ông ta đột nhiên quát lên:
"Giết! Băm kẻ có mắt như mù này ra thành trăm mảnh."