Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì?

Nghe anh nói những lời này xong, không gian xung quanh lập tức xôn xao ồn ào.

Không thể làm đàn ông được nữa?

Vậy chẳng phải là muốn thiến Tiêu Quang Tuấn luôn sao?

Người này đúng là điên thật rồi, anh ta lại định thiến Tông chủ Bắc Lộc?

Kẻ này... Quả thực là muốn chết.

Chỉ là, điều làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi hơn chính là, Đại Trưởng Lão lại không chút do dự, chính là đột nhiên khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề.”


“Đoàng!”

Một câu nói này, hệt như là tiếng sấm vang trời, đột nhiên nổ tung trong não tất cả mọi người, khiến cho bọn anh gần như sắp sợ đến tè ra quần.

Đồng ý...

Đại Trưởng Lão lại thật sự đồng ý?

Vừa mới quyết định phân rõ giới hạn với nhà họ Tiêu, mà bây giờ đã chuyển thành kẻ địch luôn rồi sao?

Bọn họ không thể nào tin được, một câu nói của Lâm Thiệu Huy lại có sức nặng đến nhường này.

Ngay cả Nghiêm Ngọc Đường và người nhà họ Nạp Lan, đều sợ hãi anh vô cùng, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Người này, rõ ràng là một kẻ rác rưởi thôi mà.

Mà lúc này, Tiêu Quang Tuấn nghe thấy lão nói như vậy thì ngay lập tức cả da đầu cũng trở nên tê đại, trong lòng cũng rất là lo lắng.

Anh ta vô cùng phẫn hận quát ầm lên:

“Đại Trưởng Lão, ông điên rồi à? Ông lại dám bao che cho đôi nam nữ chó chết này, ông không sợ vua Huyết Ngục tức giận sao?”

“Tôi nói cho ông biết, nhà họ Tiêu chúng tôi chính là người phát ngôn của vua Huyết Ngục tại Bắc Lộc này, nếu như ông dám đụng đến dù chỉ một cọng tóc gáy của tôi thôi, tôi cam đoan vua Huyết Ngục sẽ nhổ tận gốc cả đám người nhà họ Nạp Lan các ông.”

Nhổ tận gốc?

Đại Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường: “Tôi thấy kẻ bị nhổ tận gốc chính là nhà họ Tiêu các cậu mới đúng đấy.”

Tiêu Quang Tuấn, cái thằng ngu này, liên tục không ngừng sỉ nhục vợ chồng Lâm Thiệu Huy, nhưng lại không hề biết mỗi một lần anh ta sỉ nhục họ, đều đẩy nhà họ Tiêu tiến thêm một bước về phía vực sâu.

Cái gì.

Lời này vừa vang lên, cả đám người nghe mà sững sờ, ai cũng không rõ rốt cuộc thì lời này của Đại Trưởng Lão là ý gì.

Mà lúc này đây, Đại Trưởng Lão đã cất bước, đi nhanh về phía Tiêu Quang Tuấn.

Trên mặt lão hiện ra một nụ cười không hề có ý tốt.

Ánh mắt lão nhìn về phía Tiêu Quang Tuấn hệt như đang nhìn một người đã chết vậy.

Thấy lão như vậy, trong mắt Tiêu Quang Tuấn lập tức hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ và tức giận. Anh ta như người điên quát ầm lên: “Đại Trưởng Lão, ông dám?”

Nhưng trên mặt của Đại Trưởng Lão lại tràn đầy vẻ khinh thường, vẫn duy trì bước chân vững vàng, bình tĩnh như cũ, chậm rãi tiến gần về phía Tiêu Quang Tuấn.

Điên rồi. Lão già này cũng điên rồi.

Phản ứng của Tiêu Quang Tuấn chính là xù lông lên, quát về phía Từ Bạch Đình đứng cách đó không xa: “Từ Bạch Đình, nhanh gọi điện thoại cho ba tôi, gọi ông ấy tới cứu tôi.”

Nghe xong lời này, Từ Bạch Đình vốn đã bị dọa cho sắp ướt cả quần lập tức luống cuống tay chân móc điện thoại ra, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Bởi vì anh ta biết, nếu như Tiêu Quang Tuấn xong đời, vậy thì kẻ xui xẻo tiếp theo chính là anh ta.

Chỉ là….

“Không cần, tôi đã tới rồi.”

Nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm lại đột nhiên truyền đến từ cửa khách sạn khiến cho tất cả mọi người đang ở đây đều sửng sốt, toàn thân run lên bần bật.

Sau đó thì cùng nhau ném một ánh mắt kinh ngạc về phía cánh cửa kia.

Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên có mái tóc xám trắng, phong thái uy nghiêm, dẫn đầu một đám người vội vàng đi vào cửa khách sạn. Đôi mắt ông ta sắc bén và lạnh lẽo, vẻ mặt cực kỳ u ám nặng nề.

Dường như là đã đến ranh giới bùng nổ cơn giận rồi.

Người này chính là đại gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tiêu, Tiêu Quang Thanh.

“Ba.”

Nhìn thấy Tiêu Quang Thanh xuất hiện, Tiêu Quang Tuấn quả thực là kích động muốn khóc luôn rồi, sau khi thấy chỗ dựa thì điên cuồng quát tháo: “Ba, ba mau giúp con giết chết cái đống rác rưởi này đi, nó lại dám đánh con thành như thế này ba ơi.”

Ánh mắt anh ta khi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn ngập vẻ oán độc và thù hận.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám động đến anh ta dù chỉ là một chút.

Trước đây, trên khắp Bắc Lộc này, anh ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cho dù là ở trên đất Nam Lộc này, anh ta cũng vẫn quen thói hoành hành ngang ngược.


Thế nhưng hôm nay lại bị một tên con rể rác rưởi đánh cho một trận, việc này khiến trong lòng anh ta dâng lên sự nhục nhã và lửa giận mãnh liệt, khiến cho lý trí của anh ta biến mất hầu như không còn, chỉ hận không thể chém hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy ra thành ngàn mảnh mà thôi.


Thấy tình hình như vậy, Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình vốn đang vô cùng sợ hãi lại lập tức thấy như gặp được cửu tinh.


Nhất là Ôn Nhã Như.


Lúc này trên mặt cô ta tràn ngập vẻ đắc ý, cười lên ha hả: “Bạch Tố Y, ngày chết của cô đến rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK